“Tiểu Giản! Nó thật đáng thương…” Dụ Thi Linh càng xem càng đau lòng, cẩn thận vuốt ve lưng con mèo: “trên người rất nhiều vết thương.”
Giản Tùy Tâm đứng cách vài bước chân, nhìn con hắc miêu, trái tim kinh hoàng không ngừng đập thình thình.
Mèo rừng nhỏ cảm giác được nàng đang căng thẳng, miễn cưỡng mở mắt nhìn sang, ánh mắt bắn ra một làn gió lạnh lẽo.
Âm trác lại lạnh chí. Chí𝔫h chủ, 𝑟ủ bạ𝔫 đọc ch𝓊𝔫g # 𝑇𝑟U𝘮t 𝑟𝓊𝙮ệ𝔫.V𝔫 #
Cặp mắt Ma cơ vô tình quen thuộc.
Giản Tùy Tâm nhìn ánh mắt kia, tất cả chuyện cũ từ từ hiện lên trong đầu.
Kiếp trước nàng tu luyện thành công ma pháp, trực tiếp gửi chiến thư cho Ma chủ Hoắc Lam Phong, hắn là người mạnh nhất Ma giới, năm đó không địch lại nàng, bỏ mạng trong trận quyết chiến, nàng trở thành tân Ma chủ.
Mà Hoắc Vô Ưu, chính là đồ đệ của Hoắc Lam Phong, từ nhỏ đã được xem là Ma chủ đời kế tiếp, sư tôn bị giết, vị trí Ma chủ bị cướp đoạt, Ma cơ trước giờ luôn kiêu căng tự mãn, làm sao có thể chịu khuất phục! Chỉ trong một tháng, nàng ám sát Giản Tùy Tâm ba lần, tiếc là mỗi lần đều bị đánh cho trọng thương, cuối cùng bị Giản Tùy Tâm dùng Độ Linh thuật hút cạn linh khí.
Không còn linh khí, có nghĩa không có tu vi, điều này đối với Hoắc Vô Ưu mà nói còn đáng sợ hơn cái chết, cho tới khi Xích Loan xuyên qua lồng ngực, nàng không thể phản kháng, chỉ biết dùng cặp mắt nham hiểm thù hận, bình tĩnh nhìn nữ nhân đưa hết thảy tôn nghiêm của nàng giẫm trên đất —-
“Ngươi rất mạnh.”
“Nhưng ta sẽ không chịu thua như vậy.”
Dáng vẻ quật cường không chịu khuất phục này, đúng là khiến Giản Tùy Tâm hứng thú.
Thủ hạ buông lỏng, đem Xích Loan rút ra, mà Hoắc Vô Ưu thống khổ, đã biến thành một con mèo gầy nhỏ.
Cuối cùng Giản Tùy Tâm không giết Hoắc Vô Ưu, không những thế còn đem linh khí hoàn trả, chỉ dáng xuống nàng một đạo chú, không để cho nàng khôi phục nhân hình.
Một quãng thời gian rất dài sau đó, tôn quý nhất Ma giới, độc ác nhất Ma giới ma chủ Giản Tùy Tâm, mỗi lần ra ngoài đều mang theo một con hắc miêu.
Cường giả vi tôn trên đời, thực lực mạnh mẽ vượt qua thiên ngôn vạn ngữ.
Hai người sống chung như vậy, Hoắc Vô Ưu hiểu ra vì sao trước khi Hoắc Lam Phong bại trận, nhiều lần dặn dò không được báo thù cho hắn.
Bản thân nàng cũng vô tri vô giác bị nữ nhân tàn bạo này thu phục.
Sau này Giản Tùy Tâm rời khỏi Ma giới, nhưng Ma cơ vẫn âm thầm hỗ trợ nàng, thậm chí lúc nàng trọng thương liền đưa nàng đến Linh Hư Sơn.
Các loại ký ức kiếp trước tựa như ngựa phi nước đại xẹt qua trước mắt, Giản Tùy Tâm còn đang miên man, đột nhiên bên tai truyền đến tiếng mèo kêu, thanh âm vô cùng yếu ớt, thống khổ, rốt cuộc chấn động hồi thần.
Hoắc Vô Ưu không phải Yêu thú, có điều công pháp nàng tu luyện đặc biệt, tu vi càng cao, bản thể sẽ từ từ dung hợp với hồn thú, mà hồn thú của nàng là con mèo nhỏ, vì thế mới biến thành bộ dạng này.
Không nói, nếu không phải chịu tổn thương rất nặng, nàng sẽ không biến thành hồn thú trước mặt người khác.
Trong lòng Giản Tùy Tâm vung lên một trận bất an, thở dài một cái nhấc bước lên trước, hỏi.
“Chuyện gì xảy ra với nó?”
“Ta cũng không biết, ban ngày ta muốn rời quán, thì thấy nó nằm ở ngoài cửa vết thương chằng chịt, không thể làm gì khác hơn là đưa nó về, cũng không biết người phương nào, nhẫn tâm…”
Dụ Thi Linh chưa nói xong, Giản Tùy Tâm đại khái hiểu ra sự việc, chỉ sợ Hoắc Vô Ưu bị chính đạo truy sát, chạy vào Diệu Xuân Quán, muốn trộm thuốc chữa trị, vừa vặn bị Dụ Thi Linh lượm về.
“Thy Linh tỷ tỷ, ta có thể ôm nó một cái?”
“Vâng ~”
Dụ Thi Linh gật đầu, biết Tiểu Giản thích nhất là động vật nhỏ, ôn nhu đem mèo con đưa qua.
Con mèo nhỏ yên lặng nằm trong lòng nàng, vừa đến tay thiếu nữ liền dãy dụa kịch liệt, rõ ràng thở cũng đau, vẫn không ngừng nhích tới nhích lui.
Hoắc Vô Ưu rất nôn nóng.
Giản Tùy Tâm nhìn con mèo nằm trên đùi bị băng gạc quấn quanh người, chỉ lộ ra cái đầu nhỏ, không dám dùng quá nhiều sức sợ làm con vật nhỏ bị đau.
Một người một mèo mắt đối mắt.
Cặp mắt âm lãnh nhìn thiếu nữ ôn nhu nghiêng đầu, nháy mắt trở lại an tĩnh.
“Đừng nhúc nhích.”
Giản Tùy Tâm cười cười, giơ tay sờ đầu con mèo nhỏ, một tia khí từ đầu ngón tay truyền vào cơ thể hắc miêu.
Linh khí tinh khiết thế này, Hoắc Vô Ưu chưa từng gặp qua, không đợi nàng phản ứng, cơ thể đã nuốt chửng linh khí.
Giản Tùy Tâm giật mình, mèo con đâu phải chỉ bị thương, tu vi cũng đã mất sạch, đây là —
Có người dùng Độ Linh Thuật, hút hết linh khí của nàng.
“A Giản, làm sao?”
Thiếu nữ rùng mình, hô hấp gấp gáp, Dụ Tư Dực thấy sắc mặt nàng chuyển sang xám trắng, có chút bận tâm.
“Không có gì, chẳng qua cảm thấy con vật nhỏ này rất đáng thương mà thôi.”
Giản Tùy Tâm nở nụ cười miễn cưỡng, trong lòng nhớ lại chuyện cũ.
Kiếp trước nàng làm nhiều chuyện ác, nhưng không phải gặp người liền giết, sau đó luôn không hiểu vì sao ngày ngày vẫn có người tìm nàng báo thù, bây giờ nghĩ lại, có người giống như nàng, tu luyện Độ Linh Thuật, giết người đổ lên đầu nàng!
“Không phải sợ, Thi Linh sẽ chữa trị tốt cho nó.”
“Ừm.”
Dụ Tư Dực an ủi có chút hiệu quả, thiếu nữ gật đầu, đem mèo con trả lại cho Dụ Thi Linh, trái tim khẽ ưu sầu, ngày sau Hoắc Vô Ưu phải sống thế nào đây?
Nếu để người ngoài phát hiện Dụ gia cất giấu một vị Ma cơ, chỉ sợ không thể hình dung được hậu quả.
– —-
Dược liệu điều chế Hoá Hình đan, ngoài Hoá Hình thảo ra đã có đủ, Dụ Tư Dực đem dược liệu giao cho Dụ Thi Linh, ngày hôm sau mượn cớ rời nhà.
Nàng phải mau chóng tìm ra Hoá Hình thảo đem về, để biểu muội luyện ra đan dược, bằng không, không biết bao giờ Ngộ Trúc mới rời khỏi Linh Hư Sơn.
Tiểu đồ đệ biết nàng lần nữa muốn đi, tiễn nàng ra cửa, mang theo đôi mắt ướt át, không nỡ, nhìn theo bước chân Dụ Tư Dực, suýt chút nữa muốn giữ người ở lại.
“A Giản ngoan, sư tôn sẽ về sớm.”
Tiểu cô nương dựa cửa gật gật, ôm hồ ly trong ngực trầm mặc không nói.
Vẻ mặt oan ức đáng thương như muốn nói 'Tại sao không cho nàng theo cùng'.
Dụ Tư Dực thở dài, tiểu đồ đệ tu vi thấp như thế, trên người lại có Kỳ Lân, tuy rằng những năm qua dùng Phược Hồn đan ngăn Kỳ Lân ly thể, nhưng chỉ dám nuôi dưỡng nàng ở Dụ gia, nếu đem người ra ngoài, không biết sẽ bị bao nhiêu người đố kỵ sinh ý đồ xấu.
Nghĩ tới đây, Dụ Tư Dực đành nhẫn tâm quay lưng rời đi.
Sư Tôn xấu! nói đi là đi!
Viền mắt thiếu nữ đỏ lên, nhìn người ngồi trên Kim Hoàng hướng lên trời bay đi, ngoài miệng nhẹ giọng mắng, đáy mắt không ngăn được yêu thương.
Vừa tiễn Dụ Tư Dực, trong lồng ngực lập tức bất an khi nghĩ tới một vấn đề.
Con tiểu hắc miêu nằm trong y lư, thoi thóp vài tia hô hấp.
Dù sao cũng là cố nhân, bất lận thế nào cũng không thể giương mắt nhìn nàng chết như vậy, suy nghĩ một chút, trở về phòng, từ Tam Hoa Ngọc Linh lấy ra một bình sứ bạch sắc, ưu lo đi đến y lư.
“Tiểu Giản…”
Dụ Thi Linh nhìn con mèo nhỏ đáng thương, nước mắt sắp rơi xuống.
Đêm qua đắp thuốc cho nó, vốn đã hồi phục rất nhanh, chẳng biết vì sao, trời vừa sáng, đã trở thành bộ dạng mềm nhũn, không nhúc nhích, hô hấp gần như biến mất.
Nàng nào biết con mèo trước mắt không phải còn mèo, mà là một người đang sống sờ sờ.
Giản Tùy Tâm nghe qua thanh âm của nàng, liền biết con mèo không ổn, chậm rãi tới gần.
Con vật nhỏ mắt nhắn nghiền, cơ thể không động đậy, môi hơi giương, lộ ra hai cái răng nanh sắc nhọn, tình cảnh này, Giản Tùy Tâm không xa lạ, kiếp trước Hoắc Vô Ưu bị nàng hút hết linh khí, cũng là dáng vẻ này.
Lúc này nếu không giúp nàng độ linh khí, chỉ sợ không qua khỏi đêm nay.
“Thi Linh tỷ tỷ, ngươi đi nghỉ ngơi, ta sẽ chăm sóc nó.”
“Nó sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Đêm qua Dụ Thi Linh túc trực bên cạnh mèo con, xem xét vết thương, nàng không cách nào ngủ được xuyên suốt mấy canh giờ, gương mặt tiều tụy thấy rõ.
“Tiểu Giản, ta thật vô dụng!”
Nhìn con mèo nhỏ nằm trên đệm, Dụ Thi Linh ảo não trong lòng, là đệ tử xuất sắc nhất Diệu Xuân Quán thì đã làm sao, ngay cả con mèo nhỏ cũng không cứu được?
“Sống chết có số, Thy Linh tỷ tỷ không phải nên hiểu rõ đạo lý này hơn Tiểu Giản sao?”
Trị bệnh cứu người, sẽ có thời điểm không thể làm gì khác, thiếu nữ thiện ý nhắc nhở là để Dụ Thi Linh dễ chịu một chút, nàng lẳng lặng nhìn con mèo nhỏ, tựa hồ nghĩ thông suốt, gật đầu đứng dậy rời đi.
Nàng không đành lòng nhìn mèo con chết trước mặt mình.
Dụ Thi Linh vừa đi, Giản Tùy Tâm lập tức đóng cửa phòng lại.
Nàng sẽ không để Hắc Vô Ưu chết, nhưng cũng không thể tiếp tục chờ đợi ở Dụ gia, nếu bị người ngoài phát hiện Ma chủ tương lai của Ma giới lưu lại nơi này, nhất định mang đến Dụ gia không ít phiền toái.
Cửa phòng và cửa sổ đóng chặt, ánh sáng không thể lọt vào, trong phòng tối đen như mực, thiếu nữ nắm bình sứ trong tay, từng bước đến gần con mèo.
Trong bình chứa ba viên thượng phẩm linh đan, năm đó Chu Hoà Xuân nghe nói nàng không thể tu luyện, ngày thứ hai liền sai người đưa đan dược tới, chính lúc đó nàng mới biết, bí mật của nàng, tất cả mọi người đều đã biết, tâm thái phòng bị lập tức buông xuống.
Người Dụ gia quan tâm nàng, căn bản không liên quan đến Kỳ Lân, dù nàng tu luyện được hay không cũng không quan trọng.
Cái gọi là Tụ Linh đan, dùng để giúp người có tu đạo không tốt thu thập linh khí, Dụ Thi Linh không có hồn thú, mới dùng đan dược này tích lũy linh khí.
Nhưng tình trạng Giản Tùy Tâm không giống Dụ Thi Linh, nhiều năm tẩy tủy, nàng đã có thể tu luyện ra linh khí, nhưng tấm thân thể này vẫn không cách nào hoà cùng Thần Thú, mỗi khi luyện ra một ít, chưa kịp tiến hành bước tiếp theo – nạp khí, đem linh khí chuyển hoá thành tu vi, đã bị tiểu Kỳ Lân ăn mất, bởi vậy đối với nàng tụ linh đan có tác dụng không lớn, dù cho hội tụ nhiều linh khí hơn nữa, cũng không cách nào tăng tu vi.
Nhưng đan dược này rất thích hợp với tình hình hiện tại của Hoắc Vô Ưu.
Thiếu nữ tới gần, cái bóng của nàng phủ xuống mèo con, nó mơ hồ nhận ra được gì đó, mí mắt nhấc lên, nhìn thấy thiếu nữ, lại chậm rãi nhắm mắt.
Hoắc Vô Ưu biết, nàng sắp chết rồi.
Hoắc Lam Phong nhiều lần căn dặn nàng không được tự ý rời khỏi Ma giới, bằng không để những người tu đạo phát hiện, chỉ có phần chết, mà nàng chưa từng nghe lọt vào tai.
Thiên chi kiều nữ Ma giới, Ma chủ tương lai, Ma cơ ưu tú nhất trong mắt ngàn vạn Ma tu, Hoắc Vô Ưu rất tự tin vào thực lực của nàng, Tiên giới ngoại trừ mấy lão già sắp phi thăng, thật sự không ai có thể làm nàng tổn thương, ai ngờ lần này nàng xui xẻo, giáp mặt với một Đạo tu tu luyện Độ Linh Thuật, mà có lẽ, người đó cũng không xứng đáng được gọi là Đạo tu.
Người kia biết trước hành tung của nàng, cố ý mai phục trên đường nàng trở về Ma giới, khiến nàng trở tay không kịp, cuối cùng hút lấy toàn bộ linh khí.
Nếu thời khắc mấu chốt không hoá thân thành con mèo nhỏ, thành công đào tẩu, phỏng chừng nàng đã bỏ mạng.
Linh khí hoàn toàn không có, tu vi mất hết, Hoắc Vô Ưu triệt để biến thành mèo con, cánh cổng Ma giới đóng chặt, không thể quay về, cộng thêm dáng vẻ mất mặt này, nàng cũng không muốn trở về.
Hoắc Vô Ưu nghe danh Diệu Xuân Quán đã lâu, đan dược thượng hạng vô số, nàng gắng gượng đi tới y quán, thừa dịp đệ tử không chú ý, lén lút trà trộn vào bên trong, mùi thuốc nồng đậm, cuối cùng nàng dừng lại phía trước gian phòng, sau đó bị mang tới nơi xa lạ.
Hoắc Vô Ưu không biết nơi này là Dụ gia, một trong tứ đại gia tộc, nhưng cũng mơ hồ đoán ra đây là gia tộc chính đạo, nữ hài tử đêm qua ôm nàng trong lòng, trang phục vô cùng tốt, lại cho nàng uống thuốc thượng hạng, nhớ đến nữ hài lương thiện, trong lòng nàng thầm phản bác lời Hoắc Lam Phong nói, giới tu Tiên không có lấy một người tốt.
Có điều, nàng sợ chết đi mà không thể nhìn mặt sư tôn lần cuối.
Nghĩ đến đây, Hoắc Vô Ưu nhắm mắt lại ai thán một tiếng, thanh âm này phát ra miệng biến thành tiếng “Meow” đi ra.
Giản tùy tâm thấy nàng sắp chết đến nơi rồi mà còn có thể “Meow”, nhất thời cảm thấy buồn cười, ôm con vật nhỏ vào trong ngực.
Kiếp trước ta nợ ngươi, năm đó bị đuổi giết, ngươi nhiều lần giúp đỡ, hai người có kẻ thù chung – chính đạo, những ân tình này, thiếu nữ cười cười, đưa ngón trỏ điểm vào trán con mèo, đem toàn bộ linh khí tích góp trong mười năm cho nó.
Linh khí thuần khiết vô cùng quý giá, huống chi linh khí này ngày ngày có Kỳ Lân lưu chuyển xung quanh, hiệu quả còn nhiều hơn mấy phần, chốc lát mèo con hấp thu toàn bộ linh khí.
Khuôn mặt thiếu nữ trắng bệch như tờ giấy, trên mặt lấm tấm mồ hôi lạnh, nàng buông tay, con mèo ngã xuống tấm đệm mềm mại, Giản Tùy Tâm gắng gượng kéo thân thể dựa vào giường, tuy đầu đau sắp nứt vẫn không thể ngã xuống.
Mà hắc miêu nằm trên nệm, bởi vì nguồn linh khí dồi dào, rốt cuộc mở mắt, đón lấy một dải tóc đen dài trải trên đệm.
Thiếu nữ mỹ mạo mà nhìn không yêu nghiệt, lông mày và mắt mang theo một loại kiên định, lớn tuổi hơn Giản Tùy Tâm, nhưng cả người toả ra cảm giác kiêu ngạo, thời khắc này được người xa lạ cứu mạng, nàng vẫn mím chặt môi, quật cường không chịu nói tiếng cảm ơn.
Chính là vị Ma cơ kiêu căng tự mãn của Ma giới, Hoắc Vô Ưu.
Giản Tuỳ Tâm hiểu rõ tính cách của nàng, không phí lời, chống tay vào thành giường đứng lên, đi đến trước mặt thiếu nữ, trực tiếp đem bình sứ nhét vào tay nàng.
“Trong này có ba viên Tụ Linh đan, đối với tổn thương của ngươi rất có lợi, ngươi đi đi sau này đừng quay lại đây.”
Hoắc Vô Ưu im lặng không nói, thiếu nữ này và nàng không quen không biết, lại vô duyên vô cớ độ cho nàng nhiều linh khí như vậy, thật kỳ quái!
“Ngươi là ai? Vì sao phải cứu ta?”
Hoắc Vô Ưu này và người kiếp trước giống nhau như đúc, rõ ràng muốn cảm tạ nàng, lại xấu hổ không mở miệng, Giản Tùy Tâm khẽ cười, lắc đầu.
“Muốn cứu liền cứu.”
“Là ngươi tự mình ra tay, nhưng ta không nhờ ngươi!”
“Ta cũng đâu có nói là ngươi cầu ta cứu, gấp gáp cái gì?” thiếu nữ cười cười, nhớ tới một chuyện, sắc mặt đột nhiên nghiêm túc: “Ngươi có biết, ai khiến ngươi thành ra như vậy?”
“Không biết, lúc đó trời tối, người kia che mặt, ta căn bản không nhìn ra dung mạo của hắn”, Hoắc Vô Ưu nhớ tới tình cảnh hôm đó, hiện giờ vẫn còn thấy sợ, suy nghĩ một chút, nói thêm một câu: ” Tu vi thâm hậu, ít nhất đã đạt Viên Mãn cảnh cấp cao.”
“Được, ta biết rồi.”
Giản Tùy Tâm gật gù, bước tới mở cửa sổ, quay đầu nhìn thiếu nữ y phục màu đen, giục người mau rời đi.
Hoắc Vô Ưu biết thân phận của nàng không nên ở lại chỗ này quá lâu, chân hơi động, bước về cửa sổ, khi đi ngang thiếu nữ thì ngừng lại, móc ra từ trong lồng ngực hai mảnh vàng lá, nhét vào tay Giản Tùy Tâm.
“Vàng lá này có hơi thở của ta, về sau nếu có chuyện cần ta hỗ trợ, nhìn vào nó gọi một tiếc “Hoắc Vô Ưu”, ta sẽ tới.”
Dứt lời, nàng chỉ chỉ vào đó, nhẹ giọng nói: “Cho ngươi một cái.”
Giản Tùy Tâm lẳng lặng nhìn mảnh Tiểu Diệp Tử hiện ra kim quang, đang chuẩn bị hỏi nàng chiếc lá còn lại cho ai, thiếu nữ hắc y đã biến thành con mèo nhỏ, nhảy ra cửa sổ.
Lúc này Giản Tùy Tâm tỉnh ngộ — mảnh còn lại là cho Dụ Thi Linh a!
Hoắc Vô Ưu liền như vậy rời đi.
Dụ Thi Linh trở về phòng nằm một chút, vẫn không an tâm, chưa đến nửa canh giờ, lại chạy về Càn Viên, tóc bay rối loạn, trên đường còn bị Phùng Kha giáo huấn hai câu, đợi đến khi đến y lư, không gặp mèo nhỏ, cũng không thấy Giản Tùy Tâm.
Nàng hoản hốt vội vã chạy ra ngoài, đúng lúc thấy Giản Tùy Tâm sắc mặt nhợt nhạt, hướng về phía nàng, trong lòng hiện lên bất an, khoé mắt ửng đỏ.
“Tiểu Giản, con mèo kia…Có phải là, có phải là chết rồi?”
– ———————–
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu Giản: Ngươi đi đi, không muốn trở lại
Hoắc Vô Ưu (quật cường mặt): Không, ta muốn tới
– — Trở xuống là cảm ta danh sách —