• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh nến lập loè, khuôn mặt thiếu nữ trắng xám, đôi mắt đỏ như máu, Dụ Tư Dực nhìn thiếu nữ, hết thảy lời muốn nói đều nuốt ngược vào trong, không thể thốt ra câu nào.

Không khí vắng lặng một cách đáng sợ.

Giản Tùy Tâm quật cường cắn môi, nhìn chằm chằm nữ nhân trầm mặc trước mặt, viền mắt càng đỏ hơn, thân hình gầy yếu, đứng ở trước bàn lảo đảo không vững.

Sự im lặng này khiến nàng cảm thấy nghẹt thở, cuối cùng không gánh nổi dằn vặt, khoé môi giật giật, nói: "Sư tôn không nói lời nào, là đang ngầm thừa nhận sao?"

"Chỉ sợ mang theo một đồ đệ không thể tu luyện ra ngoài sẽ làm mất mặt sư tôn, mất mặt Dụ gia, có phải như vậy không?"

Thiếu nữ vừa nói vừa nở nụ cười giễu cợt, trái tim Dụ Tư Dực truyền đến một trận đau đớn, hai bàn tay giấu trong ống áo nắm chặt, móng tay cắm vào da thịt.

"Trong mắt nàng, ta là người như vậy sao? Năm đó ta vốn đã biết nàng không thể tu luyện, nếu chê nàng phiền toái, ta hà tất…"

Hà tất đưa người về Dụ gia?

Hà tất hao tâm lao lực vượt mọi trắc trở để người tiến vào Ly tuyền tẩy tủy? Cần gì phải — vì nàng, tự hủy hồn thú?

Dụ Tư Dực không thể nói.

Trái tim đau đớn, thân thể Dụ Tư Dực run rẩy, nàng bất tri bất giác lùi vài bước, kéo dài khoảng cách giữa hai người.

Mặc dù những lời kia không thể nói ra, nhưng Giản Tùy Tâm đã sớm hiểu toàn bộ.

Những năm nay Dụ Tư Dực vì nàng làm những gì, nàng đều hiểu rõ.

Trên đời này, ai ai cũng ghét bỏ nàng, chỉ có một người, duy nhất một người, chính là Dụ Tư Dực, sẽ không vứt bỏ nàng.

Giản Tùy Tâm nhớ tới tất cả những việc Dụ Tư Dực vì nàng hi sinh, trong lòng chua xót, nàng muốn mở miệng, thì bên tai truyền đến thanh âm quen thuộc, tâm tình thiếu nữ tan nát, nước mắt như vỡ đê, nối đuôi chảy xuống —

"Ta chưa bao giờ cảm thấy nàng phiền toái!"

Tiểu cô nương khóc rồi.

Dụ Tư Dực nhìn mà sốt ruột, chân mày nhíu lại, còn chưa đợi nàng an ủi, thiếu nữ đã nhào vào lòng, dùng sức ôm eo nàng, thân thể run lên, gào khóc nức nở, nhìn thực đáng thương.

"A Giản biết, A Giản đều biết, sư tôn không cần nói nữa…"

Thiếu nữ dính chặt vào Dụ Tư Dực, một bên khóc một bên lắc đầu, giọng nói hoà trong tiếng khóc, khiến cõi lòng Dụ Tư Dực vỡ vụn.

Dụ Tư Dực vốn bị vong tình dằn vặt đến sắp ngất, cộng thêm tiếng khóc rưng rức của thiếu nữ bên tai, tâm Ma càng đau dữ dội.

Cho dù khả năng chịu đau của nàng lớn đến đâu, giờ phút này cũng vượt quá giới hạn.

Các nàng ôm nhau thế này, chỉ sợ giống như lời Ngộ Trúc từng nói, nàng sẽ đau đến chết, Dụ Tư Dực nắm chặt bàn tay, sau đó đặt lên đôi bàn tay nhỏ, do dự một chút, lạnh lùng đẩy người đi ra.

Thời khắc thân thể hai người tách rời, cơn đau cũng dần tiêu giảm.

"Sư tôn…"

Nước mắt thiếu nữ không ngừng tuôn xuống, vẻ mặt sững sờ không tin nổi, lần đầu tiên Dụ Tư Dực nhẫn tâm với nàng như vậy, đáy mắt mang theo kinh ngạc cùng thương tâm.

Quả nhiên Dụ Tư Dực không thích nàng!

Câu nói của Dụ Tư Dực văng vẳng trong đầu thiếu nữ —

"Nếu Nhị thẩm muốn tìm một lý do, coi như ta không cách nào xác định tình cảm của chính mình."

Hoá ra lời này là thật lòng.

"Vốn dĩ ngươi không thích ta, đúng hay không?!"

Tính cả kiếp trước lẫn kiếp này, Giản Tùy Tâm cảm thấy nàng nếm trải hết thảy vị đắng của ái tình.

Nỗi thống khổ cùng cảm giác vô lực thay phiên chiếm lấy nội tâm, tựa hồ đang nói với nàng — Ngươi xem, các ngươi là nhân duyên trời định thì đã sao? Dụ Tư Dực không yêu ngươi, mãi mãi sẽ không yêu ngươi.

Nàng không thể tiếp tục làm Giản Tùy Tâm ngoan ngoãn nghe lời trong mắt người Dụ gia, cũng không cách nào biến thành tiểu đồ đệ đáng yêu trong mắt Dụ Tư Dực.

Kiếp trước nàng chờ đợi trong vô vọng, kiếp này tưởng sẽ được hạnh phúc, nhưng hoá ra tất cả chỉ là giả, Giản Tùy Tâm không cách nào tiếp tục lừa mình dối người, Dụ Tư Dực trầm mặc, trong mắt nàng không khác nào tán đồng.

Nước mắt ngừng lại, thiếu nữ đứng đó cười lạnh, khiến người nhìn e sợ.

Dụ Tư Dực thấy nụ cười này có chút không đúng, nhẫn nhịn đau đớn đưa mắt nhìn sang, lúc này cảm thấy Giản Tùy Tâm biến thành người khác —

Thiếu nữ trước mắt, toàn thân mang theo khí chất âm lãnh doạ người.

Người này không phải tiểu cô nương A Giản, ngược lại…Thật giống Đại ma đầu ở kiếp trước.

"Từ lúc bắt đầu, sư tôn đã không thích ta, đúng chứ?"

Thiếu nữ từng bước đến gần, trên mặt mang theo ý cười nhợt nhạt, tuy vẫn là gương mặt thanh lệ khả ái, nhưng nhìn thế nào, cũng không phải cùng một người.

"Đêm hôm ấy, A Giản đã nghe thấy toàn bộ những lời sư tôn nói với Nhị thẩm — nếu không thể xác định tình cảm của chính mình, tại sao còn muốn trêu chọc ta?"

Thiếu nữ cười ma mị, lên tiếng chất vấn, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống.

Rõ ràng là nhân duyên trời định, tại sao lần nào cũng lừa gạt bắt nạt nàng? Nếu như nhất định không thể nắm lấy, thì ngay từ đầu đừng gieo cho nàng hi vọng!

"Trong mắt sư tôn, tình cảm của A Giản không đáng giá như vậy sao?"

Những câu nói này lực sát thương còn mạnh hơn lúc trước.

Không chỉ làm Dụ Tư Dực tổn thương, Giản Tùy Tâm cũng đang tự giày vò chính mình.

Thiếu nữ từng bước áp sát, khí thế bức người.

Dụ Tư Dực đau đến sắp ngất đi, nàng nghe những lời này, càng khó chịu không thôi, muốn mở miệng phản bác, nhưng khí lực đã cạn, lùi từng bước về sau, cuối cùng đứng ở trước giường, đôi chân mềm nhũn, thở hổn hển chống tay ngồi xuống.

Biểu hiện thống khổ kỳ lạ như vậy, nếu ngày thường nhất định Giản Tùy Tâm đã sớm phát hiện, nhưng hôm nay, một thân phẫn hận khiến nàng không thể tỉnh táo, không hề phát hiện một điểm bất thường, lời nói ra càng thêm quá đáng.

"Năm đó sư tôn đem A Giản về, rốt cuộc là vì điều gì? A Giản nghĩ nhiều năm như vậy cũng không rõ, bây giờ xem ra, là vì Kỳ Lân, phải không?"

"Dù sao, nó cũng là Thánh thú cuối cùng trong Thiên Địa."

Lời còn chưa dứt, trong không khí vang lên một đạo âm thanh vang dội "Chát", mặt Giản Tùy Tâm in hằn năm ngón tay.

Bàn tay Dụ Tư Dực khẽ run, dương trong không trung chưa từng hạ xuống, tâm ý nhiều năm, lại dễ dàng bị phỏng đoán như vậy, tròng mắt của nàng cũng ửng đỏ.

Một cái tát dáng xuống mặt Giản Tùy Tâm, nhưng người đau nhất chính là nàng.

"Cút ra ngoài!"

Mồ hôi lạnh từng giọt từng giọt chảy xuống, ngay cả lòng bàn tay cũng ướt sũng, hít thở không thông.

Nếu Giản Tùy Tâm không rời đi, phỏng chừng Dụ Tư Dực sẽ ngất xỉu trước mặt nàng.

"Sư tôn…"

Giản Tùy Tâm đưa tay lên má, đáy mắt loé lệ quang, nàng không nghĩ tới, những năm qua bất luận nàng tùy hứng, nghịch ngợm bao nhiêu, làm sai cái gì Dụ Tư Dực đều đứng sau lưng ủng hộ, thế nhưng hôm nay lại ra tay đánh nàng!

Cái tát kia, thật đau, không chỉ đau ở trên mặt, mà còn đau ở trong lòng.

Nàng muốn hỏi Dụ Tư Dực, có thật là từ trước đến nay đối với nàng không có nửa điểm tình ý, bằng không, trong khi nàng gào khóc thương tâm như vậy, tại sao không lưu luyến mà đẩy nàng ra?

Thiếu nữ bước đến ngày càng gần, khoảng cách giữa các nàng rút ngắn, Dụ Tư Dực không có đường lui.

Nhìn thấy người kia tiến đến trước mặt, Dụ Tư Dực nén đau, âm thanh run rẩy nói: "Ra ngoài, đừng để ta nói lần thứ hai."

"Sư tôn, là người trêu chọc ta!"

Đời này ta chưa từng mong cầu, chưa từng nghĩ sẽ thổ lộ tâm ý, cũng chưa từng đòi hỏi sánh bước cùng người, hết lần đến lần khác chủ động trêu chọc, bây giờ chọc ghẹo đủ rồi, liền muốn bỏ đi, Dụ Tư Dực — ngươi thật quá nhẫn tâm!

Thiếu nữ nở nụ cười, nhẹ nhàng đẩy bả vai một cái, người kia lập tức ngã xuống giường.

"Sư tôn, đừng để A Giản đi có được không? Người muốn cái gì, A Giản đều sẽ cho người, người không muốn thành hôn, chúng ta không tính nữa, người không muốn đem A Giản ra ngoài, sau này A Giản ngoan ngoãn ở nhà đợi người, có được hay không?"

"Đừng không cần A Giản." Thiếu nữ nói lời cầu xin lẫn trong nước mắt, mỗi lời nói ra tựa như búa nện thẳng vào lòng Dụ Tư Dực, muốn mở miệng giải thích, chưa bao giờ nghĩ sẽ vứt bỏ nàng, bên tai lại vang lên giọng nói nức nở, giống như lưỡi dao sắc bén đâm vào trái tim nàng: "Sư tôn đừng không cần A Giản, đời này A Giản chỉ có người."

Không tu vi, không người nhà, không bằng hữu, đời này, chỉ có ngươi.

Giản Tùy Tâm nói ra lời tận đáy lòng, những năm này cuộc sống êm đềm trải qua, nhưng lại như bong bóng xà phòng, nội tâm Giản Tùy Tâm lúc nào cũng lo sợ, sợ một ngày có người nhẫn tâm đánh vỡ bong bóng, sau đó lạnh lùng nói với nàng, tất cả đều là giả.

Dụ Tư Dực bị những câu nói này làm cho khiếp sợ, nàng chưa từng nghĩ, Giản Tùy Tâm được trên dưới Dụ gia nâng trong lòng bàn tay, lại thiếu cảm giác an toàn đến vậy, nàng có bao nhiêu nỗi sợ bị vứt bỏ, mới có thể nói ra những lời này!

Hai tay thiếu nữ chống hai bên thân thể thiếu nữ, một giọt trân châu từ khoé mắt rớt xuống, vừa vặn đáp lên mặt Dụ Tư Dực, chớp mắt một cái, đôi môi giật giật, còn chưa kịp mở miệng, thiếu nữ liền nhắm mắt trao cho nàng một nụ hôn.

Nụ hôn cay đắng, tìm kiếm an toàn.

Cảm giác này, tựa như hủy Thiên diệt Địa, nỗi đau xét nát tim gan.

Không thể, sẽ chết.

Dụ Tư Dực giãy giụa lắc đầu, có điều thân thể bị thống khổ dằn vặt lâu như vậy, bây giờ không còn chút khí lực.

Dụ Tư Dực đưa tay lên, muốn đẩy người ra, thiếu nữ trên người chủ động nhấc thân thể, nới lỏng khoảng cách.

"Vẫn không thể sao?"

Thiếu nữ trầm mặc đặt câu hỏi, cũng không đợi người trả lời, tự mình nói tiếp: "Không còn đường lui."

Dứt lời, đôi môi ẩm ướt một lần nữa hôn xuống.

Bàn tay thiếu nữ luồn vào trung y, lướt qua làn da mềm mại, ngang qua eo, cơ thể Dụ Tư Dực khẽ run.

Đầu ngón tay di chuyển lên phía trên, nhẹ nhàng mở vạt áo ra, thân thể mỹ lệ bày ra dưới thân, thiếu nữ lần nữa hôn xuống khoé môi Dụ Tư Dực.

Sau đó nàng chủ động cởi từng mảnh y phục trên người, nghiêng thân thể nằm bên cạnh Dụ Tư Dực, nắm lấy bàn tay lạnh lẽo, đặt lên ngực của mình.

"Sư tôn…"

Thiếu nữ gọi một tiếng, nét mặt u sầu, ngại ngùng.

Với tu vi của Dụ Tư Dực, nếu nàng muốn cự tuyệt thực sự đơn giản, nhưng đến giờ chưa từng giãy giụa, nàng nguyện ý…

Giản Tùy Tâm đỏ mặt âm thầm suy nghĩ, vẫn không dám nhìn thân thể mỹ miều bên cạnh.

Lúc nãy Giản Tùy Tâm chỉ lo cởi bỏ y phục, không biết Dụ Tư Dực đã hôn mê từ lâu, mãi đến khi bàn tay trước ngực không hề phản ứng, nàng mới phát hiện điều kì lạ.

Hai mắt Dụ Tư Dực nhắm nghiền, sắc mặt tái nhợt, không vương một chút máu, trên trán lấp kín mồ hôi lạnh, Giản Tùy Tâm hoảng loạn, lắc lắc cơ thể nữ nhân, cũng không thấy nàng phản ứng, trong nháy mắt, khuôn mặt thiếu nữ trở nên trắng bệch.

"Sư tôn?!"

Hai người trong tình trạng loã thể, Giản Tùy Tâm không dám chạy đi gọi người, tay chân luống cuống vội vã mặc y phục, lúc này mới lảo đảo bò xuống giường, xoay đầu nhìn lại, chỉ một khắc, thiếu nữ run rẩy hai mắt đỏ chót —

Nữ nhân nằm, máu tươi chảy ra từ tai, mắt, mũi miệng.

Giản Tùy Tâm thất kinh tại chỗ, một phút tùy hứng của nàng, lại gây ra sai lầm lớn như vậy.

– ———————

Tác giat có lời muốn nói:

Vế trên: Giản Bá Vương nghạnh thượng cung Tùy Tâm

Vế dưới: Dụ hôn nhẹ ôm một cái sẽ chết chết Tư Dực

Hoành phi: Thực tế thảm

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK