• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Từ nay về sau, nó sẽ đi theo nàng."

Sau khi Dụ Tư Dực đem linh xà thả vào lòng bàn tay thiếu nữ, thì thở phào nhẹ nhõm, có Ngộ Trúc bên cạnh, ngày sau dẫn A Giản ra ngoài, cũng không lo lắng bị kẻ xấu thừa cơ hãm hại.

Thiếu nữ nâng con rắn nhỏ gật gù, để nó tùy ý bò đến cổ tay, sau đó ngơ ngác nhìn — Linh thú cấp cao, nhất định tu vi không thấp.

Năm đó ở bí cảnh, Dụ Tư Dực tha cho Ngộ Trúc một mạng, nói cho cùng cũng vì để nó ở bên cạnh, bảo vệ nàng mà thôi.

Từ ngày đó, Dụ Tư Dực đã vì nàng làm nhiều chuyện như vậy, Giản Tùy Tâm nhớ lại khoảng thời gian mười năm, cảm động không thôi, cảm thấy hết thảy đau đớn mấy ngày trước đều xứng đáng.

Trên mặt nổi lên ý cười nhàn nhạt, chủ động nắm tay người yêu, mười ngón tương khấu, chậm rãi tiến vào viện.

Không ít nha hoàn lúc đi ngang qua, đều che miệng cười trộm, mấy người lá gan lớn, lấy đó làm niềm vui, bàn tán những lúc rãnh rỗi.

Giản Tùy Tâm nghe được, vành tai đỏ lên, khẽ liếc mắt nhìn Dụ Tư Dực một cái, thấy sắc mặt của nàng vẫn bình thường, không hề bị mấy câu nói làm lung lay.

Hai người lẳng lặng đi tới, khuôn mặt thiếu nữ ửng hồng, mặc dù hiếu kỳ thái độ của người yêu đối với hôn sự, nhưng ngại ngùng không dám hỏi.

Tư thái e thẹn xoắn xuýt như vậy, thực sự làm người thương yêu.

Dụ Tư Dực nắm tay thiếu nữ, trong lòng mềm mại thành một mảnh, cảm giác yêu thương nôn nao trong lồng ngực, mang đến cảm giác vui vẻ ngọt ngào.

Thời khắc yên tĩnh hạnh phúc, đột nhiên trái tim bốc lên một trận đau đớn ngắn ngủi mà kịch liệt. Dụ Tư Dực không hề phòng bị, bất thình lình rên lên một tiếng, ngừng lại tại chỗ.

Nàng bị đau vô thức dùng thêm sức, siết mạnh đến nỗi bàn tay của Giản Tùy Tâm đỏ lên.

"Sư tôn sao vậy?"

Thiếu nữ chìm đắm trong ngượng ngùng, vì vậy không nghe thấy thanh âm kêu đau, nhưng đột nhiên tay phải bị người dùng lực nắm mạnh, khiến nàng phát giác có gì đó không đúng.

Nhưng khi nhìn sắc mặt Dụ Tư Dực, lại không phát hiện biến hoá gì.

"Vô sự," cơn đau vẫn đang tiếp tục, từng cơn sóng liên tiếp đánh vào, giống như tảng đá lăn lộn nghiền ép, cũng may Dụ Tư Dực có sức chịu đựng phi thường, thống khổ là vậy, mà biểu tình không có chút khác thường, nàng không muốn tiểu cô nương biết, nàng có tâm Ma, nén cơn đau, cong cong khoé miệng, mong chóng đổi đề tài.

"Con mèo lúc nãy, là xảy ra chuyện gì?"

"Con mèo nào? Hắc miêu vừa rồi không phải là Tiểu Hắc sao?"

Dụ Tư Dực ghét nhất nàng qua lại với người Ma giới, lúc này bất ngờ bị hỏi, Giản Tùy Tâm chỉ có thể làm ra bộ dạng cái gì cũng không biết.

"Con mèo đó, không phải Tiểu Hắc."

Dụ Tư Dực lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Trong lúc nói chuyện, hai người đã đi tới nội viện.

Mà con mèo Dụ Thi Linh đang ôm trong ngực, mới là Tiểu Hắc thật.

Tiểu Bạch rất nhanh ngửi thấy mùi dược thảo thơm ngát quen thuộc trên người chủ nhân, người còn chưa đi vào, đã nhảy phóc một cái từ vườn thuốc ra ngoài, Dụ Thi Linh thấy vậy cũng đứng lên, vừa đưa mắt chứng kiến Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm nắm tay đi đến.

Hôm nay Dụ Tư Dực vẫn mặc bạch y như mọi ngày, thanh lịch tao nhã kèm theo cảm giác lạnh nhạt xa cách, trên người Giản Tùy Tâm là y phục màu vàng, khiến nàng càng xinh đẹp động lòng.

Hai vị giai nhân, một vắng lặng, một hoạt bát, sóng vai bên nhau khi gió nhẹ thổi qua, góc áo thuận theo lay động.

Mặc dù đều là nữ tử, nhưng nhìn rất xứng đôi.

Trên mặt hai người cùng mang theo ý cười nhàn nhạt, trong đáy mắt không giấu được nhu tình mật ý, ngay cả Dụ Tư Dực cũng thu hồi lạnh lẽo, lộ ra một mặt ôn nhu.

Dụ Thi Linh chỉ liếc mắt nhìn, liền cảm nhận được tình ý lưu chuyển giữa hai người.

Nhớ tới việc tốt sắp xảy ra trong nhà, nàng cũng hết sức cao hứng.

"Biểu tỷ đã trở về!"

Dụ Tư Dực quét mắt một vòng nhìn con mèo trong lồng ngực Dụ Thi Linh, sau đó nhẹ nhàng "Ừ" một tiếng, lại lên tiếng dò hỏi: "Mấy ngày nay ta không ở nhà, có xảy ra chuyện kỳ quái hay không?"

Lời vừa nói ra, Giản Tùy Tâm và Dụ Thi Linh có chút chột dạ, các nàng lén lút liếc mắt nhìn nhau, cùng lúc lắc đầu.

"Không có a, Nhị thẩm ở trong nhà, còn có thể phát sinh chuyện gì."

Dụ Thi Linh hoảng loạn, nhưng sắc mặt không thay đổi, ngữ khí vô cùng chắc chắn.

Nhưng Dụ Tư Dực không tin, Hoắc Vô Ưu sẽ không vô duyên vô cớ xuất hiện ở Dụ gia, mấy ngày nay, nhất định đã xảy ra chuyện gì đó.

"Nếu nói có việc, thì đúng là có một việc! Mấy ngày trước, Tiểu Giản bị gai hoa Thanh Dụ đâm trúng, phải tịnh dưỡng mấy ngày! Biểu tỷ muốn hỏi chuyện này?"

Thấy rõ trên mặt Dụ Tư Dực viết hai chữ "Không tin", Dụ Thi Linh không còn cách nào khác, đành kể chuyện mấy ngày trước Giản Tùy Tâm trúng độc.

Lời vừa dứt, hết thảy chú ý của Dụ Tư Dực đều chuyển lên người thiếu nữ bên cạnh, sắc mặt cũng nghiêm túc hơn.

Dụ Thi Linh rón rén, không dám nhiều lời, liếc mắt ra hiệu cho Giản Tùy Tâm, giao việc đoản mạch lại cho nàng, sau đó nhanh chóng dẫn Tiểu Bạch và Tiểu Hắc rời đi như một làn gió.

"Những gì Thi Linh nói, đều là thật?"

Sắc mặt Dụ Tư Dực không tốt lắm, ánh mắt xen lẫn tức giận và tự trách, Giản Tùy Tâm nhìn rõ hai loại tâm tình này, càng không dám đề cập đến việc thông mạch, xoắn xuýt một hồi, cuối cùng gật gật đầu, thấp giọng nói.

"Hôm đó không thận ngã lộn mèo ở vườn thuốc, mới bất cẩn để gai hoa Thanh Dụ đâm vào tay…"

Tiểu bảo bối Dụ Tư Dực nâng niu trong lòng bàn tay, mới mấy ngày không gặp, lại bị thương như vậy, Dụ Tư Dực vừa tức giận vừa đau lòng, nhưng tiểu cô nương trước mắt bày ra vẻ mặt oan ức, khiến tất cả lời trách cứ đều bị chặn ở yết hầu, biến thành một cái thở dài.

"Sao nàng bất cẩn như vậy? Cũng đâu còn là tiểu hài tử, đi một bước cũng bị ngã…" Dụ Tư Dực cảm thấy hổ thẹn, mấy ngày Giản Tùy Tâm trúng độc nàng không ở bên cạnh chăm sóc.

"Chỉ là bất cẩn nhất thời, sư tôn không cần lo lắng, người xem, không phải bây giờ A Giản rất tốt sao?"

Thiếu nữ nở nụ cười toả nắng, muốn Dụ Tư Dực yên tâm, nàng chủ động xoè bàn tay trắng mịn về phía trước, để Dụ Tư Dực kiểm tra một lượt.

Năm ngón tay trắng nõn tinh tế, dưới ánh mặt trời càng nổi bật hơn, Dụ Tư Dực nhìn đôi tay này, tức giận lúc nãy cũng lắng lại.

"Sau này phải cẩn thận, tuyệt đối không có lần sau, nếu không ta sẽ cấm nàng vào vườn thuốc."

Đây là ranh giới cuối cùng của Dụ Tư Dực, phàm nơi nào có thể gây nguy hiểm cho tiểu cô nương, nàng sẽ xoá bỏ từng thứ một.

"A Giản biết rồi!" Thiếu nữ gật đầu lia lịa, bày ra dáng vẻ trịnh trọng như ký cam kết, Dụ Tư Dực nhìn dáng vẻ khả ái, nụ cười chưa kịp tràn ra, nỗi đau đớn khôn xiết một lần nữa kéo tới, lần này nghiêm trọng hơn lần trước.

Tình ý càng nồng đậm, lúc vong tình phát tác càng đau đớn.

Dụ Tư Dực nheo nheo mắt, không dám tiếp tục đi bên cạnh thiếu nữ, hơi cúi đầu, trầm thấp lên tiếng.

"Chỉ biết là chưa đủ, nên khắc sâu trong lòng."

Chuyện Tuần Thiên Tinh bị thương, vẫn còn đang trong quá trình điều tra, ba người Dụ Văn Kỳ, Dụ Văn Tê và Liên Tử U rời khỏi Dụ gia mấy ngày trước, ra ngoài điều tra một chuyến muốn tìm ai là kẻ tu luyện Độ Linh Thuật, trưởng bối trong nhà giờ này chỉ còn Phùng Kha.

Lần này Dụ Tư Dực trở về, mối quan hệ với Giản Tùy Tâm so với lúc trước lại gắn kết hơn một chút, mọi người đều thấy rõ thay đổi này.

Ngày hôm đó, sau khi dùng bữa tối, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm chuẩn bị cùng nhau xuống nhân giới, lại bị Phùng Kha ngăn lại, nói có việc cần thương lượng.

Đương nhiên chính là chuyện hôn sự của hai người.

Giản Tùy Tâm ngồi bên cạnh im lặng lắng nghe, trái tim đột nhiên đập liên hồi, mấy ngày nay mọi người trong nhà đều bàn tán sắp có chuyện vui, khiến nàng cũng không nhịn được mà bắt đầu chờ mong hôn lễ, bây giờ Phùng Kha cho gọi Dụ Tư Dực, nói cho cùng cũng vì chuyện này.

Nàng nhìn hai người tiến vào gian phòng, đứng tại chỗ thấp thỏm bất an, một lúc sau không nhịn được hiếu kỳ, lén lút đi theo.

Nghe trộm người khác nói chuyện vốn không phải việc tốt đẹp gì, thế nhưng nàng thật sự muốn biết phản ứng của Dụ Tư Dực về hôn lễ này.

Khuôn mặt thiếu nữ đỏ phừng, tặc tự kê sát lỗ tai vào cánh cửa, thời khắc căng thẳng, liền nghe giọng của Phùng Kha vang lên: "Tiểu Giản đã sớm thích ngươi, ngươi còn do dự cái gì?"

"Mồng mười tháng sau, là ngày lành tháng tốt, Đại ca sẽ trở về trước ngày đó."

"Dụ gia chúng ta, nhiều năm qua không có chuyện vui."

Chỉ cần nghe giọng nói, Giản Tùy Tâm liền biết trên mặt Phùng Kha mang theo nụ cười, mặc dù nàng biết hai người bên trong không thấy mình, nhưng vẫn ngượng ngùng, khoé miệng vô thức vươn lên.

Nhị phu nhân đã lên tiếng, sư tôn — nhất định sẽ đáp ứng mà thôi!

Thiếu nữ xấu hổ chờ mong, bởi vì căng thẳng mà lòng bàn tay bị mồ hôi che kín, nàng cúi đầu lấy khăn lau tay, ngay lúc đó nghe thấy một đạo âm thanh lạnh lùng trong trẻo truyền đến, nụ cười trên mặt thiếu nữ lập tức biến mất —

"A Giản còn nhỏ, chuyện hôn sự mấy năm nữa hãy bàn tiếp."

Dụ Tư Dực từ chối?

Giản Tùy Tâm không tin vào tai mình, ngay cả Phùng Kha cũng kinh ngạc.

"Tiểu Giản đã gần mười chín, không xem là nhỏ, những nữ tử ngoài kia, mười chính tuổi đã thành mẫu thân của hai đứa trẻ."

Lần trước là lý do này, lần này như vậy, Phùng Kha không hiểu, chất nữ thật sự lo lắng điều gì.

Dụ Tư Dực trầm mặc, không biết nên giải thích thế nào.

"Ngươi lo lắng điều gì? Tâm ý của Tiểu Giản đối với ngươi, đại gia đều nhìn thấy, ngươi không thể cứ mãi xem nàng là hài tử."

Từ trước đến nay Phùng Kha đều ôn nhu với tiểu bối, hơn nữa nàng yêu thương Giản Tùy Tâm hết mực, thiếu nữ vừa nghe lời vừa hiểu chuyện, nàng thật sự không hiểu, vì sao Dụ Tư Dực hết lần này đến lần khác cự tuyệt chuyện hôn sự.

"Nhị thẩm đừng nói nữa, chuyện này bàn đến đây thôi, nếu người muốn một lí do, cứ coi như ta không cách nào xác định được tình cảm của chính mình."

Lí do này xem ra còn qua loa hơn trước đó.

Phùng Kha nhíu chặt hàng lông mày, mấy năm nay, những việc Dụ Tư Dực hy sinh vì Tiểu Giản, chẳng lẽ còn không đủ chứng minh tâm ý của nàng sao?

Có câu, trong cuộc mơ hồ, người ở ngoài thấy rõ, Phùng Kha nhìn ra có ẩn tình bên trong, nhưng tiểu cô nương, đã đỏ vành mắt.

Nàng một lòng mong chờ hôn lễ, nhưng nhận lại là câu trả lời chắc chắn của người yêu —

Không cách nào xác định tình cảm của chính mình.

Thật nực cười.

– ——————

Tác giả có lời muốn nói:

5555 ngắn nhỏ

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK