Nghe thấy Dụ Tư Dực nói, lần này đổi thành nàng cầu thân, Giản Tùy Tâm không cách nào bình tĩnh, đột ngột trở mình, đối diện với gương mặt kia.
“Đến lượt ta lấy nàng?”
Thấy thiếu nữ kinh ngạc, Dụ Tư Dực khẽ mỉm cười.
“Không muốn sao?”
Hai người yêu nhau, trong lòng chỉ có đối phương.
Nàng muốn thành thân với A Giản, A Giản làm sao có thể không muốn lấy nàng?
Gian phòng lặng lẽ, thiếu nữ hơi giương môi, nhưng không phát ra một tia âm thanh, nửa ngày qua đi, mới chủ động vùi đầu vào lòng người yêu sượt sượt.
“Làm sao ta có thể không muốn?”
Nguyện vọng ấp ủ suốt hai đời, đương nhiên không còn điều gì mong ngóng hơn thế nữa.
Người ngoài nhìn vào, xem đây chỉ là nghi thức, nhưng đối với các nàng, có ý nghĩa rất lớn.
Dụ Tư Dực biết tâm tình tiểu cô nương kích động, lại kéo người ôm chặt một chút, bàn tay nắm lấy một tia tóc đen, xúc cảm mềm mại nhẵn bóng từ đầu ngón tay truyền tới đáy lòng.
Ở nơi Giản Tùy Tâm không nhìn thấy, Dụ Tư Dực lén lút đem tóc hai người kết lại, đợi đến khi ý thức được hành động ấu trĩ của mình, trên mặt chỉ sót lại nụ cười ôn nhu.
Vĩnh kết đồng tâm — Dụ Tư Dực đột nhiên nhớ tới mấy chữ này, nụ cười trên mặt càng sâu.
Chuyện hôn sự, cứ như thế một lần nữa được sắp đặt.
Ngày hôm sau, Phùng Kha nghe Dụ Tư Dực nói xong, cảm thấy là chuyện nên làm, liền chọn ngày lành tháng tốt, chính là năm ngày sau.
“Như vậy có phải quá vội vàng?”
Dụ Tư Dực có chút bận tâm, lần trước vì muốn tạo bất ngờ cho tiểu cô nương, hôn sự còn chưa chỉnh chu, đại lễ lần này, nàng muốn trở thành hồi ức đẹp nhất trong ký ức người kia.
“Yên tâm, Nhị thẩm đã sớm chuẩn bị kỹ càng.”
Ngữ khí Phùng Kha chắc chắn, nụ cười tự tin, nhất thời Dụ Tư Dực chưa hiểu lắm, Nguyên Thư đứng bên cạnh đã cười cười giải thích.
“Nhị phu nhân đã sớm chuẩn bị đại lễ, tất cả mọi thứ đã sẵn sàng, tiểu thư không cần lo lắng.”
Nguyên Thư vừa nói xong, Nguyên Hoạ đã tiếp lời.
“Không bằng, mấy ngày này tiểu thư cùng Tiểu Giản cô nương ra ngoài du ngoạn một chuyến, quay về, liền vừa lúc cử hành hôn lễ?”
Dụ Tư Dực lẳng lặng nghe, lúc này mới hiểu rõ.
Hoá ra tất cả mọi người đều nhất quán cho rằng, còn nợ A Giản một hôn sự, mà chính nàng lại không biết, khó trách A Giản hờn dỗi.
Nhớ tới đây, nàng cảm thấy lời đề nghị của Nguyên Hoạ không tệ, chẳng bằng nhân cơ hội này vỗ về tiều hài nhi, nhận lỗi về mình.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng nàng gật đầu đáp lại.
“Cũng tốt.”
Nói đi là đi, nhanh đến nỗi Giản Tùy Tâm không kịp chuẩn bị, Dụ Tư Dực đứng ở cửa, chân đạp linh kiếm.
Một người một kiếm đứng giữa không trung, Giản Tùy Tâm đang muốn đưa tay ngăn cản, một luồng linh khí vây quanh thân thể, kéo nàng vững vàng đứng trên Thanh Linh Kiếm.
“Chúng ta đi đâu?”
“Thành An Lạc.”
Thành An Lạc là nơi cuối cùng mà phụ mẫu Giản Tùy Tâm lưu lại, sau lần đó, tình cảm của nàng đối với nơi này có chút đặc biệt.
Tuy nàng không nói, Dụ Tư Dực cũng thận trọng nhận ra, lần này ra ngoài, điểm đến chỉ có một – Thành An Lạc.
Giản Tùy Tâm nghe ba chữ này, nội tâm vừa chua xót vừa ấm áp, Dụ Tư Dực chăm sóc tỉ mỉ khiến nàng cảm động, muốn nói lời cảm tạ, nhưng không biết nói thế nào.
Mối quan hệ của các nàng, nói “Đa tạ” quả thực khách khí, xoắn xuýt qua đi, nàng vòng tay ôm lấy eo nữ nhân, nép người vào lòng người yêu.
“Ta muốn xem chỗ bọn họ sống.”
Bọn họ, không ai khác ngoài phu phụ Giản Thanh Lộc.
Có lẽ nhớ tới phụ mẫu vì bảo vệ nàng mà ngã xuống, thanh âm thiếu nữ rầu rĩ không vui, Dụ Tư Dực đau lòng, không nỡ để tiểu cô nương tiếc nuối.
“Ừm, ta biết.”
Đã là việc Giản Tùy Tâm muốn, tất nhiên không cần biết phải dùng cách nào, Dụ Tư Dực đều thoả mãn.
Phi kiếm đi thẳng một đường, rất nhanh đã đến chỗ cần đến.
Một khắc rơi xuống, linh khí quanh thân nhẹ nhàng tiêu tan, gây nên một trận gió nhẹ.
Những người khác không nhận ra, nhưng Giản Tùy Tâm thấy rất rõ, sau đêm đó tu vi Dụ Tư Dực tăng lên rất nhiều.
Chỉ vỏn vẹn mấy ngày, nàng đã có thể khống chế linh khí vây quanh cơ thể, tốc độ tu luyện này, còn nhanh hơn đời trước mấy chục lần.
Giản Tùy Tâm cảm thấy rất thần kỳ, lặng lẽ dò xét tu vi người yêu, phát hiện nàng đã bước vào Viên Mãn cảnh, thậm chí — so với Viên Mãn còn cao hơn!
Hai người sóng vai đi tới, tiếng rao của tiểu thương truyền đến vành tai, tuy rằng huyên náo, nhưng không xua tan được nghi hoặc trong lòng.
Thiếu nữ ngập ngừng nửa ngày, cuối cùng không nhịn được mà đặt câu hỏi.
“Tu vi của nàng…Vì sao tăng nhanh như vậy?”
Dụ Tư Dực ngưng bước, nhớ tới lúc nãy tiện tay tạo ra một đạo tráo khí.
Nàng chỉ muốn chắn gió cho tiểu cô nương, chưa từng nghĩ nhiều, không ngờ một tráo khí quanh thân, liền khiến tiểu cô nương phát giác.
Suy nghĩ chốc lát, Dụ Tư Dực chỉ còn cách đổ cho Chu Tước.
“Có lẽ…Là Chu Tước, không phải nàng từng nói, khả năng trước đây nó là hồn thú của ta, cho nên mấy ngày nay, tốc độ tu luyện của nó tăng nhanh, cũng ảnh hưởng ít nhiều đến việc ta tu luyện.”
Lý do này, thật ra Giản Tùy Tâm không mấy tin tưởng, từ cổ chí kim, chỉ có chủ nhân tác động hồn thú, chưa từng nghe nói, hồn thú có thể ảnh hưởng đến chủ nhân.
Có điều, Dụ Tư Dực nói như vậy, nàng cũng không miễn cưỡng hỏi thêm, chỉ gật đầu đáp lại.
Hai người tay trong tay bước trên đường lớn, ánh nắng nhè nhẹ, đúng là trời chiều lòng người.
Lần trước đến đây, trên người mang theo nhiệm vụ, Giản Tùy Tâm không có tư tưởng vui chơi, chuyến đi lần này, Dụ Tư Dực cố ý dành cho nàng, nàng nhất định tận hưởng —
Mỗi khi nghĩ tới điều này, ngọt ngào liền lưu chuyển trong ánh mắt, đôi con ngươi loé sáng lấp lánh.
“Ngốc, cười cái gì?”
Dụ Tư Dực lắc đầu, tiểu cô nương chăm chú ngắm nghía gian hàng bày bán Yên Chi, si mê nắm hộp phấn trong tay cười cười, ngây thơ mê người.
Nàng vui vui vẻ vẻ, tùy tiện lựa chọn mấy hộp, đợi đến khi thanh toán xong xuôi, Dụ Tư Dực kéo tay người yêu đi tới sạp hàng khác.
“Ta vẫn chưa chọn đủ!”
Đột ngột bị lôi đi, thiếu nữ có chút bất mãn, hai mắt mở to, rõ ràng là đang tức giận, nhưng trong mắt Dụ Tư Dực, chỉ là một tiểu cô nương làm nũng đáng yêu.
Dụ Tư Dực không thích dùng Yên Chi, đối với những thứ này cũng không hiểu nhiều lắm, thấy Giản Tùy Tâm giận rồi, liền vơ đại một nắm đưa tới, sau đó vừa cười vừa nói: “Chẳng cần dùng những thứ này! A Giản của ta — vốn rất đẹp.”
Lời biện hộ ôn nhu như nước, thiếu nữ nào có dũng khí chống lại?
Được người yêu khen ngợi, lời nói văng vẳng bên tai, tầm mắt không rời nàng một khắc, chớp mắt, khuôn mặt thiếu nữ ửng đỏ.
“Là, là Nguyên Hoạ tỷ tỷ nói ta mua, nàng nói, hỷ sự cần dùng đến…”
Dụ Tư Dực nhìn gương mặt đỏ bừng, vô thức đưa tay vuốt má, lời nói ra thêm phần ngọt ngào.
“Trong mắt ra, A Giản trời sinh quyến rũ, không cần dùng những thứ đồ này.”
Luận dung mạo, Dụ Tư Dực mới thật sự là phong thái Thần tiên, đường nét tinh xảo không tỳ vết.
Khuôn mặt Giản Tùy Tâm thanh tú thuần lệ, tuy không phải mỹ mạo kinh người, nhưng vẫn có thể xưng tụng ba tiếng “Tiểu mỹ nhân”, có điều chuyện này, bản thân nàng không nhận thức được.
Dụ Tư Dực một lần lại một lần khích lệ, Giản Tùy Tâm cảm thấy xấu hổ không thể nghe tiếp, Dụ Tư Dực còn muốn tiếp tục mở miệng, thiếu nữ vội vàng đưa tay che môi đối phương.
“Không cho nói những lời dỗ dành này nữa…”
“Ta đã sớm nguôi giận…”
Lòng bàn tay thiếu nữ, mềm mại lại nóng.
Dụ Tư Dực ngẩn người, trên mặt thiếu nữ viết rõ ràng hai chữ “Không tin”.
Thiết nghĩ, Giản Tùy Tâm không tin những lời nàng vừa nói.
Nhưng đó đều là lời thật lòng.
Dụ Tư Dực khẽ nâng cánh tay nhỏ dời khỏi làn môi.
“Nàng cho rằng những câu nói kia, chỉ vì muốn dỗ dành nàng?”
Ngữ điệu mang theo kinh ngạc, cũng hoà một chút thất vọng.
Giản Tùy Tâm nghe ra tâm tình trong lời nói, nàng không dám nhìn người yêu, nghiêng đầu sang hướng khác, không phục, nói.
“Chẳng lẽ không đúng sao?”
Thật ra không chỉ dung mạo, ngay cả chuyện Dụ Tư Dực nói, kiếp trước vừa gặp đã yêu, Giản Tùy Tâm cũng không tin được.
Lúc đó Ma khí tầng tầng che mặt, khói đen bao trùm, ngũ quan không thấy rõ, làm sao Dụ Tư Dực có thể thích nàng?
Nhưng những lời này, Giản Tùy Tâm chỉ dám thủ thỉ trong lòng.
“Đi theo ta.”
Mày liễu nhíu chặt, Dụ Tư Dực kéo người rời đi.
“Nàng muốn đưa ta đi đâu?”
“Chân Ngôn tuyền.”
– ———————
Tác giả có lời muốn nói:
555555 thu hồi các ngươi đao