Giản Tùy Tâm muốn trả lời rằng mèo con đã chết, triệt để cắt đứt tâm tư muốn thu dưỡng, nhưng vừa thấy dáng vẻ thương tâm của Dụ Thi Linh, lời chưa kịp nói ra miệng đã nuốt trở vào, một lát sau cắn môi dưới mở miệng, giọng nói mang theo tia hổ thẹn.
“Không có chết, ngươi đi rồi nó liền tốt hơn một chút, ta không chú ý, để nó lén lút nhảy ra cửa sổ, lúc nãy ra ngoài là vì đuổi theo nó…Thy Linh tỷ tỷ, ngươi đừng trách Tiểu Giản có được không?”
“Làm sao ta có thể trách ngươi?”
Mèo hoang không quen ràng buộc, chạy trốn là chuyện bình thường.
Dụ Thi Linh lắc đầu một cái, nghe thấy mèo con còn sống, rốt cuộc yên lòng, dù sao cũng hơn là chết.
Nàng không hoài nghi tính chân thực của lời nói, dưới cái nhìn của nàng, con mèo nhỏ này bị ngoại thương, cũng không nguy hiểm đến tính mạng.
Thy Linh tỷ tỷ nếu như tỷ thích mèo con, lần sau Tiểu Giản đến Tân Châu thành mua một con đưa về, không phải chuyện không thể.”
Trên mặt thiếu nữ tất cả đều là áy náy, sắc mặt tái nhợt, mồ hôi lạnh che kín trán, ngay cả đứng, đều có chút miễn cưỡng.
Lúc này Dụ Thi Linh mới phát hiện nàng có gì đó không ổn, nhìn thân thể lảo đảo lắc lắc, vội vã tiến đến đỡ lấy.
“Ngươi làm sao?”
Rõ ràng lúc sáng còn rất tốt, tại sao bây giờ suy yếu như vậy?
Hôm nay biểu tỷ vừa mới đi, Tiểu Giản không thể xảy ra chuyện a!
Dụ Thi Linh có chút bận tâm, một tay đỡ Giản Tùy Tâm, một tay chụp lấy cổ tay giúp nàng xem mạch tượng, mà ngón trỏ chưa kịp đáp đã bị thiếu nữ nhẹ nhàng đuổi về, trên mặt dẫn theo ửng đỏ.
“Ta không sao, chỉ là bụng hơi đau…Có lẽ nguyệt sự đến rồi…”
Giản Tùy Tâm không dám để cho Dụ Thi Linh bắt mạch, bằng không linh khí vô cớ biến mất, sẽ làm các nàng lo lắng xoắn xuýt nửa ngày, chỉ có thể nói nguyệt sự tìm đến, thân thể không khoẻ.
Đều là nữ hài tử, Dụ Thi Linh đương nhiên hiểu nỗi đau này, thấy Giản Tùy Tâm lúng túng, không tiện hỏi nhiều, đỡ người đi vào y lư, kê cho nàng thuốc giảm đau, tận mắt nhìn nàng uống vào mới yên tâm.
“Đỡ hơn chút nào không?”
Một bát thuốc đậm đặc trôi vào bụng, đắng đến người uống vào mặt nhăn nhúm, đối với hảo ý dò hỏi của Dụ Thi Linh, chỉ có thể gật đầu đáp lại.
“Tốt hơn một chút.”
“Thuốc này tuy hơi đắng, nhưng giảm đau rất hiệu quả, ngày mai ngươi không cần đến y lư, ta sai Nguyên Thư đến khuê phòng chăm sóc ngươi.”
Mỗi ngày đều phải uống thuốc?
Giản Tùy Tâm cảm thấy nàng tự đào hố chôn mình, linh khí thiếu hụt, thuốc này uống vào không có tác dụng gì, ngồi ở đây nghe Dụ Thi Linh nói mấy câu, mà đầu óc choáng váng, cả người vô lực, ngã lên giường.
“Đau đến như vậy?” Dụ Thi Linh thấy nàng đột nhiên ngã xuống, luôn cảm thấy không đúng, nhưng Giản Tùy Tâm không cho nàng chuẩn mạch, nàng không thể miễn cưỡng.
“Ưm…Lần này đau hơn những lần trước, ta nằm nghỉ chút sẽ không sao, Thy Linh tỷ tỷ đi làm đi, không cần bồi ta.”
Bởi vì trước đây thường cùng Chung Tắc Chi ra ngoài du ngoạn, việc quản lý vườn thuốc và luyện đan dược Dụ Thi Linh lơ là ít nhiều, cộng thêm Dụ Tư Dực nhắc nhở nàng còn nợ một viên đan, nàng có hơi nóng lòng, lúc này nghe thiếu nữ nói như vậy, thì gật đầu đáp lại, trước khi đi còn lên tiếng căn dặn.
“Ta ở nhà thuốc bên cạnh, không thoải mái chỗ nào, gọi ta một tiếng là được.”
“Tuyệt đối đừng tự mình chịu đựng, biểu tỷ quay về sẽ đau lòng.”
Dụ Thi Linh bỏ lại hai câu rồi ra cửa, vô tình đem nhớ nhung trong lòng Giản Tùy Tâm kéo ra.
Kiếp này trên danh nghĩa hai người là thầy trò, sống chung nhiều năm, Dụ Tư Dực có nảy sinh một chút tình ý với nàng hay không? Mỗi khi nhớ đến vấn đề này, Giản Tùy Tâm không dám tự ý suy đoán, kiếp trước nhận quá nhiều thất vọng, bây giờ dù là hi vọng nhỏ nhoi xa vời cũng không dám mơ tưởng.
Nhưng bất luận yêu hay không yêu, đời này thân phận hai người không còn đối lập, chí ít nàng có thể lấy danh nghĩa đồ đệ để vĩnh viễn ở lại bên cạnh người kia.
Mặc dù ngày sau phải tận mắt nhìn nàng bái đường cùng người khác, nhưng hai người có thể tương cứu lúc hoạn nạn.
Giản Tùy Tâm cho rằng nàng có thể buông xuống, có thể đem tình cảm này chôn chặt trong lòng, một khắc đó, làm thế nào cũng không thể hờ hững với cảm xúc của mình.
“Rất nhớ sư tôn…”
“Nàng đang ở nơi nào?”
“Nếu biết ta dùng hết linh khí những năm qua trao cho người khác, hơn nữa còn là người Ma giới, ắt sẽ tức giận, thế nhưng phẫn nộ qua đi, nhất định sư tôn sẽ tha thứ cho nàng, sau đó giúp nàng dưỡng thương…”
Tiểu cô nương nằm trên giường, càng nghĩ càng không kìm được nhớ nhung, vừa mới cách xa người thương, mà đã nhớ nhung đến vậy, đều do Dụ Tư Dực, sủng nàng thành bộ dạng này.
Đôi mắt càng chua xót, nàng trừng mắt nhìn, đem thủy nhuận ép vào trong, chậm rãi nhắm mắt.
Chỉ có chôn chặt trong lòng, mới có thể khiến nàng bình tĩnh.
Đảo mắt một cái đã mười ngày, mặc cho tiểu cô nương mỏi mòn chờ đợi, Dụ Tư Dực vẫn chưa trở về, nàng chỉ gửi một phong thư báo bình an, nội dung bức thư rất ngắn, vỏn vẹn bốn chữ: “Rất tốt, chớ lo”.
Một phong thư đơn giản, cũng làm Giản Tùy Tâm vui vui vẻ vẻ mấy ngày.
” Tiểu Giản, bốn chữ này, có cần phải xem nhiều lần như vậy không?!”
Dụ Thi Linh lắc đầu ngao ngán, cảm thấy biểu tỷ và Giản Tùy Tâm đúng là kỳ quái, người có mắt đều nhìn ra hai người có tình ý, nhưng lại khăng khăng không bày tỏ, nhất định dấu diếm tấm chân tình.
“Ưm…Không có, chỉ là ta lo lắng cho sự an toàn của sư tôn mà thôi…”
Thiếu nữ bị hỏi như vậy, lập tức đỏ mặt, trước đó vài ngày, linh khí hao tổn khiến cơ thể hư nhược, mà nay đã tốt hơn một chút, sắc mặt tươi tỉnh lên không ít, lúc này khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, trong mắt chứa đựng dáng dấp ôn nhu như nước, vừa nhìn đã biết người đang yêu.
Còn chưa cử hành hôn lễ đã như vậy, nếu thành thân rồi…Dụ Thi Linh nhìn bộ dạng lúc này của thiếu nữ nhịn không được lại cười cười, bỗng nhiên cảm thấy, đây mới là dáng vẻ mà người đang yêu nên có.
Trái lại, nàng và Chung Tắc Chi, mỗi ngày nói tới nói lui đều là luyện đan chế thuốc, cùng du ngoạn, cũng quy củ không có bất kỳ động tác thân thiết nào, mà nàng, chưa bao giờ có thái độ đỏ mặt ngượng ngùng như Tiểu Giản.
Nghĩ tới đây, nàng thở phào nhẹ nhõm, thả thảo dược trong tay xuống đất, nghiêng đầu hỏi thiếu nữ.
“Tiểu Giản ngươi có người trong lòng hay chưa?”
“Cái gì?” Thiếu nữ còn đang đắm chìm trong nhớ nhung, nghe được câu nói này liền bừng tỉnh, nhất thời không thể đáp, gương mặt hồng hồng: “Thy Linh tỷ tỷ hỏi chuyện này làm gì?”
“Tiểu Giản có người trong lòng rồi sao? Giống như Nhị thúc Nhị thẩm sau khi kết hôn sẽ ngọt ngào như vậy.”
Bị hỏi tới vấn đề này, Giản Tùy Tâm e lệ không ngớt, nội tâm xoắn xuýt, nửa ngày mới cúi đầu đáp một tiếng.
“Có, có…”
“Để ta đoán xem — có phải là biểu tỷ?”
Dụ Thi Linh bày ra dáng vẻ xem trò vui, trên mặt mang theo nụ cười trêu chọc, nàng đã sớm biết đáp án, nhưng lại muốn đùa cợt tiểu cô nương khả ái.
Vừa dứt lời, nụ cười ngượng ngùng lập tức biến mất trên mặt Giản Tùy Tâm.
Nàng vẫn luôn cho rằng bản thân che dấu tấm chân tình này rất kỹ, không ngờ là, Dụ Thi Linh dễ dàng phát hiện, nếu như nàng nói chuyện này với Dụ Tư Dực và trưởng bối trong nhà, bọn họ có chán ghét nàng —
Nhặt về từ ngoài đường, phế vật không thể tu luyện, lại dám ôm mộng tưởng với Dụ Tư Dực, thật không biết xấu hổ.
Huống chi, thế nhân vốn không chấp nhận chuyện sư đồ nảy sinh tình ý.
Bị người khác nhìn thấu, thiếu nữ lúng túng lắc đầu phản bác.
“Không có, không phải sư tôn, không phải nàng…Ta sao có thể…”
“Thy Linh tỷ tỷ sau này không nên nói những lời như vậy, sư tôn nghe được… Sẽ không vui.. “
Dụ Thi Linh nguyên bản muốn đùa cho vui, không ngờ doạ cho thiếu nữ tái mặt, nước mắt rưng rưng.
Nhưng nàng thật không hiểu, nếu nói yêu thương, biểu tỷ càng biểu lộ rõ ràng hơn Tiểu Giản.
Kể từ khi mang Tiểu Giản trở về, đối với việc trưởng thành của nàng trút rất nhiều tâm huyết, người có mắt vừa nhìn liền biết, cái gì mà dưỡng đồ đệ, rõ ràng là nuôi tức phụ từ nhỏ!
Dụ Thi Linh bừng tỉnh, Tiểu Giản và biểu tỷ nhất định có hiểu lầm, bằng không thiếu nữ trước mặt sẽ không bị một câu nói của nàng làm cho sợ đến vậy.
Nàng suy nghĩ một chút, chuyển đề tài, giống như đùa giỡn trả lời.
“Không phải biểu tỷ sao? Vậy là ta đoán sai…Đúng rồi, biểu tỷ cũng có người trong lòng!”
“Là, thật sao?”
Bị vạch trần tâm tư, sắc mặt thiếu nữ đã trắng bệch, nghe được câu này trông càng khó coi, miễn cưỡng nở một nụ cười, ánh mắt nhìn Dụ Thi Linh thương mến không dứt.
“Biểu tỷ ái mộ nàng thật nhiều năm, nhưng không chịu thổ lộ, vài ngày trước, Nhị thẩm còn thúc dục nàng thành thân.”
Giản Tùy Tâm nghe xong, trái tim rỉ máu, từng hình ảnh xẹt ngang trong đầu, chỉ có một người chính là Tuần Thiên Tinh!
Nhớ kiếp trước Dụ Tư Dực sủng ái nhất là Tuần Thiên Tinh, phút chốc viền mắt thiếu nữ lại ửng đỏ.
Dụ Thi Linh thấy nàng sắp khóc đến nơi, có chút không đành lòng, nghe được biểu tỷ muốn thành thân, đã khó chịu đến như vậy, thế nào không phải ái mộ, Tiểu Giản ngang ngược!
Cho dù hiểu lầm lớn như thế nào, đã đến lúc nói ra a!
Dụ Thi Linh nghĩ Tiểu Giản chắc buồn đến muốn chết luôn rồi, suy nghĩ thêm một chút, đã bức nàng đến như vậy, không bằng nhân cơ hội này ép nàng nói ra lời trong lòng.
“Ngươi không muốn biết người đó là ai sao?”
Thiếu nữ lắc đầu một cái, hơi nước ẩn hiện trong con ngươi, Dụ Thi Linh nhìn mà đau lòng, để biểu tỷ biết được nàng bắt nạt Tiểu Giản thành ra thế này, chắc chắn sẽ mắng nàng một trận!
“Ta biết, là Tuần sư thúc, sư tôn vẫn luôn yêu thương nàng ta.”
Ai? Dụ Thi Linh nghe ba chữ Tuần sư thúc, nhất thời không phản ứng, nửa ngày trôi qua mới nhớ tới, trong nhà từng có Tuần Thiên Tinh ghé qua, suýt nữa thì phì cười.
Tiểu Giản không có tự tin? Tình nguyện đoán là Tuần Thiên Tinh cũng không đoán ra người đó là nàng! Phải biết, biểu tỷ căm ghét Tuần Thiên Tinh, chỉ hận nàng ta không chết đi, thế nào sẽ thích nàng!
“Biểu tỷ yêu thương nàng? Ngươi là nghe ai nói?”
“Không phải nàng sao?”
Hai mắt mở to, cõi lòng càng đau, viền mắt đỏ chót, cuối cùng không ngăn được nước mắt — một viên nối tiếp một viên lăn xuống gò má.
Từ khi bước vào Dụ gia đến nay, ngoại trừ mười năm Dụ Tư Dực bế quan tu luyện, hai người luôn bên cạnh nhau, nếu không phải Tuần Thiên Tinh, thì còn có thể là ai.
Người mà Dụ Tư Dực bảo vệ chặt chẽ, nàng chưa từng gặp.
– ————————
Tác giả có lời muốn nói:
Biểu muội trước tiên trợ công
(Nhỏ giọng tất tất: Ngày hôm nay khả năng có canh hai)
Chúc đại gia tiết Trung thu sung sướng, đều muốn ăn bánh Trung thu a ~~~~