• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Con vật nhỏ còn chưa tu ra hình dáng nguyên bản, êm dịu như trái cầu trắng, nhìn tràn ngập linh khí, vô duyên vô cớ tiến vào thân thể thiếu nữ không nói, còn nghịch ngợm uốn éo thân thể mập mạp.

Tiếp xúc trực tiếp cảm giác lạnh lẽo quen thuộc, Dụ Tư Dực hồi tưởng lịa kiếp trước, không kìm được lòng đưa tay lên vuốt ve cái khối mập mạp, đôi mắt lóe ra một tia ôn nhu mà bản thân chưa từng nghĩ tới.

Đối với sự gần gũi của Dụ Tư Dực, Kỳ Lân tỏ ra rất hài lòng, từ trong lòng nàng nhảy phóc một cái ra ngoài, phút chốc lại nhảy lên lưng Kim Hoàng, muốn cùng nó chơi đùa, nhưng khiến Thần Thú kia sợ đến nỗi bay loạn xạ trong phòng. Ánh sáng Kim Hoàng cùng bạch quang của Kỳ Lân hòa lẫn, trong lúc vô tình từ cơ thể Giản Tùy Tâm chiếu ra Chúc Long đan điền.

Bởi vì hào quang Thánh thú soi sáng, dáng dấp Hắc Long hiện ra rõ ràng, nhìn qua như vừa mới giáng sinh, sừng rồng chưa mọc, trên trán lộ ra hai chấm nhỏ, con ngươi đen tròn như hạt đỗ đen, nhưng lại ngập tràn khí thế uy hiếp. Thân thể lúc này chỉ to bằng bàn tay người trưởng thành, bên ngoài Hắc Long bị một tầng hảo quang vàng kim bao trùm, mỹ lệ nhưng thô bạo.

Dụ Tư Dực vô tình liếc mắt một cái, sợ hãi đến nỗi hô hấp xảy ra chút trì trệ, thoáng một cái, đã vội vã đứng lên đi đến.

Hài nhi âm khí qúa nặng, căn bản không thể chịu được Hồn Thú, nếu Chúc Long thức tỉnh, chỉ sợ là sẽ lập tức đoạt mệnh hài nhi! Cảm thấy trước ngực có một vùng hãi hùng khiếp vía kéo đến, chưa kịp đình thần, đã thấy cái đuôi Chúc Long vẫy vẫy, ngỡ như một giây sau sẽ mở mắt ra!

Dụ Tư Dực rơi vào ám đạo, chuẩn bị thả ra linh trí trấn an, bất ngờ một tia sáng trắng xẹt qua mắt, Chúc Long liền trở nên an phận.

Hóa Ra Kỳ Lân nhận ra Chúc Long có động, một lần nữa trở về cơ thể Giản Tùy Tâm.

A Giản… Thật sự là người thừa kế Giản gia.

Trong lòng thiếu nữ lay động, hàng lông mày càng nhíu chặt vào nhau.

Kỳ Lân lúc này chưa tu ra bản thể và linh thức, vì sao có thể tự do ra vào cơ thể tiểu hài nhi? Trong lòng mơ hồ suy đoán, nhưng cũng không dám nghĩ quá sâu.

Một đêm trôi qua rất nhanh.

Bởi vì nóng lòng muốn đi tìm Chu Hòa Xuân lấy thuốc, từ rất sớm Dụ Tư Dực đã hướng tới Diệu Xuân Quán mà đi, đêm qua tận mắt chứng kiến nàng trải qua cơn chấn động lớn, dù đang đi trên đường cũng không nhịn được mà hồi tưởng lại hình ảnh lúc đó.

Vạn năm khia Thiên lập Địa, từ lâu vấy bẩn khí không thịnh, trên thế gian vẫn còn chút linh khí thuần túy, nhưng mười loài Thánh Thú trên nhân gian nay chỉ còn bốn loại, mà mỗi loại Thánh thú lại có sự khác biệt về đặc điểm —-

Kỳ Lân cao quý thuần khiết, có thể nhìn thấy nội tâm tham lam ghê tởm của loài người; Thanh Long uy vũ tới trời, một tiếng rồng gầm liền có thể khiến người người quỳ lại thuần phục; Bạch Hổ chính là Thú tộc chi chủ, đứng trên tất cả hàng vạn linh thú trên thế gian; Chu Tước tính nóng như lửa, khắc tinh mạnh nhất của yêu ma tà đạo;

Đám trẻ ở Khai Dương thôn, phỏng chừng vô tình nhìn thấy Kỳ Lân, bị dẫn ra tham niệm, mới đưa nàng ra dằn vặt như thế.

Kim Hoàng đón gió bay lượn, Dụ Tư Dực tọa ở bên trên, bên tai không ngừng tiếng gió gào thét, từng luồng lại từng từng luồng gió lớn phả vào mặt, làm vài sợi tóc từ trán thổi chặt vào bên má, kết hợp với khuôn mặt tinh xảo, tựa như lạc vào chốn tiên tử.

Nhớ tới việc Kỳ Lân có thể tự do ra vào thân thể tiểu hài, nàng không khỏi lo lắng, khắp thế gian đều là kẻ tham lam, không chỉ Ma giới, ngay cả Tiên giới cũng chỉ giỏi ra vẻ đạo mạo. Như kiếp trước Tuần Thiên Tinh và Chúc Khấu luôn dựa vào danh nghĩa trừ ma mà truy sát Giản Tùy Tâm, thực tế từ lâu đã nuôi lòng thèm muốn Kỳ Lân.

Chỉ là Ngự Thú Tông có không ít người tâm thuật bất chính, càng chưa nói đến các gia tộc, môn phái khác, nếu Kỳ Lân rời thể mà để những kẻ đó phát hiện, ắt hẳn gây ra một cuộc gió tanh mư máu, mà đáng thương nhất là người thân mang Kỳ Lân nhưng không cách nào tu luyện – Giản Tùy Tâm.

Trước đó vài ngày nàng từ chỗ Thi Linh lấy được Phược Hồn đan vì muốn kiềm nén Chúc Long sinh trưởng, hiện nay, sợ là phải dùng để ràng buộc tiểu Kỳ Lân, không cho nó tự ý rời khỏi thân thể tiểu hài.

Hai mắt khép hờ, trong miệng thầm đọc Thanh Tâm quyết, bất an trong lòng rốt cục trở nên bình tĩnh.

Không biết ba qua bao lâu, Kim Hoàng phát ra một tiếng hót, tốc độ dần dần chậm lại, rồi vững vàng đáp xuống trước một cảnh cửa cũ và đơn giản.

Nời này, chính là thánh địa Y đạo tiếng tăm lừng lẫy Diệu Xuân Quán.

Dụ Tư Dực đã sống hai lần, đây là lần đầu tiên đặt chân tới nơi này, cho dù là nàng, cũng không nhịn được nhìn quanh mấy lần.

Y quán có chút nhỏ, lập một khói bia đá to lớn ở cửa, nhìn vào không có cảm giác phù hợp, nơi này đã trải qua mấy trăm năm lịch sử, vô vàn bão táp mưa sa, vẫn đứng sừng sững, bia đá bị rêu xanh bao trùm, nếu không nhìn kỹ, e là không thể nhìn thấy bốn chữ “Diệu thủ hồi xuân” khắc bên trên.

Thiết nghĩ đây là danh xưng của Diệu Xuân Quan ngày trước.

Trước cửa là hai đệ tử thân mặc đạo bào, nhìn thấy Kim Hoàng Thú Hồn, liền hiểu thiếu nữ trước mặt là người Dụ gia, cung kính hành lễ, rồi mở cửa nghênh đón Dụ Tư Dực đi vào.

Từ bên ngoài nhìn vào, y quán này có phần rêu phong hoài cổ, Nhưng lúc này bước vào phía sau cánh cửa, cảm thấy bên trong và bên ngoài tựa như hai thế giới.

Bên ngoài y quán đơn sơ mộc mạc, bên trong cái gọi là Diệu Xuân Quán, là một khu rừng nhân tạo, một loạt phòng gỗ nhỏ chỉnh tề sắp đặt ngay ngắn, khiến thị giác vô cùng chấn động.

Không gian trận pháp ở nơi này, so với gia môn, quả thực mở rộng tầm mắt.

Vì sao nói nơi đây là nhân tạo, bên trong vùng rừng rậm này có sự sinh trưởng của các loài sinh vật, bất luận quý hiếm hay dễ tìm đều là đủ loại dược liệu, Dụ Tư Dực ngửi thấy mùi thuốc cảm thấy toàn thân vui sướng, tâm tình cũng theo đó thả lỏng.

Chu hòa xuân biết hôm này nàng tới, chủ động phái đệ tử đưa thuốc trao cho nàng, còn đưa nàng đến nơi Dụ Thi Linh theo học.

Trong khu rừng nhỏ, có rất nhiều gian phòng dùng riêng cho việc học, luyện đan, Dụ Tư Dực nối gọt đệ tử quẹo trái quẹo phải, gần như muốn ngất, cuối cùng dừng lại trước một căn phòng nhỏ.

Căn phòng này hiển nhiên dùng để luyện đan, trong phòng khói tỏa, mùi thuốc lẫn mùi khét từ cửa sổ tản ra, Dụ Tư Dực hiếu kỳ đưa mắt vào trong, chỉ thấy trong phòng bày ra mấy chục lò luyện đan, mà Dụ Thi Linh ngồi xổm trước một cái lò, một tay cầm quạt, một tay cầm củi luyện đan hết sức chăm chú.

Dụ Tư Dực đứng trước cửa đợi nửa ngày cũng chẳng thấy người đi ra, vị tiểu đệ tử dẫn đường bước tới cửa gọi nàng hai tiếng, rốt cuộc thu hút được sự chú ý cửa Dụ Thi Linh, quay đầu nhìn ra cửa, nhìn thấy nữ thần tay cầm trường kiếm, vội gật đầu.

Dụ Thi Linh lúc này ngồi xổm bên cạnh lò luyện đan, ngây ngốc vui vẻ cười cười, quạt trên tay vừa ngừng, luồng khói đặc lập tức trừ trong lò phun ra, hun mặt nàng thành màu đen, Dụ Tư Dực cùng tiểu đệ tử thấy vậy, cùng nhau bật cười thành tiếng.

Hôm nay có bài kiểm tra cuối tháng, nếu không luyện ra Nhất phẩm đan dược thì không được cho phép rời khỏi, nếu không phải vì nguyên nhân này, Dụ Thi Linh sớm đã lao ra.

Kiểm tra kết thúc, đã qua buổi trưa, trong khoảng thời gian ngắn, mấy trăm đệ tử túa ra từ các gian phòng, hành lang lập tức trở nên chen chen chúc chúc, Dụ Tư Dực tìm chỗ đứng dưới gốc cây, lẳng lặng chờ đợi, Dụ Thi Linh vừa mở cửa ra, ánh mắt đã va vào nữ thân, môi nở nụ cười một đường tiến về phía Dụ Tư Dực mà chạy.

Lúc nãy nàng chìm đắm vào việc luyện đan, quên mất trên mặt đều đã bị khỏi thuốc thổi đen, khiến người khác chú ý, Dụ Tư Dực còn chưa kịp nhắc nhở, đã nhìn thấy một nam nhân đuổi theo sau Dụ Thi Linh, miệng không ngừng hô “Thi Linh cô nương, Thi Linh cô nương”, thanh niên kia diện mạo không tệ, tuy trên thân cùng một loại y phục đồng đạo, cũng không thể che dấu gương mặt thanh tú, lạc trong đám người có thể nói là phong lưu phóng khoáng, phong độ phiên phiên.

Dụ Thi Linh nghe tiếng gọi, bước chân dừng lại, trên mặc nghi hoặc, nhìn thấy hắn hướng về phái mình, trên tay cầm khăn lụa trắng, vừa chỉ chỉ mặt nàng, lúc này khuôn mặt nhỏ nháy mặt đỏ thành một mảnh.

“Lau một chút đi”

Nam nhân cười hiền đem khăn hướng về tay người phía trước, dáng vẻ càng trở nêm phiêu dạt Tuấn lang.

Dụ Tư Dực đứng cách đó không xa, thu hết cảnh này vào mắt, nghĩ thế nào cũng thấy vị công tử kia vô cùng quen mắt, lại không nhớ ra đã từng gặp ở đâu, vừa lúc này một đệ tử đi ngang qua, trêu ghẹo vị công tuwrmowr ra chuyện cười.

“Tắc Chi huynh lại bắt đầu theo đuổi tức phụ a.”

Tắc Chi huynh… Dụ Tư Dực nhướn mày, cuối cùng cũng nhớ ra nam nhân kia là ai, Chung Tắc Chi, đây không phải là tướng công tương lai của Dụ Thi Linh sao?!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK