• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngộ Trúc trốn bên dưới ảnh y, tầm mắt rơi lên nam nhân máu me be bét nằm trên nền đất, đổng tử đột nhiên co rút.

Hai sợi xích sắt to dài xuyên qua xương tì bà, chỉ nhìn thôi cũng đủ cảm thấy rùng mình, cổ tay và mắt cá chân hằn sâu bốn vết thương, máu thịt trộn lẫn, tra tấn kinh hãi.

Có lẽ Tuần Diên đề phòng Sở Khương chạy trốn, nên đã phế bỏ toàn bộ tứ chi của hắn.

Ngộ Trúc nhìn mỹ phụ ngồi trên ghế, vô thức thu người lại, ẩn mình trong góc tối.

Sợi roi da đen dài quật liên tục vào nam nhân, chốc lát, tấm lưng bị băm vằm, đẫm máu, hầu như không thể nhìn thấy một miếng da nguyên vẹn.

Mà Sở Khương, từ đầu đến cuối đều lâm vào trạng thái hôn mê.

Ngộ Trúc lẳng lặng nhìn những việc diễn ra trước mắt, sợ đến nỗi cả người cứng đờ, trong phòng nồng nặc mùi máu, quẩn quanh chóp mũi của nàng, Ngộ Trúc không dám thở sâu.

Tùng Bạch Thần Sư bên trong hương bình, cảm nhận được sự hiện diện của chủ nhân, lao tới lao lui càng lợi hại, Ngộ Trúc vội vã đưa tay che miệng bình.

Thời gian chậm rãi trôi qua, nam nhân nhận đủ mấy trăm roi, mãi đến khi hô hấp gần như biến mất, Tuần Diên cười lớn, thỏa mãn đứng dậy, cùng đám hạ nhân đi tới gian phòng đối diện.

Hôm nay đến đây mục đích là cứu Sở Khương, gian phòng bên cạnh xảy ra chuyện gì, nàng không hứng thú, Tuần Diên vừa đi, Ngộ Trúc liền cởi bỏ ảnh y, tới gần nam nhân thoi thóp trên đất.

Sở Khương này quả thật đáng thương, ngay cả Ngộ Trúc cũng cảm thấy không đành lòng.

Nam Nhân nằm đó, không nhúc nhích, toàn thân không có lấy một chỗ lành lặn, Ngộ Trúc độ cho hắn một tia thuần linh khí, sau đó dìu người ngồi dậy.

Động tác này khiến xích sắt va chạm kêu loảng xoảng, Tuần Diên và hạ nhân chưa rời khỏi, Ngộ Trúc không dám nới lỏng cảnh giác, nàng ghé mắt nhìn qua khe cửa, trong mơ hồ, chỉ nghe thấy tiếng gào khóc yếu ớt của một nữ tử.

Tiếng khóc nghẹn ngào đứt quãng, cách một khoảng mới xướng một hồi.

Ngộ Trúc nghe được, có chút nôn nóng, nàng quay đầu, liếc mắt nhìn nam nhân đang hôn mê, cuối cùng không thể thờ ơ, phủ ảnh y lên người, cất bước hướng tới gian phòng đối diện.

Không còn nghi ngờ gì nữa, biệt viện rách nát này, chính là lao tù.

Ngộ Trúc thừa dịp không ai để ý, nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào.

Tôi tớ vây quanh cản trở ánh trăng, nàng đứng sau lưng những người này, còn chưa kịp ngẩng đầu, bên tai đột ngột truyền đến “Ầm”.

Là âm thanh trán người đập vào vách tường.

“Không dám, Minh Nguyệt không dám, a nương đừng đánh Minh Nguyệt…”

“Minh Nguyệt không dám nghịch nước nữa, a nương tha cho Minh Nguyệt đi…”

“Minh Nguyệt đau quá…”

Nữ hài khóc lóc nỉ non xin tha, một tiếng nối tiếp một tiếng, Ngộ Trúc nghe xong, trong lòng khó chịu, như bị dao găm.

“Đồ đê tiện! Ta không có nữ nhi như ngươi!”

Tuần Diên bị hai tiếng “A nương” làm cho nổi điên, đưa tay kéo đầu nữ hài lao thẳng vào tường, chỉ một lúc sau, vách tường nhuốm máu.

Tình Cảnh này làm Ngộ Trúc hãi hùng, Tuần Diên tiếp tục nắm tóc nữ hài, cưỡng bức nàng ngẩng đầu, sau đó tàn nhẫn đưa tay giáng xuống.

“Ngươi và người phụ thân phế vật của ngươi, đáng chết từ lâu!”

“Đồ đê tiện!”

“Ngươi có biết, nhìn ngươi khiến ta buồn nôn?!”

“Chỉ hận khi ngươi ra đời, ta không thể bóp chết ngay lập tức!”

Tuần Diên chửi bới như người điên, nỗi thù hận trong đáy mắt gần như tràn ra ngoài.

Năm đó nàng bị Tuần Phong Diểu bỏ thuốc, đưa đến giường Sở Khương, qua một đêm, liền mang thai, Tuần Phong Diểu ép buộc hai người thành thân, triệt để cắt đứt mối nhân duyên của nàng và Chúc Khấu.

Nàng oán hận tiểu hài không nên xuất hiện trên thế gian, oán hận Sở Khương, cũng oán hận phụ thân nàng, vì hồn thú, cưỡng bức nàng gả cho người nàng không yêu.

Sở Khương đáng chết, Tuần Minh Nguyệt cũng đáng chết!

Tuần Thiên Tinh mới là con gái của nàng!

Mỗi khi nhớ lại chuyện cũ, nàng liền trút hết hận thù lên người Tuần Minh Nguyệt.

Mẫu thân thân sinh, lên kế hoạch lừa gạt người đời, nhi nữ thông minh lanh lợi rời khỏi thế gian khi mới ba tuổi.

Chỉ Sở Khương, biết được chân tướng năm đó.

“Minh Nguyệt không nghịch nước, Minh Nguyệt không đi tới hồ nước, a nương đừng giận có được không…”

Năm đó, Minh Nguyệt thật sự rơi xuống hồ nước, nhưng không chết, từ đó trở đi, Tuần Diên nhốt nàng trong gian phòng này, ký ức của nàng, tựa hồ dừng lại ở khoảnh khắc đó.

Nhất định là vì nàng ham chơi rơi xuống nước, a nương mới không thích nàng, nữ hài chấp nhất, cho là như vậy, mặc kệ Tuần Diên chửi bởi thế nào, vẫn gọi “A nương”, “A nương”.

Nàng càng gọi, Tuần Diên ra tay càng tàn nhẫn.

Ngộ Trúc đứng đó, không thể nhìn nổi, máu tươi chảy ra từ trán nữ hài, giống như gai nhọn vô hình, đâm sâu vào tim nàng.

Quá đáng thương.

Trên đời này, làm sao có người mẫu thân có thể ngược đãi nữ nhi của mình như vậy.

Không biết qua bao lâu, có lẽ đã thấm mệt, Tuần Diên rời tay khỏi đầu nữ hài, khôi phục dáng vẻ đoan trang khéo léo của gia chủ Tuần gia.

Ngộ Trúc chăm chú nhìn nữ hài thoi thóp, cho đến khi Tuần Diên rời đi, mới đỏ mắt lại gần.

Minh Nguyệt bị đau đớn dằn vặt đến không thở nổi, đầu đau như muốn nứt ra, ngay cả nhìn, cũng dần mơ hồ.

Đột ngột, một bàn tay mềm mại mang theo hơi ấm chạm vào trán nàng.

Trên thế gian này, ngoại trừ phụ thân, sẽ không còn ai đối xử ôn nhu với nàng như vậy, nhưng hiện giờ phụ thân đang bị giam cầm, người này là…

Nằm mơ sao?

Nhất định là nàng đang mơ!

Minh Nguyệt ngất ngất ngây ngây, non nửa khuôn mặt kề sát bàn tay kia.

“Nàng thật sự quá đáng thương…”

Ngộ Trúc thở dài, nhìn nữ hài rơi vào hôn mê.

Trước khi rời đi, nàng để lại hết thảy đan dược trong gian phòng.

Chờ nàng quay lại, thì Sở Khương đã tỉnh.

Ngộ Trúc không nhiều lời, một đao chém đứt xích sắt, nâng nam nhân đứng dậy, chuẩn bị rời đi.

Sở Khương sống nhiều năm ở Tuần gia, tâm tính không giống người bình thường, nàng muốn cứu hắn, nhưng hắn nhất quyết không thuận theo.

“Ngươi không phải sợ, ta tới đây để cứu ngươi.” Ngộ Trúc nhẹ giọng khuyên giải, cầm hương bình đưa tới trước mặt: “Hồn thú của ngươi ở bên trong.”

Sở Khương vẫn lắc đầu, mặc dù trên mặt hắn phủ đầy máu tươi, nhưng nhìn cặp mắt kia, khi còn trẻ nhất định là một công tử anh tú.

“Bây giờ ta như vậy, rời đi hay không, không còn ý nghĩa, nếu cô nương thật sự muốn giúp Sở mỗ, không bằng đem Minh Nguyệt đi đi.”

Hai hàng lệ chảy dọc theo khóe mắt, không chờ Ngộ Trúc đáp lời, liền chống thân thể hư nhược quỳ xuống, dập đầu nhờ vả.

“Minh Nguyệt còn nhỏ, không nên ở lại nơi này…Cô nương xin hãy cứu nàng…”

“Cứu Minh Nguyệt…”

Một người phụ thân than khóc cầu xin, Ngộ Trúc không cách nào cứng rắn.

Hai chữ từ chối, làm thế nào cũng không nói ra được.

Cho đến khi ôm hài nữ vào lòng, nàng mới cân nhắc chuyên này có hậu quả thế nào.

Người ân nhân muốn nàng cứu, không phải Tuần Minh Nguyệt, mà là Sở Khương.

Nhớ lại mục đích của chuyến đi lần này, linh xà bắt đầu khổ não.

Được rồi, nghĩ nữa cũng vô dụng, nếu ân nhân không vui, bất quá ta lại đến Tuần gia thêm một chuyến, cứu Sở Khương…

Ngộ Trúc cụp mắt nhìn hài nữ trong lòng, tốc độ lại nhanh hơn một chút.

Chờ đến khi hoàn toàn rời khỏi địa phận của Tuần gia, nàng mới cởi bỏ ảnh y, nháy mắt, hai người bại lộ dưới ánh trăng.

Tiếng gió gần rú bên tai, thân thể Minh Nguyệt chằng chịt thương tích, Ngộ Trúc lo nàng nhiễm phong hàn, liền nghiêng người chắn gió.

Hai người nhanh chóng về tới Dụ gia.

Ngộ Trúc cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, chậm rãi rơi xuống, từng bước hướng về cửa lớn.

Nàng đang không biết phải giải thích với ân nhân thế nào, bên tai đột ngột vang lên giọng nói khinh nhu vô lực, Ngộ Trúc dừng chân, đứng im tại chỗ.

“Cô nương, ngươi có thể thả ta xuống…”

Tuần Minh Nguyệt tỉnh rồi.

Ngộ Trúc sửng sốt nửa ngày, còn tưởng nàng nghe lầm, nữ hài lúc nãy bị Tuần Diên ngược đãi, bất luận lời nói ra hay thần thái, đều ngây ngốc như tiểu hài đồng, hiện tại, giống như người bình thường?

Nàng đưa mắt nhìn nữ hài trong ngực, dưới ánh trăng, chỉ thấy gương mặt nhỏ lem luốc đầy máu, cặp mắt tràn đầy hào quang, sáng hơn sao trời.

“Ngươi bị thương, không thể đi.”

Rõ ràng muốn nói lời quan tâm, không hiểu sao ra khỏi miệng, ngữ khí trở nên cứng nhắc.

Ngộ Trúc nhìn nàng chằm chằm, không nói thêm một lời, tiếp tục ôm người bước đi.

Mà Giản Tùy Tâm và Dụ Tư Dực đợi sẵn ở cửa, nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt lộ ra nghi hoặc.

Cho đến khi vào đại sảnh, hai người mới thấy rõ dung mạo người trong ngực Ngộ Trúc.

Khuôn mặt này, giống Tuần Thiên Tinh đến bảy, tám phần.

Không cần hỏi, Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm ngầm hiểu đây là ai.

– —

Tuần Minh Nguyệt, Đại tiểu thư yểu mệnh nhà họ Tuần.

Dù người Ngộ Trúc mang về không phải Sở Khương, Giản Tùy Tâm cũng không quở trách, chỉ nói Dụ Tư Dực sắp xếp đại phu giỏi nhất chuẩn bệnh cho Tuần Minh Nguyệt.

Ngộ Trúc lặng lẽ đợi bên ngoài y lư, mãi đến khi trời sáng mới rời khỏi.

Tuần Minh Nguyệt còn sống, Giản Tùy Tâm và Dụ Tư Dực kinh ngạc không ngừng, cảm thấy khó tin.

Hai người chưa làm quen với nỗi khiếp sợ, đã nghe hạ nhân truyền tới một tin tức quan trọng —

Đêm qua Tuần gia bốc cháy, Sở Khương bất hạnh chôn thây trong biển lửa.

Sự tình vừa lan ra, ai ai cũng thổn thức không thôi.

Đầu tiên là Tuần Minh Nguyệt, sau đó là Sở Khương, Tuần Diên đúng là nữ tử đáng thương.

Nhưng bọn họ làm sao biết, Tuần Diên căn bản không để ý đến chuyện sinh tử của tướng công và nữ nhi.

Minh Nguyệt cứ như vậy lưu lại Dụ gia, có lẽ khi ở Tuần gia phải chịu quá nhiều dằn vặt, cho nên nàng không thích nói chuyện, bất kể là ai, nàng chỉ mỉm cười đáp lại.

“Nàng không biết nói sao?”

Giản Tùy Tâm đứng từ xa, ngữ điệu nghi hoặc không rõ.

Dụ Tư Dực đứng bên cạnh cũng làm một mặt thương tâm.

Chất nữ từng được Tuần Phong Diểu phủng trong lòng bàn tay, lại là người không thể nói?

“Nàng biết nói, có điều nàng không muốn mở miệng thôi.”

– ————————————–

Tác giả có lời muốn nói:

5555 đáng thương Tuần Minh Nguyệt, xinh đẹp xà xà đưa cho ngươi

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK