Dụ Tư Dực trở về phòng, lấy vòng ngọc ra nhìn thêm một lần.
Ánh nến chiếu rọi, bạch ngọc thượng hạng phát ra bạch quang nhàn nhạt.
Dụ Tư Dực lẳng lặng nhìn vòng ngọc trong lòng bàn tay, khoé miệng vô thức cong lên, đem bạch ngọc đeo vào cổ tay.
Ngày trước nàng luôn không thích trang sức phiền toái, giờ này nhìn đồ vật này, yêu thích không rời, nhớ lại dáng vẻ thẹn thùng của tiểu đồ đệ, khoé miệng càng nâng cao hơn.
Mười tám tuổi, chính là tuổi biết yêu.
A Giản nàng — thật sự không biết tình ái là gì sao?
Dụ Tư Dực nghi hoặc, nàng trở về mới vỏn vẹn một ngày, nhưng A Giản không muốn rời nàng nửa bước.
Mối quan hệ của hai người ám muội đến nỗi, nàng không cách nào phân định cái không muốn xa rời này là ỷ lại vào trưởng bối hay là tình ý ái mộ.
Đúng lúc này sợi hồng tuyến lần nữa xuất hiện.
Hồng tuyến tươi đẹp trộn lẫn ánh sáng bạch ngọc càng trở nên chói mắt.
Sợi nhân duyên tuyến không phải thực thể, Dụ Tư Dực đưa tay chạm vào, ngón trỏ rơi xuống cổ tay, lưu lại cảm giác lạnh như băng.
A Giản —
Nàng nhìn hồng tuyến, không kìm được lòng mà gọi tên tiểu đồ đệ, thanh âm tràn ngập tình ý phá vỡ sự yên lặng trong gian phòng.
Nàng không biết, lúc này Giản Tùy Tâm cũng lăn qua lộn lại trên giường, si ngốc ngẩn người nhìn sợi chỉ đỏ.
Nỗi nhớ nhung khiến con người ta trắng đêm không ngủ.
Ngày ngày chôn sâu ái mộ tơ vương tận đáy lòng, màn đêm buông xuống lại không cách nào kìm nén.
Sáng sớm hôm sau, hai người nhìn nhau bằng cặp mắt nổi đầy tơ máu.
“A Giản sư tôn mượn sơn lệnh bài được không?”
Dụ Tư Dực cười ôn nhu, một đêm không ngủ, tinh thần khí sắc bất ổn nhưng vẫn mỹ lệ như cũ.
Giản Tùy Tâm nhìn vào khuôn mặt đó, không biết thần hồn đã trôi dạt đến nơi nào, cười khúc khích gật gật đầu, đem Tam Hoa Ngọc Linh thạch đưa tới.
“Sư tôn muốn đến Linh Hư Sơn sao?”
“Ừm” đêm qua Dụ Tư Dực nhớ đến Ngộ Trúc, mười năm trôi qua, không biết nó có thăng cấp thành công hay không, làm khế chủ linh thú, hay là nàng tới xem một chút, “Còn nhớ Ngộ Trúc không?”
Đâu chỉ là nhớ, sợ là cả đời này cũng không thể quên.
Nhắc đến con rắn nhỏ, nụ cười trên mặt thiếu nữ đọng lại.
Ngày đó Giản Tùy Tâm tuổi còn nhỏ, không biết Ngộ Trúc thông thạo ngôn ngữ loài người, nói với nàng quá nhiều bí mật thầm kín, tuy đã qua nhiều năm như vậy, nhưng mỗi lần nhớ đến đều cảm thấy xấu hổ.
Nửa ngày trôi qua, thiếu nữ trầm thấp đáp lời.
“Tất nhiên là nhớ rồi…”
“Hôm nay ta đến gặp nó, A Giản muốn đi cùng?”
“Ta…Ta không đi, Thi Linh tỷ tỷ tâm tình không tốt, ta ở nhà bồi nàng.”
Giản Tùy Tâm xấu hổ, lắc đầu từ chối.
Nhớ tới biểu muội đêm qua khóc đến thương tâm, Dụ Tư Dực cũng cảm thấy không yên lòng, để tiểu cô nương này bên cạnh nàng cũng tốt.
Nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực đột nhiên nhớ lại một chuyện, khẽ nhíu mày, lại nói.
“Chung Tắc Chi hôm nay sẽ tới, ngươi ngăn Thi Linh, trước khi ta về, đừng cho hai người gặp nhau.”
Biết trước tương lai không mấy tốt đẹp của Dụ Thi Linh, Dụ Tư Dực không thể không màng, để nam tử kia tùy tiện phụ bạc lừa dối nàng.
Nghĩ tới nghĩ lui, chỉ còn cách dùng chút thủ đoạn tách hai người ra xa.
Giản Tùy Tâm cũng biết Chung Tắc Chi không phải loại tốt lành gì, chẳng cần Dụ Tư Dực lên tiếng, nàng đã muốn làm như vậy, lúc này càng đồng ý, gật gật đầu.
“Sư tôn, người yên tâm, ta nhất định không để hắn làm Thi Linh tỷ tỷ khóc thêm một lần nào nữa!”
Dáng vẻ làm việc trượng nghĩa lẫm liệt của tiểu cô nương thật đáng yêu, Dụ Tư Dực mỉm cười, lại giơ tay xoa xoa đầu nàng.
“A Giản thật biết nghe lời.”
– ————
Linh Hư Sơn cách Dụ gia khá xa, Dụ Tư Dực ngự kiếm mà đi, gần nửa canh giờ mới tới nơi.
Lúc gần đến cửa núi, nhìn thấy một nữ nhân áo đỏ từ trên núi đi xuống, đợi nàng đi vào, nữ nhân kia bước tới trước mặt, cách khoảng ba bước chân thì dừng lại.
Khuôn mặt nữ nhân quyến rũ tinh xảo, cả người tỏa ra khí tức yêu mị, chính là yêu thú cấp cao năm đó Dụ Tư Dực đưa ra từ bí cảnh – Vạn Ách Linh Xà.
Dụ Tư Dực nhìn Ngộ Trúc, trong lòng sinh ra cảm giác gặp lại cố nhân, nhận thấy nữ nhân trước mắt tu vi so với trước kia càng thêm cao thâm khó lường, không khỏi vui thay cho nàng.
Khuôn mặt khẽ động, hé nở nụ cười, nhìn thế nào cũng không giống thiếu nữ lãnh mạc lạnh lùng năm đó.
Ngộ Trúc nhìn thấy nụ cười này, không những không đáp lại, mà đáy mắt còn né qua một tia ưu sầu.
Nàng lùi về sau hai bước, một lúc sau mới cau mày mở lời, giọng nói tràn đầy lo lắng.
“Tâm ma của ngươi — rất nghiêm trọng.”
Khóe môi Dụ Tư Dực giật giật, không lên tiếng trả lời, năm đó nàng dồn ma khí vào Hồn thú, tự đoạn hai cánh Kim Hoàng, tuy rằng đem ma khí tản ra ngoài, nhưng tâm ma không vì thế mà tiêu trừ, mười năm trôi qua, Kim Hoàng mọc cánh mới, Ma khí lần nữa xuất hiện trong cơ thể nàng.
Sau khi rời khỏi Tuyết Sơn, nàng tự nhận là che giấu tốt, ngay cả ba người Dụ Văn Kỳ cũng không nhận ra, nhưng lại không lừa được con mắt của Ngộ Trúc.
“Ngày tiến vào bí cảnh đã sinh tâm ma, lúc đó ngươi cùng ta ký khế ước, ta không cảm nhận được Ma khí bên trong ngươi, sau đó nhận ra hồn thú bị thương, suy đoán ngươi tu luyện xảy ra vấn đề, chưa từng nghĩ qua, ngươi tẩu hỏa nhập ma.”
Năm đó Dụ Tư Dực trọng thương, một thân một mình rời khỏi Dụ gia không biết nên đến phương nào, từ nơi xa xăm có người thấp giọng khẽ nói bên tai, bảo nàng đi đến Tuyết Sơn, nơi đó băng tuyết cực lạnh có thể cứu nàng một mạng, thiết nghĩ, giọng nói này là của Ngộ Trúc.
“Không tệ, mười ba năm trước, ta sinh tâm ma.”
Dụ Tư Dực không phủ nhận, nhàn nhạt lên tiếng, trên mặt không hề lo lắng, tựa hồ căn bản nàng không thèm để ý chuyện này.
Có lẽ kiếp trước cái chết của Giản Tùy Tâm đối với nàng đả kích quá lớn, mặc dù kiếp này nuôi dưỡng tiểu hài bên cạnh, vẫn không cách nào xóa đi đoạn hồi ức thống khổ.
Nửa đêm giật mình, trong đầu liên tục xuất hiện hình ảnh hai người, một là A Giản thuần khiết đáng yêu, một người khác, chính là Giản Tùy Tâm vì nàng mà chết.
Dụ Tư Dực vĩnh viễn không quên được ngày hôm đó, vĩnh viễn không quên được sợi hồng tuyến đứt đoạn, không quên được căn nhà trúc bên ngoài gió rít, cũng như đạo thiên lôi chém Giản Tùy Tâm thành bột mịn.
Đây, tất cả đều là tâm ma của nàng.
“Ngươi tu đạo pháp thượng cổ Thanh Tâm Quyết, phương pháp này tu luyện vừa vặn đến thuần đạo pháp, tổng cộng mười tầng, tầng càng cao, người tu đạo sẽ càng coi nhẹ các mối quan hệ thân thiết, ngươi sinh tâm ma, Thanh Tâm Quyết vong tình không những không có hiệu quả, ngược lại để người ngày càng lưu luyến theo đuổi tình cảm nhân gian, lẽ nào ngươi không nhận ra?”
Lời Ngộ Trúc vừa nói ra, Dụ Tư Dực không tiếp tục duy trì hờ hững, sắc mặt hơi đổi một chút.
Ngộ Trúc nói những lời này, đương nhiên nàng đã sớm phát hiện, kiếp trước nàng tu luyện đến tầng thứ bảy, liền xem nhẹ tình thân gia đình, mà đời này, hoàn toàn trái ngược.
“Vậy thì thế nào? Có gì không tốt?”
Nếu làm một Dụ Tư Dực lãnh tình tu đạo, còn không bằng làm kẻ tu Ma có tình có vị, bất kể Đạo tu hay Ma tu, trong mắt nàng không hề khác biệt.
“Không thể được!”, Ngộ Trúc nghe Dụ Tư Dực hỏi như vậy, cuối cùng cuống lên, giả như chỉ đơn giản là nhập ma, nhưng điểm then chốt là một khi tu luyện Thanh Tâm Quyết, liền không còn đường lui: “Hiện tại ngươi chưa phát hiện, nhưng thời gian càng lâu, nội tâm tình cảm càng sâu đậm, một khi ngươi cảm thụ tất cả các loại tình cảm nhân gian, vong tình sẽ phản phệ, đến lúc đó — ngươi chỉ còn một con đường chết!”
Dụ Tư Dực nghe vậy, trong lòng nổi lên mấy phần hoảng loạn, dù nàng là người bình tĩnh lúc này cũng cảm thấy sợ sệt.
Lúc trước nàng chỉ thấy cổ sách viết không thể nhập ma, không hiểu hậu quả tận cùng, nếu hôm nay không phải Ngộ trúc nói ra, e là đến chết nàng đều sẽ không biết những chuyện này.
“Ngươi làm sao biết?”
“Ngươi cũng không suy nghĩ một chút xem ta sống bao nhiêu năm”, Ngộ Trúc thở dài, tâm tư phiêu về ngàn năm trước, “Lúc đó bên trong bí cảnh có rất nhiều người tu đạo, mục đích chỉ có một chính là muốn phi thăng lên tiên giới, trong đó có một người giống ngươi, tu luyện Thanh Tâm Quyết đến tầng thứ mười, phi thăng nhiều lần không thành công rồi sinh tâm Ma.
“Có biết cuối cùng hắn làm sao mà chết?”
Dụ Tư Dực nghe cố sự ngàn năm trước của vị tu sĩ kia, nội tâm nhảy lên một cái, bất an kéo đến, môi run lẩy bẩy, nhẹ nhàng thả ra hai chữ.
“Tự sát.”
Ngộ Trúc hơi buông lông mày, gật đầu theo tiếng.
“Không tệ, chính là tự sát.”
Tu luyện Thanh Tâm quyết, một khi nhập ma, kết quả chỉ có một.
Kiếp trước tự sát vì tâm Ma, kiếp này liền muốn đi lại con đường cũ sao? Dụ Tư Dực cười khổ, sắc mặt trắng bệch, nhớ tới tiểu cô nương vẫn đợi ở nhà, trong lòng cay đắng không nguôi.
Trong ký ức Ngộ Trúc, Dụ Tư Dực hung ác lại vô tình lạnh lẽo, lúc này thấy sắc mặt nàng tái nhợt, vẻ mặt thống khổ, nhớ lại giọt tâm đầu huyết, có chút nhẹ dạ, nửa ngày trôi qua, mím mím môi rồi mở miệng nói ra biện pháp giải quyết.
Tâm ma vừa sinh, liền khó tiêu trừ hơn nữa.
Nhưng Hồn thú Dụ Tư Dực là Thánh thú Phượng Hoàng, thế nhân có câu, “Phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trừng sinh”, tâm ma ẩn trong lòng, chỉ khi nàng chết trước, mới có thể sống lại.”
“Ngươi vừa đi qua bắc cực, hẳn biết cách Tuyết Sơn không xa có một ngọn núi lửa, bên trong cất giấu Hõa Diễm mãnh liệt nhất trong thiên địa — U Minh Chi Hỏa, lửa U Minh thiêu tịnh tâm ma.”
Ngộ Trúc dứt lời, hướng về phía ngực Dụ Tư Dực thổi một hơi, gọi Kim Hoàng đi ra.
Có lẽ vì khế ước, Kim Hoàng không bài xích nàng, thậm chí chủ động thu nhỏ thân thể bay đến lòng bàn tay, dùng cánh quét quét, muốn cùng Ngộ Trúc chơi đùa.
Ngộ Trúc không nghĩ tiểu Phượng Hoàng lại hôn nàng, sửng sốt nửa ngày mới phản ứng, đưa ngón tay điểm trên thân, liền xuất hiện một tầng hắc vụn quanh thân Hoàng Điểu, đây là Ma khí ẩn giấu trong người Dụ Tư Dực.
“Phượng Hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh.”
“Nếu ngươi thật sự dùng U Minh Chi Hỏa rửa sạch tâm ma, Kim Hoàng niết bàn, sống lại, chính là ngươi.”
Ý nghĩa ẩn trong lời nói, Dụ Tư Dực nghe ra, nếu muốn sống sót từ đám lửa đi ra, Kim Hoàng phải chết thay nàng.
Điều này có nghĩa, từ đó về sau, nàng trở thành một kẻ không có Hồn thú, không cách nào tu đạo.
“Không còn cách nào khác sao?”
“Ta chỉ biết phương pháp này.”
Ngộ Trúc lắc đầu, sờ sờ thân thể tiểu Phượng Hoàng, tầng khói đen biến mất không còn tăm hơi, nàng giương tay lên, Kim Hoàng liền quay về cơ thể Dụ Tư Dực.
Cái giá tiêu trừ tâm Ma, thực sự không nhỏ.
Kim Hoàng là hồn thú của nàng, bằng hữu hai đời, đối với nó Dụ Tư Dực không thể không có tình cảm, nghĩ đến dùng mạng nó để đổi lấy mạng nàng, Dụ Tư Dực cảm thấy không đành lòng.
Ngộ Trúc biết nàng lo lắng điều gì, khẽ lắc đầu.
“Ngươi xem, chỉ là một Hồn thú sinh linh thức, cũng khiến ngươi do dự không quyết.”
“Nếu không mau đến U Minh hỏa sơn, ngươi sẽ ngày càng nhẹ dạ.”
“Đến lúc đó, vong tình triệt để phản phệ, mà ngươi, chỉ còn một con đường chết.”