• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yết hầu bị bàn tay kia trói chặt càng ngày càng gấp, nữ nhân bị ép trên tường lâm vào khó thở, mặt cũng tái đỏ.

Thiếu nữ cảm nhận được sức lực giãy dụa dần dần yếu ớt, khoé miệng vung cao, nụ cười tàn nhẫn, tình thế ngàn cân treo sợi tóc, đúng lúc này, hai sợi Bạch Vũ xuyên qua cửa sổ, nhanh chóng đóng chuẩn xác hai bên thân nữ nhân.

Thuần linh khí bạch sắc lưu chuyển quanh Bạch Vũ, lan ra một luồng dư vị thơm ngát quen thuộc.

Trong nháy mắt, Giản Tùy Tâm nhận ra đây là vật gì, cặp mắt đỏ như máu đột nhiên trừng lớn, trực tiếp kéo Tuần Thiên Tinh đã hôn mê vung lên nền đất, tiếp theo nàng nắm Bạch Vũ trên tường nhảy vọt ra ngoài cửa sổ.

Dưới ánh trăng, bóng người màu trắng đứng trên nóc nhà, nhìn qua liền biêt là phong thái của một đại mỹ nhân.

Làn gió rì rào lướt bên tai, thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, đáy mắt lưu lại duy nhất một bóng lưng yểu điệu.

Hạ nhân lúc nãy đã gọi người chạy đến, dù đứng cách xa vẫn có thể nghe thấy tiếng bước chân dồn dập, ngày càng mạnh mẽ.

Nữ tử bạch y đứng trên cao vừa vặn nhìn thấy người Tuần gia hướng về phía này, hàng lông mày khẽ nhíu, tầm mắt rơi trên người thiếu nữ, sau đó thả người một cái, biến mất trong màn đêm.

Bạch Vũ trong tay mềm mại sưởi ấm, giống như ánh lửa nhỏ bé rọi sáng nội tâm mờ mịt.

Bạch Vũ này từ hoàng sí Kim Hoàng hoá thành. Đọc 𝑡r𝓊𝔂ệ𝗇 ha𝔂 𝑡ại # 𝑡rù m𝑡r𝓊𝔂ệ𝗇.V𝗡 #

Không biết vì sao, đột nhiên Giản Tùy Tâm có chút khổ sở, lại có chút oan ức, viền mắt vô duyên vô cớ đỏ một vòng.

Tiếng bước chân ngoài sân càng gần, nàng còn sững sờ bất động, mãi đến khi một con Tước nhi màu đỏ từ ngoài tường bay tới, ngậm lấy tay áo giục nàng rời đi, Giản Tùy Tâm mới phản ứng được.

Thánh Thú và Thánh Thú tựa hồ trong lúc đó có mối liên kết đặc biệt.

Giản Tùy Tâm đi theo Tước nhi, đi được nửa đường, Kỳ Lân tự động nhảy ra ngoài, đuổi theo Chu Tước chơi đùa.

Nàng đã khôi phục bảy, tám phần tu vi trước khi chuyển thế, Kỳ Lân cũng theo đó lộ ra dáng dấp nguyên bản, rốt cuộc không còn là cục tròn trắng không tay không chân doạ người, ngược lại cực đáng yêu.

Chu Tước vừa giáng sinh, đương nhiên tu vi không sánh bằng, còn chưa bay được nửa mét, liền bị Kỳ Lân xoè móng vuốt nắm vào lòng bàn tay.

Tiểu Tước Nhi đáng thương bị Kỳ Lân bắt nạt, líu ríu kêu vài tiếng, mềm nhũn đến một điểm uy lực cũng không có, một tầng lửa nhàn nhạt quanh thân cũng bị Kỳ Lân liếm cho không còn một điểm sáng, toàn thân đều là nước miếng Kỳ Lân, người không biết, cơ hồ còn tưởng Kỳ Lân xem Tước nhi là đồ ăn.

Cùng là Thánh thú, lúc này thật không giống nhau một chút nào.

Giản Tùy Tâm nhìn khung cảnh này cảm thấy buồn cười, nàng đưa tay ôm Kỳ Lân vào lòng, sau đó cứu Tước Nhi thoát khỏi bãi nước miếng nhầy nhụa.

Chu Tước giáng sinh không lâu, tính khí có chút bướng bỉnh, vừa trốn được ma trảo, liền phi rất xa, chốc lát sau, bay thẳng đến trước mặt Kỳ Lân, phun ra một luồng Liệt Hoả!

Ngọn lửa tuy nhỏ, nhưng là chân hoả bản mệnh Chu Tước — Hoả Nam Minh Ly, so với Hoả U Minh còn lợi hại hơn ngàn vạn lần, trong nháy mắt, lông mi Kỳ Lân bị hoả thiêu thành màu đen, mơ hồ còn ngửi thấy mùi khét.

Ngay cả Giản Tùy Tâm cũng sợ hết hồn, đợi đến khi nàng đưa mắt nhìn Kỳ Lân một cái, rốt cuộc không thể nhịn nổi, thổi phì bật cười thành tiếng.

Con vật nhỏ vốn mềm mại kiểu hãnh, hiện tại toàn bộ trước trán đều hoá thành màu đen.

Kỳ Lân đương nhiên biết nguyên nhân Giản Tùy Tâm cười mình, e thẹn duỗi móng vuốt che đầu, sau đó đem cả người vùi vào lòng thiếu nữ, không chịu đi ra.

Còn muốn nũng nịu oan ức.

Lần này, nụ cười trên mặt thiếu nữ càng tươi.

Chu Tước thấy Kỳ Lân ăn quả đắng, thoả mãn kêu to hai tiếng, lúc này mới tiếp tục dẫn đường.

Một người hai thú lặng lẽ tiến lên, cuối cùng điểm đến là chân núi Linh Hư Sơn.

Nữ nhân bạch y, hai tay chắp sau lưng, đứng đó tự bao giờ.

Thiếu nữ nhìn tấm lưng kia, trái tim đập dồn dập khiêu khích, hai tay buông lỏng vô lực, Kỳ Lân lăn tới trên đất.

Con vật nhỏ lồm cồm bò dậy, đạp chân bay lên, bắt đầu đuổi theo Tước nhi.

Hai con Thánh thú không hay biết đôi chủ nhân xảy ra chuyện gì, ở một bên hài lòng trêu đùa.

Thiếu nữ đứng im tại chỗ, không dám tiến lên.

Nhớ lại hình ảnh bị người yêu đánh đuổi, trong lòng kéo đến một trận đau thắt, nàng không dám suy đoán vì sao Dụ Tư Dực lại đưa nàng tới đây.

Thời gian lẳng lặng trôi qua, trời đất yên tĩnh, ngoại trừ tiếng vo ve của côn trùng thì không còn âm thanh nào khác.

Thiếu nữ bất an, hai tay cuộn chặt vào nhau, tròng mắt đỏ như thấm máu, yêu dị mà thanh thuần.

Rõ ràng là hai người yêu nhau, nhưng giờ phút này không ai mở lời.

Ánh trăng chiếu lên đất, đem cái bóng kéo thật dài, chân núi tĩnh lặng, chỉ còn hai người bọn họ, càng sinh ra cảm giác cô tịch hoang vu.

Cuối cùng, vẫn là người trẻ tuổi dễ kích động.

Thiếu nữ đỏ mắt, gom nhặt dũng khí cả đời, chậm rãi bước từng bước tới gần, thời điểm sắp chạm vào góc áo bạch y, nữ nhân trước mắt đột nhiên xoay người, lộ ra gương mặt tinh xảo lạnh lùng.

Giản Tùy Tâm không nhìn ra tâm tình trong đó, là căm ghét hay là chê trách.

Đời này, Dụ Tư Dực chưa từng dành vẻ mặt này cho nàng.

Chỉ một chút, sương mù cấp tốc tập trung nơi viền mắt, ngưng tụ thành hai giọt Minh Châu, theo khoé mắt rơi xuống.

Hết thảy lời muốn nói, đều bị chặn lồng ngực, một câu không nói ra được.

Cho đến giờ phút này, Giản Tùy Tâm hối hận rồi, nàng không nên, không nên gạt Dụ Tư Dực, một mình đi tìm Lan Hề, cũng không nên im lặng không giải thích.

Nói yêu Dụ Tư Dực là nàng, nói hai người không được giấu diếm nhau bất cứ điều gì cũng là nàng, nhưng quay đầu nhìn lại, người không giữ lời hứa, để Dụ Tư Dực thương tâm — vẫn là nàng.

“Ta…”

Lời muốn nói đến bên khoé môi, hội tụ thành một chữ “Ta”.

Chưa nói được gì, lời gào khóc không cách nào ức chế, từ trong miệng thiếu nữ tản ra.

Lúc này Giản Tùy Tâm cảm thấy thật khổ sở, thật oan ức.

Tại sao lại là nàng?

Người ưu tú muốn từ bỏ Thượng giới không chỉ có nàng, vậy tại sao Sùng Lăng một mực không chịu buông tha nàng?

Nàng chỉ là, muốn cùng Dụ Tư Dực an an ổn ổn sống hết một đời, tại sao điều đơn giản như thế lại không làm được?

Lan Hề từng phản bội nàng, bây giờ Dụ Tư Dực cũng không cần nàng nữa sao?

Muốn thu lại Thần cốt để tự vệ là lỗi của nàng? Giấu Dụ Tư Dực, không muốn liên lụy Dụ gia là lỗi của nàng?

Có lẽ, ngày đó chết trong bao thai, thì sẽ không xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Thiếu nữ nhìn khuôn mặt lãnh mạc, bi thương và tuyệt vọng xâm chiếm cơ thể.

Dụ Tư Dực lạnh lùng nhìn, vẻ mặt bất biến nhưng trong lòng từ lâu đã đau đớn không chịu được, nếu không có một tia bình tĩnh cuối cùng, sợ là đã kéo tiểu cô nương vào lòng an ủi từ lâu.

“Khóc cái gì?”

Thiếu nữ nước mắt dàn dụa, Dụ Tư Dực vẫn lạnh lùng như cũ, ngay cả âm thanh cũng băng hàn.

Đây không phải thời điểm thích hợp để dỗ dành.

Đêm nay nàng nhất định phải làm rõ mọi chuyện.

Sau khi Giản Tùy Tâm rời khỏi Dụ gia, Dụ Tư Dực phát hiện mọi việc diễn ra có chút không đúng.

Đời này, các nàng tay trong tay đồng hành, trải qua nhiều sóng gió, chưa bao giờ tách khỏi đối phương, làm thế nào tiểu cô nương có thể rời bỏ nàng, đi đến nơi khác?

Bình tĩnh trở lại, Dụ Tư Dực mới hiểu được điều nàng lo lắng lúc sáng có bao nhiêu nực cười.

A Giản và Lan Hề đều là Tiên quân, thậm chí ngàn năm trước tình cảm sâu đậm thì đã sao? Đời này, các nàng mới là nhân duyên trời định, chỉ vì cho rằng Tiên quân và người phàm thân phận ngăn cách, liền phân định A Giản phản bội nàng, thực sự quá bất cẩn.

“Không chịu theo ta về là nàng, hiện giờ còn oan ức cái gì?”

Dụ Tư Dực lạnh lùng đặt câu hỏi, viền mắt cũng đỏ theo.

Biết được tình cảnh lúc đó không phải chân tâm của thiếu nữ, nhưng mỗi khi nhớ tới, trái tim nàng vẫn cảm thấy đau đớn.

“Ta không có, ta không có!”

Nghe người yêu nói như vậy, thiếu nữ khóc lóc lên tiếng phản bác.

Làm sao nàng có thể không muốn về nhà?

Quay về hạ giới, mỗi một ngày lưu lại Tuần gia, đối với nàng mà nói đều là dày vò, đều là thống khổ.

Đối mặt với Lan Hề, nàng phải bày ra dáng vẻ thuận theo nghe lời; đối mặt với Sùng Lăng nàng phải làm trái lương tâm buông lời nịnh hót; thậm chí đối mặt với Tuần Thiên Tinh nàng cũng phải tươi cười hào hứng.

Tất cả chỉ vì, có được Thần cốt nàng mới đủ thực lực đối kháng Sùng Lăng, bảo vệ tốt Dụ gia, bảo vệ Dụ Tư Dực.

Đời này, nàng không muốn chờ chết, không muốn bị Sùng Lăng tiêu diệt dễ dàng như bóp chết một con kiến không có sức lực chống đỡ!

Nếu có lựa chọn khác, nàng làm sao sẽ dùng cách này?!

Thiếu nữ khóc thương tâm nhìn người yêu, giọt lệ từ khoé mắt xẹt qua, một lúc sau lắc đầu thấp giọng.

“Ta muốn cùng nàng về nhà…”

Một người chưa từng có gia đình, càng quý trọng tình thân không dễ có được.

Nếu như sự trở lại của nàng, kéo Dụ gia vào làn nước xoáy, vậy nàng tình nguyện trở thành một kẻ lang bạt không nơi nương tựa.

Nước mắt thiếu nữ một viên nối tiếp một viên lăn xuống, mà Dụ Tư Dực vẫn đứng đó không nói một lời.

Giản Tùy Tâm nhìn khuôn mặt dễ nhìn kia, nội tâm, chầm chậm nguội đi.

Bạch Vũ trong tay liền cứng cáp lạnh lẽo.

Nàng siết chặt bàn tay, lông chim ghim vào da thịt, không lâu sau đó, Bạch Vũ bị máu tươi nhuộm đỏ.

Dụ Tư Dực, nàng không cần ta nữa — có đúng không?”

Tựa hồ nước mắt đã cạn, thiếu nữ nhẹ nhàng cười cười, đưa tay chắp ra sau lưng, trong lòng đau đớn thế nào đi nữa, cũng không nỡ rời mắt khỏi người yêu.

Nụ cười thiếu nữ rốt cuộc khiến vẻ mặt Dụ Tư Dực thay đổi một chút.

Vào giờ phút này, câu hỏi này không phải làm tổn thương chính nàng hay sao?

Dụ Tư Dực không trả lời câu hỏi của Giản Tùy Tâm, ngược lại khẽ thở dài, nói một câu không liên quan, ngữ khí, mềm mại hơn rất nhiều.

“Ta từng nói, Dụ Tư Dực yêu Giản Tùy Tâm, Dụ Tư Dực — vĩnh viễn yêu Giản Tùy Tâm.”

“Vậy, bây giờ nàng là Khinh Hồng hay là Giản Tùy Tâm?”

Thiếu nữ sửng sốt chốc lát mới hiểu hàm ý trong lời nói —

Khinh Hồng yêu thích Lan Hề.

Mà người Giản Tùy Tâm yêu là Dụ Tư Dực.

Nước mắt vừa ngưng lại, một lần nữa không tiếng động rơi xuống.

Lần này, nàng quật cường cắn môi không khóc thành tiếng, cặp mắt oan ức thủy nhuận mở to, trừng trừng nhìn người kia, tựa hồ trách nàng tại sao đến giờ mới nói ra câu này.

Ánh mắt đó, thế gian này có ai chống đỡ được?

Dụ Tư Dực cũng không ngoại lệ, nàng đang muốn đưa tay giúp thiếu nữ lau nước mắt, người kia vừa khóc nức nở vừa mở miệng, vô cùng đáng thương tựa như thỏ con bị người bắt nạt, khiến người nhìn đau lòng.

“Ta là A Giản, mãi mãi cũng là A Giản —

A Giản của Dụ Tư Dực…”

Lời còn chưa dứt, Dụ Tư Dực không còn cách nào nguỵ trang, rốt cuộc thuận lòng, kéo tiểu cô nương ôm vào.

“Ngốc! Ta làm sao không cần nàng?”

Giọng nói ôn nhu, đong đầy yêu thương, vang lên bên tai.

Nghe được lời an ủi dỗ dành chờ mong đã lâu, lại khiến nước mắt lưu càng nhiều, thân thể khẽ run.

Dụ Tư Dực cảm nhận được cơn rung động, càng đau lòng, không khỏi đưa tay vuốt vuốt.

Lúc này nàng mới kinh ngạc phát hiện, một thời gian ngắn không gặp, tiểu cô nương cao lên không ít.

“Sáng nay, nàng và Lan Hề…”

“Ta và nàng ta không giống như nàng nghĩ, hết thảy là trò quỷ của Tuần Thiên Tinh, nàng tin ta có được không?”

Dụ Tư Dực chưa nói xong, thiếu nữ đã vội vàng đánh gãy.

Nàng nghe vậy khẽ cười, ôn nhu giơ tay thay tiểu cô nương lau nước mắt, một lát sau, nhấc lên ý vị sâu xa an ủi.

“Ta tin nàng, thế nhưng, nàng phải đem toàn bộ sự việc nói rõ cho ta biết.”

– ——————–

Tác giả có lời muốn nói:

Liên quan với phi thăng:

Thiên đạo muốn chọn thần, từ Sùng Lăng sau khi xuất hiện thế gian có một phê người tu đạo bắt đầu tu luyện, phi thăng yêu cầu là đạt đến Viên Mãn cảnh (văn bên trong có từng nói), Tiểu Giản là cuối cùng một nhóm phi thăng lên giới người, Thiên đạo cho những này Thượng giới người tu đạo một người một cái Thần cốt, xem như là bán thần tượng trưng, sau đó từ bán thần trung chọn thần đi ra, sau đó Thiên Môn đóng, hạ giới người lợi hại đến đâu đều phi thăng không được, tỷ như Tuần Phong Diểu, mấy chục năm trước liền Viên Mãn cảnh muốn phi thăng, thế nhưng phi thăng không được, bởi vì Thiên Môn đóng, Thần cốt là Thiên đạo cho, chính mình tu là tu không ra, Thiên đạo nói cho Sùng Lăng chọn thần tiêu chuẩn, để Sùng Lăng tìm ra người này, vì lẽ đó Sùng Lăng biết Tiểu Giản là thiên chọn người, hãm hại nàng, hút Thần cốt vẫn chưa yên tâm, làm cho nàng chuyển thế, chết ở thai bên trong, dù sao cũng là thiên chọn người, không nhổ cỏ tận gốc làm sao có thể yên tâm?

Ban ngày Dụ Tư Dực đi rồi, Tiểu Giản liền bắt được Thần cốt, cho nên mới phải trở lại tìm Dụ, thậm chí chuẩn bị sa Tuần Thiên Tinh

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK