• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từng là nơi ở của Thần tộc, đương nhiên Thành An Lạc có nhiều điểm đặc biệt.

Chân Ngôn tuyền chính là một trong số đó.

“Chân Ngôn tuyền, không phải đã khô cạn rồi sao?”

Thiếu nữ nghe người yêu nói, không khỏi lộ ra mấy phần kinh ngạc.

Giản Tùy Tâm biết Dụ Tư Dực muốn chứng minh lời nàng nói là thật, nhưng nói đến Chân Ngôn tuyền, thật vô căn cứ.

Dù sao, kể từ ngày Thần tộc biến mất, con suối kia cũng lập tức khô cạn.

Chân Ngôn tuyền, tên như ý nghĩa, chính là nơi khiến người ta nói ra sự thật, trước mặt nó, không nửa lời dối trá.

Thiên Đạo thực hiện lời hứa, Thần tộc sống lại, Chân Ngôn tuyền tự nhiên sẽ xuất hiện một lần nữa.

Dụ Tư Dực giữ eo tiểu cô nương, không cho nàng có cơ hội phản kháng, liền hoán ra Chu Tước, ôm người ngồi lên.

Chân Ngôn tuyền nằm ở phía Đông thành An Lạc, hai người một đường hướng đến.

Bên dưới Cao Sơn, là một cánh rừng rậm rạp.

Dụ Tư Dực nắm tay thiếu nữ, chân bước đến đâu, cỏ dại tự rẽ lối.

Một màn thần kỳ này khiến Giản Tùy Tâm nhìn ngây ngốc, chưa lấy lại tinh thần từ kinh ngạc, vô tri vô thức đi theo người kia vào sâu trong rừng cây.

Một con suối trong suốt vắt ngang khe núi, bày ra trước mắt.

Bạch y tung bay trong gió, Dụ Tư Dực nắm tay thiếu nữ đến gần.

Nước suối phản chiếu hai tấm dung nhan mỹ lệ, rung động lòng người.

Dụ Tư Dực cong lưng, đưa tay chạm vào hình phản chiếu, đầu ngón tay va chạm, gây nên gợn sóng.

Mái tóc đen cũng theo gió bay bay, chỉ nhìn cũng khiến người ta vui tai vui mắt.

Không đợi Dụ Tư Dực lên tiếng, Giản Tùy Tâm do ảnh hưởng của Chân Ngôn tuyền, đỏ mặt thổ lộ lời tự đáy lòng.

“Dụ Tư Dực, nàng thật đẹp.”

“Nàng biết không? Ta từng nghĩ…Sẽ vĩnh viễn giam cầm nàng bên người, mỗi ngày ngắm nhìn…”

“Ta ghét Tuần Thiên Tinh, cũng ghét nàng cười với nàng ta…”

Trong lúc thổ lộ, ánh mắt thiếu nữ si mê ngắm nhìn.

Rõ ràng mục đích đem người đến đây là vì muốn chứng thực lời nói, hiện tại lại trở thành Giản Tùy Tâm nói ra lời thật lòng?

Dụ Tư Dực nắm tay thiếu nữ, kéo người ấp ủ vài ngực.

“Những ý nghĩ này của nàng, làm sao ta chưa từng nghĩ qua?”

“Năm năm ở Linh Hư Sơn, là quãng thời gian hạnh phúc nhất trong cuộc đời của ta.”

“Cho đến hiện tại, vẫn chưa từng quên.”

Hai bóng người uyển chuyển, chăm chú ôm nhau, bày tỏ nỗi lòng.

Không ai phát hiện, cách đó không xa, một bóng người hư huyễn lặng lẽ đứng nhìn.

Ngày hôm sau, Dụ Tư Dực đưa Giản Tùy Tâm đến căn nhà cũ mà phụ mẫu nàng từng sống.

Chung quanh cỏ dại mọc rậm rạp, đã lâu không có người ở.

Giản Tùy Tâm đứng ở cửa, trong lòng hoảng hốt e sợ, nhất thời bất động, không thể nhấc bước.

Mấy chục năm qua đi, bên trong căn nhà che kín tro bụi, cũ nát đìu hiu, dấu vết nhân sinh, hao mòn không còn một mống.

Viền mắt thiếu nữ ửng hồng, hơi nước vung lên, nàng đi một vòng khắp nhà, cuối cùng dừng lại trước cây sơn trà thân cao thẳng đứng, rốt cuộc khôn nhịn được, khóc rống lên.

Ký ức liên quan đến phụ mẫu, vĩnh viễn niêm phong ở một nơi sâu xa, trở thành nỗi tiếc nuối lớn nhất đời người, không cách nào mở ra.

Nhưng nàng có thể chắc chắn một điều, phụ thân và mẫu thân rất yêu thương nàng, từng muốn cho nàng một tổ ấm.

Như vậy, là đủ.

Lúc hai người rời khỏi, sắc trời đã dần tối.

Sau khi khóc xong, tâm tình tiểu cô nương vẫn thấp, Dụ Tư Dực lên kế hoạch dẫn nàng dạo thành An Lạc về đêm, lúc này đành lẳng lặng loại bỏ chủ ý.

Tiểu nhị của khách điếm rất lanh lợi, không đợi các nàng lên tiếng, đã chủ động đem cơm nước vào, mà bên trong còn có món điểm tâm nổi tiếng nhất thành An Lạc.

Dụ Tư Dực ôm ấp an ủi nửa ngày, tiểu cô nương vẫn không có dấy hiệu tốt lên, đến giờ dùng cơm, Giản Tùy Tâm cũng không để ý, chỉ ăn được vài cái bánh ngọt nho nhỏ.

Dụ Tư Dực thở dài, thổi đèn, nháy mắt bóng tối bao phủ, các nàng ôm nhau nằm trên giường lớn.

Ngoài phòng nguyệt quang chiếu rọi, ánh trăng lấp ló trên bầu trời đêm, thỉnh thoảng vọng vài tiếng kêu của côn trùng.

Vẫn còn sớm, Dụ Tư Dực quả thật chưa buồn ngủ, mà thiếu nữ khóc đến chóp mũi ửng đỏ ngoan ngoãn nhắm mắt cuộn trong lòng.

“A Giản —“

Khuôn mặt trắng nõn mềm mại đang ở trước mắt.

Dụ Tư Dực lẳng lặng nhìn, ấm áp sưởi ấm nội tâm, xua tan lạnh lẽo xuất ra ngoài, đáy mắt lưu lại một vũng xuân thủy lưu động.

“Sau này đừng khóc nữa, ta sẽ vĩnh viễn bên cạnh nàng.”

Thay phụ mẫu, thay thân nhân, mãi mãi làm bạn đời sống bên cạnh nàng.

Tuy rằng ngủ say không nghe thấy lời tâm tình vừa rồi, nhưng thiếu nữ vô thức dụi dụi vào lòng người yêu, làm như trả lời.

Dụ Tư Dực bị động tác này chọc cười, khoé miệng hơi vươn lên.

Nàng không nhịn được mà gọi tên tiểu cô nương —

“A Giản, A Giản…”

Hai chữ bình thường, lại giống như điều tươi đẹp nhất nhân gian, gọi thế nào, cũng không đủ.

Bên ngoài gió rít càng lớn, mỹ nhân lim dim gần như chìm vào giấc ngủ, đúng lúc một cái bóng trắng xẹt ngang cửa sổ.

Tốc độ rất nhanh, hầu như làm người sững sờ.

Dụ Tư Dực thay đổi sắc mặt, ánh mắt xuyên qua cửa sổ nhìn ra ngoài, cách đó không xa, một nữ tử bạch y tha thiết nhìn nàng.

Mày liễu cau lại, cẩn thận đặt người trong lòng nằm ngay ngắn, sau đó thay y phục, thả người một cái đã đứng trước mặt nữ tử kia.

Quả nhiên là người quen, không những quen biết, mà còn là bằng hữu lâu năm.

Dụ Tư Dực lãnh khốc nhìn nữ nhân.

Mấy ngàn năm không gặp, Dụ Tư Dực lụi lọi ký ức.

“Tố Tâm —“

Nữ nhân kia tên là Tố Tâm, là thị nữ kề cận bên người Tộc trưởng Thần tộc.

Hồi ức như thủy triều lao tới.

Dụ Tư Dực bước tới hai bước, ánh mắt bừng tỉnh.

“Thiên quân nói với ngươi, ta ở đây?”

Nữ tử mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, đáy mắt tâm tình phức tạp chen lẫn oán giận.

“Thượng thần đã khôi phục ký ức, vì sao không mau mau trở về?”

“Mọi người đều rất nhớ ngài…”

Lời Tố Tâm còn chưa dứt, Dụ Tư Dực đã lắc đầu, ra hiệu nàng không nên nói nữa.

“Ta vẫn chưa có ý định trở lại.”

Vị trí Tộc trưởng Thần tộc, có thể nói, dưới một người, trên vạn người.

Cùng với Thiên Đạo, được người tu đạo trên thế gian cung phụng sùng bái.

Chỉ tiếc, giờ đây Dụ Tư Dực đã tìm thấy thứ quan trọng hơn, quan trọng đến nỗi, cho dù phải vĩnh viễn ở lại nơi trần thế khô khan này, nàng cũng bằng lòng.

Tám chữ ngăn ngắn đánh thẳng vào đầu Tố Tâm, cả người dại ra tại chỗ, kiếp sợ không thể nói nên lời.

Nàng mấp máy môi, còn chưa mở miệng, đã bị người kia dúi một khối ngọc đỏ êm dịu vào tay.

Đây là vật tượng trưng cho Thần tộc chi chủ.

Một khi trao đi, liền đại diện cho việc Dụ Tư Dực từ bỏ vị trí Tộc trưởng Thần tộc.

Tố Tâm không hiểu, Phù Quang Thượng Thần nàng tâm niệm tôn sùng, chỉ vì một nữ tử thế gian, muốn vĩnh viễn ở lại hạ giới!

Nắm chặt hồng ngọc trong tay, đáy mắt Tố Tâm hiện lên ẩm ướt, kể từ khi Thần tộc được phục sinh, nữ nhân trước mắt không chỉ là Tộc trưởng của các nàng, mà còn là ân nhân cứu mạng.

Thời gian chậm rãi trôi qua, sắc mặt Dụ Tư Dực kiên quyết không đổi.

Tố Tâm vẫn chưa từ bỏ ý định, gom nhặt chút ít hy vọng cuối cùng, run rẩy mở miệng.

“Thượng thần — thật sự đã quyết rồi sao?”

“Đúng vậy.”

Không càn suy nghĩ thêm, Dụ Tư Dực trực tiếp gập đầu đáp lại.

Cùng lúc đó, tảng đá đè trên ngực nàng, hoàn toàn biến mất.

Quãng đời sau này còn rất dài, nàng sẽ nắm tay Giản Tùy Tâm đi hết những nơi mỹ hảo trên thế gian.

Câu trả lời dứt khoát nhanh gọn, triệt để tiêu diệt tia hi vọng cuối cùng của Tố Tâm.

Nàng gật gù, không tiếp tục khuyên giải, chỉ mỉm cười nhàn nhạt.

“Tố Tâm mong rằng — Thượng Thần và vị cô nương kia, hạnh phúc viên mãn, bạc đầu giai lão.”

Lời chúc phúc chân thành, Dụ Tư Dực nghe xong cũng cười cười.

Cùng lúc này, nữ nhân đối diện, nhẹ nhàng chỉ chỉ về phía sau nàng, sắc mặt kinh ngạc.

Dụ Tư Dực không rõ, nhíu mày xoay người.

Chỉ thấy dưới ánh trăng, thiếu nữ lẽ ra giờ này đang ngủ trên giường đứng đó, đưa tay che miệng, nước mắt dàn dụa nhìn nàng.

Dụ Tư Dực chết trân tại chỗ, không biết nên làm gì.

Chuyện nàng là người Thần tộc, chưa kịp thẳng thắn nói với tiểu cô nương, đã bị nàng phát hiện.

Khóc thành bộ dạng này, sợ là nàng quá tức giận và oan ức.

Dụ Tư Dực nhìn mà đau lòng, nàng đạp hai bước hướng về phía trước, thiếu nữ nhìn nàng lắc đầu một cái, không cho nàng đi tiếp.

Thật sự giận rồi sao…

Dụ Tư Dực hoang mang, đang nghĩ làm thế nào để dỗ dành tiểu cô nương, thì một bóng người uyển chuyển xẹt đến trước mắt.

Một giây sau, vị thiếu nữ nàng cho rằng đang tức giận, phóng vào lòng, hai mắt rưng rưng, bàn tay khẽ nâng, ôm lấy cổ trắng như tuyết —

Ôn nhu đưa môi lên.

Dụ Tư Dực ngẩn người, hai tay nắm lấy eo thon.

Nụ hôn qua đi, thiếu nữ bắt đầu run rẩy, nước mắt ngưng lại, đỏ mặt dựa vào ngực Dụ Tư Dực.

Ngữ khí còn mang theo nức nở.

“Tại sao ngốc như vậy?”

“Ta rất sợ, sợ một ngày nàng sẽ hối hận…”

Thần tộc chi chủ là giấc mơ bao người chỉ nhìn mà không thể với tới.

Nữ nhân này, vì nàng mà từ bỏ.

Giản Tùy Tâm vừa cảm động vừa đau lòng.

Dụ Tư Dực lẳng lặng nghe hết, sau đó mới nhẹ nhàng mở miệng.

“Cõi đời này chỉ có một việc khiến ta hối hận —

Chính là, từ bỏ nàng.”

“Sau này, không được nói những lời ngốc như vậy.”

Ngữ khí cường thế lại ôn nhu, làm người đối diện ngã vào.

Thiếu nữ ngẩng đầu nhìn lên, đôi mắt giống như ngậm nước, long lanh loé sáng, mỹ lệ đến kinh động hồn phách.

“Dụ Tư Dực, chúng ta về nhà có được không?”

“Ta muốn cùng nàng thành thân, muốn làm thê tử của nàng.”

Dụ Tư Dực nhìn si mê, ngũ quan hoàn mỹ dưới ánh trăng càng đẹp đẽ.

“Được.”

– ———————-

Tác giả có lời muốn nói:

Chính thức xong xuôi rồi!

Thật sự rất không nỡ, liên quan với hai đôi phó CP phiên ngoại liền không để ở chỗ này rồi!

Sau đó mở cái phiên ngoại hợp tập, thả hợp tập bên trong bá!

Cảm tạ tiểu thiên sứ môn ủng hộ và làm bạn ~~~~chúng ta giang hồ hữu duyên gặp lại 8~~~~ 【 Tân văn mười vạn tự vui vẻ, cảm thấy hứng thú rộng lấy đi nhìn nhìn 】

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang