• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngộ Trúc vốn được Dụ Tư Dực giao phó kề cận bên người Giản Tùy Tâm, nhưng linh xà ngày ngày quấn quýt trên tay, còn có thể nghe hiểu tiếng người, thấy thế nào cũng giống như bị theo dõi, Giản Tùy Tâm không thoải mái, nhân lúc Dụ Tư Dực không có nhà, thả con rắn nhỏ vào vườn thuốc, giúp nó thoải mái một chút.

Phàm là linh thú, bất luận cấp bậc thế nào, vẫn vô cùng yêu thích linh chi tiên thảo, cũng giống như Tiểu Bạch và Tiểu Hắc, nơi Ngộ Trúc hứng thú nhất, chính là vườn thuốc trong y lư.

Mênh mông rộng lớn, chung quanh là thảo dược quý hiếm, thừa dịp đại gia không chú ý, lén lút ăn một ít, đúng là vừa sung sướng vừa thú vị.

Thế là, một con rắn, mang theo một con hồ ly và một con mèo, dần dần thưởng thức hết thảy dược liệu trong vườn thuốc.

Tiểu Hắc Tiểu Bạch là linh thú cấp thấp, trời sinh e sợ linh thú cấp cao, đặc biệt là Tiểu Bạch, sau khi sinh Linh Trí lúc nào cũng cảm nhận được uy thế linh xà, không dám lại gần.

Thời gian trôi qua, con rắn kia không những không đả thương chúng, ngược lại còn thường xuyên chia sẻ linh chi diệu thảo, dùng mỹ thực mua lòng tin thực sự phát huy tác dụng hiệu quả, chỉ mấy ngày hai con vật nhỏ liền quen thân với Ngộ Trúc.

Thời điểm Giản Tùy Tâm tìm đến, Ngộ Trúc đang hóa hình người, một tay ôm tiểu hồ ly một tay ôm con mèo nhỏ, ngồi dựa vào thân cây, hai chân đung đưa trên không trung, tự do tự tại.

Tiểu Bạch phản ứng nhanh, ngửi thấy mùi hương quen thuộc, nháy mắt từ trong lòng Ngộ Trúc nhảy xuống, chạy ra ngoài.

Giản Tùy Tâm đưa hai tay ra phía trước, đón tiểu hồ ly ôm vào lòng xoa xoa, mùi hương lượn lờ qua chóp mũi, nàng chưa từng ngửi qua.

Là hương vị trên người Ngộ Trúc.

Nàng chỉ rời nhà mấy ngày, Ngộ Trúc đúng là lợi hại, được Tiểu Bạch tín nhiệm nhanh như vậy.

Thiếu nữ cười lạnh, đầu ngón tay đảo qua trên người hồ ly, mùi hương nhanh chóng tan biến, nàng cứ như vậy xóa đi ký ức từng thân cận với Ngộ Trúc.

Gia đinh thấy Giản Tùy Tâm đi tới, lên tiếng cười cười hành lễ, mà nàng, vẫn ôn hòa nhẹ nhàng đáp lại từng người.

Tựa hồ không có gì thay đổi.

Dụ Tư Dực từng nói, Ngộ Trúc không được biến thành hình người trước mắt Giản Tùy Tâm, cho nên linh xà chưa một lần để nàng nhìn thấy.

Từ lúc Tiểu Bạch nghênh tiếp chủ nhân, Ngộ Trúc liền ôm Tiểu Hắc nhảy từ trên cây xuống, sau đó hóa thành con rắn nhỏ.

Mèo con tắm nắng, ánh mặt trời xuyên qua tán cây đổ xuống mặt đất, loang lổ một mảnh, Ngộ Trúc nằm trên cái bụng mềm mại của mèo con, lười biếng quét đuôi tới tới lui lui, Tiểu Hắc thấy đuôi nhỏ thú vị, duỗi móng vuốt ra nắm lấy, nhưng cái đuôi tránh được rất nhanh.

Một xà một mèo, chơi say sưa ngon lành.

Giản Tùy Tâm đứng ở phía xa nhìn một lúc, sau đó mỉm cười đi tới, còn chưa đến nơi, con rắn đã chủ động bò ra trước mặt nàng, đứng thẳng thân thể, làm như chào hỏi.

Nếu là ngày trước, Giản Tùy Tâm nhất định sẽ cao hứng bật cười, nhưng giờ phút này, nhìn con rắn nhỏ, trong đầu nàng hết thảy là hình ảnh ôm ấp âu yếm của Dụ Tư Dực.

Dụ Tư Dực là của ta, chỉ có thể là của ta!

Thiếu nữ lẳng lặng đọc thầm trong lòng, sát ý cộng dồn vào lời nói, tụ đến lồng ngực, tạo thànH ý chí giết người vô hình, ẩn nấp trong bóng tối, bất cứ lúc nào đều muốn dùng lưỡi chủy thủ bên người xẹt ngang con rắn nhỏ một đường ngọt ngào.

“Ngộ Trúc ~”

Giản Tùy Tâm cười tươi, gọi tên linh xà, nàng để Tiểu Bạch phóng tới trên đất, đưa tay hướng về con rắn nhỏ.

Đầu ngón tay trắng mịn lại êm dịu, nụ cười thiếu nữ ấm áp vui tươi, một lần nữa nhắc Ngộ Trúc nhớ đến nữ nhân giúp nàng độ linh khí —

Giản Tùy Tâm và nàng, lúc cười lên, quả thật giống như đúc.

Tình cảm của Ngộ Trúc dành cho nữ nhân kia rất phức tạp, vừa là quý nhân có ơn tri ngộ, mà trên con đường tu đạo vừa là thầy, vừa là bằng hữu.

Có lẽ vì nguyên nhân này, nàng sinh lòng tín nhiệm với Giản Tùy Tâm, thỉnh thoảng còn xem Giản Tùy Tâm chính là nữ nhân kia.

Lúc này nghe thanh âm thiếu nữ ôn nhu gọi mình, Ngộ Trúc một lần nữa sinh ra ảo giác, mơ hồ trở lại ngàn năm trước, nữ nhân kia cũng mỉm cười gọi tên nàng, “Ngộ Trúc”, “Ngộ Trúc”…

“Ngộ Trúc ~”

Thiếu nữ nhẹ giọng gọi một tiếng, thừa dịp con rắn nhỏ ngây người, đầu ngón tay xẹt ngang mũi rắn, mùi thuốc thanh đạm bị linh xà hít vào cơ thể.

Lúc này Kỳ Lân rời khỏi cơ thể thiếu nữ, mê dược rất mạnh, linh xà ngất ngất ngây ngây.

Quá thơm, thơm đến nỗi Ngộ Trúc quên mất lúc nãy ngửi qua mùi vị kỳ quái, hương thơm của Kỳ Lân len lỏi vào trái tim linh xà.

Nàng làm sao biết, bởi vì cái ôm ấp đêm qua, mà nguy hiểm lặng lẽ giáng xuống cơ chứ?

Dụ Tư Dực còn khổ não chuyện làm cách nào minh bạch với tiểu cô nương, thì cảm ứng được Ngộ Trúc kêu cứu.

Một khi yêu thú ký khế ước với con người, lập tức mở ra linh thức, nhưng chỉ khế chủ mới cảm nhận được ý thức của linh sủng, ngược lại, linh sủng không cách nào dò xét ý nghĩ của chủ nhân.

Dụ Tư Dực ngồi đó, vẻ mặt ưu phiền, trang giấy trải trên mặt bàn, bút lông nắm trong tay, mãi đến khi mực nhỏ giọt xuống tờ giấy, lưu thành một chấm tròn, nàng vẫn không thể hạ bút đem nỗi lòng viết thành văn.

Đột nhiên một trận lửa khô nóng bốc cháy trong đầu, Dụ tư Dực chưa kịp hiểu xảy ra chuyện gì, lại nghe thấy tiếng gọi yếu ớt —

“Dụ Tư Dực…”

Là Ngộ Trúc!

Linh xà sắp không chịu được nữa, gọi tên của nàng trong tuyệt vọng, sắc mặt Dụ Tư Dực khẽ biến, bất an dập dờn trong lòng, nàng thả bút xuống bàn, đi về hướng giọng nói của Ngộ Trúc truyền đến.

Phòng luyện đan…

Tại sao là phòng luyện đan? Nhớ tới cảm giác thiêu đốt lúc nãy, mí mắt Dụ Tư Dực giật giật, trực tiếp đẩy cửa bước vào.

Mấy chục lò lửa đặt ngay ngắn, cái lớn nhất đặt ở giữa phòng, lửa cháy nhiệt liệt, Dụ Tư Dực không thể tưởng tượng, Ngộ Trúc bị người nào đó nhẫn tâm ném vào lò lửa!

Thiếu nữ ngồi xổm phía trước lò lửa, căn bản không biết có người bước vào, trong tay cầm mấy cây củi, muốn lửa thật to.

Dụ Tư Dực nhìn thấy bóng người bé nhỏ, liền nhận ra người đốt lửa là ai.

Bàn tay như ngọc, đầu ngón tay hướng về lò luyện đan chỉ chỉ, năm đạo linh khí từ năm hướng chiếu vào bao quanh lò lửa đang thiêu đốt vù vù, sau đó nàng lấy con rắn nhỏ ra khỏi lò luyện đan, trên thân rắn lưu lại một hơi thở.

Thân thể Ngộ Trúc nóng đến đáng sợ, lớp da bị thiêu tỏa ra mùi khét.

Nếu không phải bị đánh thuốc, tạm thời phong ấn linh lực, thì làm sao có thể thiêu nàng lâu như vậy!

Cũng may thân rắn tu luyện ngàn năm đủ mạnh, lửa bình thường căn bản đốt không nổi, nhưng cho dù là vậy, nếu Dụ Tư Dực chậm thêm một chút, nàng không chết, cũng bị lửa này thiêu đến sống không bằng chết!

Thiếu nữ không biết con rắn nhỏ đã được cứu, mà sư tôn của nàng đứng cách đó không xa, trên mặt biểu tình khiếp sợ nhìn nàng chằm chằm.

Nhớ lại thời khắc ném con rắn nhỏ vào lô thuốc, cặp mắt nó nhìn nàng có mấy phần thương cảm, Giản Tùy Tâm hơi khựng lại, động tác thêm củi dần chậm hơn.

Dụ Tư Dực một mặt nghiêm nghị, không biết là tức giận, khiếp sợ hay thất vọng, nhìn thấy thiếu nữ vẫn đưa tay thêm củi, tức là đã hạ quyết tâm giết bằng được Ngộ Trúc, nàng không hiểu, vì sao Giản Tùy Tâm nảy sinh địch ý lớn như vậy.

Dụ Tư Dực trầm mặc một lát, không tiếp tục nhìn thêm, đặt Ngộ Trúc trong lòng bàn tay, dùng linh khí chữa vết thương cho nó.

“A Giản.”

Thanh âm quen thuộc vang lên, Giản Tùy Tâm dừng tay, ý thức được đã bị người yêu phát hiện, vừa kinh vừa sợ, hai tay vô lực, củi trong tay rơi xuống, “bịch” đáp đất.

Nàng không dám ngẩng đầu, cũng không có dũng khí ngẩng đầu.

Lúc nãy Giản Tùy Tâm dùng thuốc phong ấn thất khiếu và tâm mạch của Ngộ Trúc, để nó không thể cầu cứu, nhưng Giản Tùy Tâm đã quên, linh sủng và khế chủ tâm mạch tương thông, nàng làm cách nào cũng không cắt được.

Chuyện đến nước này, còn có thể làm gì?

Dụ Tư Dực sẽ vì Ngộ Trúc mà chán ghét nàng sao?

Cảm giác khủng hoảng một lần nữa ngập tràn trong tim, thiếu nữ ngồi thụp xuống, lúc đứng dậy đầu bỗng nhiên chóng váng, theo bản năng nàng đưa tay giữ thăng bằng, vô tình chạm vào lò luyện đan, lò lửa bị hỏa thiêu hồi lâu, nhiệt độ của nó người bình thường căn bản không chịu được, vừa nhẹ nhàng chạm vào, bàn tay mềm mại lập tức nóng đỏ, sưng lên.

Khói thuốc lượn lờ trong phòng, Dụ Tư Dực không nhận ra thiếu nữ đứng dậy dị thường, nhìn sắc mặt nàng không có một chút áy náy, cảm giác dị dạng trong lòng Dụ Tư Dực dâng cao.

Tựa hồ quay về đêm đó, thiếu nữ khóc lóc trong lòng hỏi nàng có phải không yêu mình, khí tức bạo ngược ẩn giấu trong sương mù, những tưởng không cảm nhận được, nhưng chung quy vẫn lộ ra một tia manh mối.

Giản Tùy Tâm chậm rãi bước về phía trước, khói mịt mù làm viền mắt tèm lem ửng đỏ, nhìn thực đáng yêu, Dụ Tư Dực im lặng quan sát, thấy nàng cong môi cười nhẹ, sau đó, duỗi tay về phía mình.

“Sư tôn, trả nó lại cho A Giản có được không?”

Đã đến giờ phút này, Giản Tùy Tâm vẫn chấp nhất muốn giết Ngộ Trúc, nhưng tính cách nàng vốn dĩ trầm ổn, bây giờ lại biết nàng cũng sống lại, Dụ Tư Dực không dám tùy ý phỏng đoán vì sao Giản Tùy Tâm làm ra chuyện này.

Dụ Tư Dực im lặng, chưa lộ ra sự tức giận, ngược lại ôn nhu lên tiếng dò hỏi: “Cho nàng cũng được, nhưng có thể nói lí do cho sư tôn được không?”

Con rắn nhỏ nằm trong bàn tay Dụ Tư Dực, nghe xong lời này lắc lắc thân thể đứng xiêu vẹo, cùng lúc đó thanh âm suy yếu vô lực một lần nữa vang lên trong đầu Dụ Tư Dực. truyện tiên hiệp hay

“Dụ Tư Dực, ngươi đến rồi! Nàng muốn giết ta…”

“Ngươi không thể giao ta cho nàng! Không thể!”

Nếu hóa thành hình người, giờ phút này nhất định Ngộ Trúc đã tức giận đến phát khóc.

“Chớ vội, A Giản không phải người như thế.”

Dụ Tư Dực ôn nhu truyền ý thức an ủi con rắn nhỏ, nhưng ánh mắt từ đầu đến cuối đều dán chặt trên người thiếu nữ.

“Dựa vào nàng — lại dám quá phận với sư tôn, lý do này, đủ chưa?”

– ————————————-

Tác giả có lời muốn nói:

Tha tới hôm nay mới phát thêm chương…

Trên chương có cái tiểu thiên sứ nói ra mấy vấn đề, ta cảm thấy rất được, cho mọi người xem một hồi!

1. Tại sao Tiểu Giản đối với Liên Tử U chỉ là đơn giản ghen, đối với Ngộ Trúc phản ứng nhưng đặc biệt mãnh liệt?

Bởi vì liền cùng sư tôn không có tiếp xúc thân mật, thế nhưng cái kia chương cũng đề cập tới, Tiểu Giản lén lút nhìn liền một chút, doạ đến liền, hệ so sánh so sánh thức thời, mau chóng rời đi; còn Ngộ Trúc, nàng nhưng là cùng sư tôn ôm rất lâu a! Tiểu Giản tuyệt đối nhẫn không chịu được, khác cái nguyên nhân, Liên Tử U dung mạo rất bình thường, Ngộ Trúc là tuyệt thế đại mỹ nữ, ngoại hình trên, Tiểu Giản cảm nhận được uy hϊếp rồi, so~ trực tiếp nổi khùng ~

2. Tiểu Giản cùng Dụ đã do quá, tâm ma cũng xác nhận Dụ là yêu thích chính mình, Tiểu Giản tại sao còn tức giận như vậy?

Đầu tiên, kiếp trước bị Dụ gϊếŧ, để Tiểu Giản mãi mãi cũng không có cách nào thật sự xác nhận Dụ yêu tha thiết chính mình, mặc dù có tâm ma bằng chứng Dụ yêu nàng, nàng vẫn là bảo lưu một điểm đường lui, không dám có quá nhiều chờ mong, thứ yếu, Tiểu Giản tại trong tình yêu, vốn là không phải rất lý trí loại người như vậy, nàng nếu như luôn có thể lý tính phân tích nàng cùng Dụ quan hệ, kiếp trước sớm nên phát hiện Dụ đã yêu thích chính mình, rất nhiều chuyện, nàng chỉ xem mặt ngoài sẽ không đi đến sâu nghĩ tới, so sánh với đó, Dụ càng trưởng thành, tâm tư càng mềm mại, sẽ suy xét càng nhiều

3. Ngộ Trúc đối với sư tôn yêu thích thật giống không có làm nền?

Làm nền tuy ít, nhưng vẫn có ném đi ném, Ngộ Trúc mới vừa Hóa Hình, liền bị Dụ nhìn thân thể, đối với cảm giác của nàng khẳng định cùng đối với người khác không giống nhau, hơn nữa Dụ đã từng đưa nàng một giọt tâm đầu huyết, nàng tuy rằng không có nói, nhưng trong lòng khẳng định vẫn là cảm kích, có lúc, kỳ thực không cần sớm chiều đối lập, rất khả năng cảm tình cũng chậm chậm biến chất, Ngộ Trúc đối với Dụ, không thể nói được yêu, chính là một loại vi diệu hảo cảm thôi, nếu như đã đến yêu loại trình độ đó, sẽ không chờ đến lúc này mới phát hiện tâm ý của chính mình

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK