• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chưa bao giờ nghĩ tới, hậu quả nhập Ma nghiêm trọng như vậy.

Dụ Tư Dực đứng tại chỗ, trong lòng có chút lạnh, nàng không muốn tiếp tục nói về chuyện này, ánh mắt lần thứ hai đặt lên người Ngộ Trúc.

“Hôm nay đến đây, không phải vì tâm ma của ta, mà ta đến đưa ngươi ra ngoài.”

Ngộ Trúc nghe vậy, biểu tình bất đắc dĩ, xoắn xuýt nửa ngày, lắc đầu một cái rồi mở miệng.

“Ta chưa thể rời khỏi nơi này.”

Dứt lời, liền thấy đáy mắt Dụ Tư Dực thoáng kinh ngạc, người trước mắt vén lên một góc váy đỏ.

Cất giấu dưới làn váy, không phải đôi chân, mà là một cái đuôi rắn thanh sắc.

“Sao lại như vậy?!”

Đuôi rắn thân người, lần đầu tiên Dụ Tư Dực nhìn thấy cảnh thượng này, cho dù là nàng cũng khiếp sợ không thôi.

“Thăng cấp xảy ra việc ngoài ý muốn, tạm thời chỉ có thể duy trì thân thể nửa người nửa yêu, ta như vậy cùng ngươi ra ngoài, chỉ sợ dọa đứa bé kia.”

Ngộ Trúc áy náy cười cười, thả váy xuống.

Ba năm trước nàng hoàn thành thăng cấp, ai ngờ sau khi xuất quan thân rắn không thể biến thành hình người.

Là do nàng, khi đó chưa phải thời điểm thích hợp để thăng cấp, nàng lại nóng vội thêm vào giọt tâm đầu huyết, không cách nào hoàn toàn thành công.

Dụ Tư Dực nghe nàng nói, hướng mắt nhìn nửa thân dưới, vẻ mặt ưu lo.

“Nếu ngươi thật sự lo lắng, không bằng đem Kim Hàn Ngọc trả lại cho ta, ta nhất định lập tức có thể trở lại thành người.”

Ngộ Trúc nở nụ cười quyến rũ, nhìn nữ tử trước mặt, nhất cử nhất động đều là phong tình vạn chủng.

“Kim Hàn Ngọc không thể cho ngươi,” linh xà bày ra mị hoặc, nhưng Dụ Tư Dực không hề nhúc nhích, trầm giọng từ chối, lại nghĩ để nàng tiếp tục như vậy cũng không phải cách: “Tạm thời ở chỗ này đợi ta, chân…Ta sẽ nghĩ cách thay ngươi.”

Nhiều năm qua đi, hai người luôn bất đồng quan đểm, kiêu ngạo nhìn đối phương, giờ đây nhìn lại thật giống một đôi bằng hữu.

Mà lúc này, đúng như lời Dụ Tư Dực đã nói trước khi rời đi, nghênh đón vị khách không mời mà đến.

Chính là Chung Tắc Chi.

Chung gia là Y đạo thế gia, con cháu đều là đệ tử Diệu Xuân Quán, Chung Tắc Chi này kế thừa y đạo thiên phú, tuy không sánh được với Dụ Thi Linh, nhưng cũng được xem là ưu tú, thêm vào đó tu vi hắn lại cao, chung quy cũng là một lựa chọn tốt cho vị trí tân quán chủ.

Đêm qua hắn nghe nói Chu Hòa Xuân chọn Dụ Thi Linh, nhất thời nóng giận, mới nói ra những lời chế nhạo khó nghe để trút hết lòng đố kị.

Đến khi về nhà tỉnh táo lại, hối hận không thôi.

Lúc trước hắn tiếp cận Dụ Thi Linh, khiêm tốn lấy lòng, thu được niềm vui của thiếu nữ, vì hắn vừa ý thiên tư tuyệt diệu của nàng, ngày sau có thể đưa nàng vào Chung gia đối với tiền đồ tương lai gia tộc nhất định có lợi, đến lúc đó, Quán chủ Diệu Xuân Quán là Dụ Thi Linh hay hắn, thì có gì khác biệt?

Vì lẽ đó vừa sáng sớm Chung Tăc Chi đã mang theo lễ vật đến Dụ gia nhận lỗi.

Dụ Thi Linh vẫn còn buồn vì chuyện đêm qua, trên mặt mang theo ý cười, nhưng trong lòng lại không giống, Giản Tùy Tâm và Phùng Kha nhìn ra tâm tình của nàng không tốt, thay phiên chăm sóc nàng.

Giản Tùy Tâm uống trà cùng Dụ Thi Linh, thỉnh thoáng nói chuyện phiếm vài câu, bầu không khí cũng không tệ.

Lúc này Phùng Kha bước vào, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, dáng vẻ muốn nói lại thôi.

Dụ Thi Linh thất thần nhìn ra cửa sổ, chưa phát hiện biểu tình kỳ lạ của Nhị thẩm, mà Giản Tùy Tâm lập tức nhận ra.

Tiểu cô nương thông minh, vừa thấy trên mặt Phùng Kha khó nghĩ, liền đoán được Chung Tắc Chi đến, nàng hơi nhướn mày, nảy ra ý hay, nhìn phụ nhân, nói.

“Nhị phu nhân lại đây ngồi cùng Thy Linh tỷ tỷ một chút đi, ruộng thuốc hôm nay cần phải thu.”

“Ta đi cho!”

Dụ Thi Linh nghe được hai chữ “Vườn thuốc”, rốt cuộc hồi thần, một năm qua, nàng thường xuyên ra ngoài du ngoạn cùng Chung Tắc Chi, lơ là chăm nom vườn thuốc, nếu không phải Giản Tùy Tâm kiên trì bảo vệ, chỉ sợ dược liệu sớm đã chết héo, nhớ tới đây, Dụ Thi Linh có chút xấu hổ, sắc mặt càng trắng xám.

“Khí trời khô ráo, rất lâu chưa mưa, chỉ cần thêm chút nước, Tiểu Giản đi một mình là được rồi, Thy Linh tỷ tỷ nghỉ ngơi đi, ngày mai còn muốn luyện đan đây!”

Tiểu cô nương nở nụ cười tươi sáng, Dụ Thi Linh nhìn nụ cười này trong lòng trở nên ấm áp, biết nàng lo lắng cho mình, suy tư một lúc rồi gật đầu, không cưỡng cầu nữa.

Giản Tùy Tâm đi ra từ gian phòng, vừa đi được mấy bước, một con hồ ly nhảy ra từ bụi cỏ gần đó, chạy đến bên chân nàng sượt sượt.

Vừa lúc chuẩn bị đi tìm Tiểu Bạch, không nghĩ nó ở sẵn chỗ này đợi nàng.

Giản Tùy Tâm cười, đôi mắt cong cong, ngồi xổm xuống ôm hồ ly vào trong ngực, sau đó đi ra ngoài, có điều không phải đến y lư, mà là đại sảnh.

“Tiểu Bạch a Tiểu Bạch, lát nữa ngươi có thể thông minh chút, việc này nếu thành, tối nay làm gà quay cho ngươi.”

Giản Tùy Tâm căn dặn Tiểu Bạch một hồi.

Tiểu hồ ly sinh ra ở Linh Hư Sơn, vốn thông minh lanh lợi, cộng thên những năm gần đây Giản Tùy Tâm thường xuyên cho nó ăn tiên chi linh thảo, Dụ Thi Linh luyện đan bị hỏng, cũng trôi hết vào bụng của nó, vì thế nên bây giờ hồ ly càng có linh tính.

Tiểu chủ nhân nói những câu kia, nó chỉ nghe hiểu nửa vời, nhưng hai chữ “Gà quay” thơm ngát, nước miếng nót ào ào tuôn ra cửa miệng.

Giản Tùy Tâm biết con vật nhỏ này ham ăn, bật cười sờ sờ bộ lông xù, ôm hồ ly bước vào phòng khách.

Chung Tắc Chi đợi nửa ngày, không nhìn thấy người muốn gặp, tâm trạng buồn bực, lúc này nhìn thấy bóng dáng thiếu nữ thướt tha đi vào, còn tưởng là Dụ Thi Linh, đợi đến lúc người tới gần mới phát hiện không phải, sắc mặt càng khó coi.

Hắn cũng không biết địa vị thật sự của nàng ở Dụ gia, thường thấy Giản Tùy Tâm ngoan ngoãn thu dọn vườn thuốc cùng Dụ Thi Linh, nghĩ nàng chỉ là nha hoàn nhỏ bé, vì thế đối đãi với nàng không khách khí.

Chung Tắc Chi khuôn mặt tuấn dật, đứng đó có mấy phần tiêu sái lỗi lạc, trong tay mang theo hộp dược liệu quý, thấy thiếu nữ nhìn đồ vật trong tay mấy lần, hắn bèn ngạo mạn lên tiếng.

“Tại sao lại là ngươi, Thy Linh đâu?”

“Thi Linh tỷ tỷ đêm qua về nhà rất muộn, hiện tại mắt vẫn còn sưng, Nhị phu nhân cho nàng nghỉ ngơi trong phòng.”

“Vậy ta tự đi gặp nàng.”

Chung Tắc Chi đoán ra Dụ Thi Linh còn tình ý với mình, sẽ không vì chuyện đêm qua mà cắt đứt tình cảm, không nói hai lời liền muốn đến phòng Dụ Thi Linh.

“Ai, ngươi không thể đi!”

Giản Tùy Tâm vội vàng ngăn cản, lén lút vỗ vỗ lên đuôi cáo, Tiểu Bạch hiểu ý, từ trong lòng nàng nhảy xuống, nhe răng trợn mắt chặn trước mặt nam tử.

Khuê phòng nữ tử chưa xuất giá, há lại để nam tử bước vào? Chung Tắc Chi hiểu đạo lý này, thấy thiếu nữ ngăn cản, đành lui một bước.

“Ta không vào trong, đứng ở ngoài phòng, ngươi thay ta đem lễ vật vào, ta liền đi.”

“Vậy cũng không được! Thy Linh tỷ tỷ không muốn gặp ngươi!”

Ngữ khí thiếu nữ cứng rắn, sắc mặt Chung Tắc Chi trở nên âm trầm.

Ngọc châu phía trước, thì ngói thạch phía sau không thể nổi bật.

Ở một thế giới lấy việc tu luyện đặt lên hàng đầu, mặc dù Dụ Thi Linh là Nhị tiểu thư của Dụ gia, hơn nữa còn là thiên tài y đạo hiếm có, nhưng vẫn bị người đời cười nhạo, nói nàng là phế vật không có thiên phú tu đạo, mà trước mặt nàng còn có một vị biểu tỷ lợi hại xuất chúng.

Chung Tắc Chi thật sự có chút xem thường Dụ Thi Linh, coi như đêm qua hắn không đúng, nhưng hắn đã đến tận đây xin lỗi, Dụ Thi Linh nên nể mặt tiếp nhận, dù sao, trừ hắn ra, còn có thiếu gia đại gia tộc nào thèm coi trọng phế vật như nàng?

“Tránh ra!”

Giản Tùy Tâm lần nữa ngăn cản, thật phiền phức, hắn đang muốn đưa tay đẩy người ra, tiểu hồ ly la lên một tiếng rồi nhảy vào cắn giày kéo hắn ra ngoài.

“Ngươi không thể tới!”

Thiếu nữ nhìn thấy trên mặt hắn mơ hồ hiện lên tức giận, biết việc hôm nay có thể thành, tiểu hồ ly lúc này ở ngay dưới chân nàng, thừa dịp nam tử không chú ý, nhẹ nhàng đá đá cái mông Tiểu Bạch.

Tiểu hồ ly hiểu ý, lập tức nhắm vào cổ chân nam tử lao tới cắn một cái, nó dùng bảy, tám phần lực tức giận, Chung Tắc Chi bị đau lùi lại mấy bước, lễ vật trong tay văng tứ tung ra ngoài.

Hôm nay có lòng tốt đến xin lỗi, nhưng gặp phải chuyện như vậy, lửa giận trong lòng hắn ngút trời, trên mặt bày ra hung ác, vung chân một cái, hất văng tiểu hồ ly.

“Tiểu Bạch!”

Phòng khách có động tĩnh lớn như vậy, Nguyên Thư Nguyên Họa không thể đứng yên, không chờ Giản Tùy Tâm chạy tới ôm tiểu hồ ly, hai người đã vội vàng xông tới.

Thiếu nữ cong thân thể, nhìn thấy Nguyên Thư Nguyên Họa chép miệng, suýt chút nữa thì phát cười.

“Tiểu Giản cô nương, xảy ra chuyện gì?”

“Thi Linh tỷ tỷ không muốn gặp hắn, hắn còn một mực muốn vào! Không chỉ như vậy, còn đá Tiểu Bạch rất đau!”

Thiếu nữ cáo trạng, Chung Tắc chi nghe thấy vô cùng căm tức, rõ ràng là con hồ ly này vô duyên vô cớ cắn hắn, sao bây giờ lại nói giống như tất cả lỗi lầm là của hắn như thế?!

“Ngươi nói bậy cái gì, rõ ràng là súc sinh kia cắn ta trước!”

Chung Tắc Chi lên tiếng cãi lại, cúi đầu nhìn cổ chân đang chảy máu, con ngươi né qua một tia sát ý, nhìn tiểu hồ ly nằm đó, con vật nhỏ tựa hồ cảm nhận được ánh mắt muốn giết người, thân thể gảy gảy giật giật trên nền đất, tiếp theo nằm im bất động.

Tất cả người có mặt đem tình cảnh này thu vào mắt, mặt đầy khiếp sợ, thật giống hắn tự tay lăng trì con hồ ly đáng yêu.

“Tiểu Bạch!”

Thiếu nữ đỏ mắt, tàn nhẫn nhìn nam tử, sau đó nhanh chóng ôm hồ ly lên, thân thể mềm mại dần lạnh lẽo, ngay cả nhịp tim đều chậm rãi biến mất!

Tiểu Bạch chết rồi!

“Ngươi giết Tiểu Bạch!”

Viền mắt thiếu nữ ướt át, đáy mắt là phẫn nộ cùng thù hận, ôm tiểu hồ ly trong lòng từng bước hướng tới trước mặt nam tử, như muốn chất vấn hắn tại sao xuống tay độc ác như vậy, một con hồ ly cũng không buông tha!

Chung Tắc chi có chút hoảng rồi, một cước của hắn đá không nhẹ, nghĩ tới đây, lời nói ra thiếu bảy phần sức lực.

Thấy thiếu nữ tiến về phía mình, hắn có chút không gánh được áp lực trong gian phòng, lùi về sau mấy bước, thấp giọng biện giải.

“Nói hươu nói vượn! Ta vẫn đứng ở chỗ này, động tới nó lúc nào!”

“Nếu không phải ngươi đá Tiểu Bạch một cước, Tiểu Bạch sao có thể chết!”

Thiếu nữ nói tới đây, dừng lại không đi tiếp, trong mắt rơi ra hai giọt nước, dùng vẻ mặt này tiếp đãi Chung Tắc Chi tàn nhẫn không nói đạo lý.

Nàng duỗi tay một cái, đem tiểu hồ ly thả vào ngực nam tử.

Thi thể cứng ngắc lạnh lẽo chạm vào bàn tay, Chubg Tắc Chi sợ hết hồn, hắn còn chưa phản ứng lại, đã hất thi thể hồ ly ra ngoài.

Bầu không khí trong phòng khách rơi vào lúng túng.

Chung quanh im lặng, không ai lên tiếng.

Lúc này, một nữ tử thân mang bạch y lặng lẽ bước vào.

Sắc mặt âm trầm, lạnh lùng lên tiếng, đánh vỡ phần lúng túng.

“Bắt nạt tiểu đồ đệ của ta, giết linh sủng của ta.”

“Chung công tử đến xin lỗi như vậy sao?”

– ————————————

Tác giả có lời muốn nói:

??? Làm sao đều nói muốn từ Tiểu Giản nơi đó nắm một hồn thú cho sư tôn???

Đều không yêu tiểu giản ư ha ha ha ha

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK