• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Kiếp trước Giản Tùy Tâm chưa từng gặp Dụ Thi Linh, nhưng nàng quan tâm đến Dụ Tư Dực, nên thường xuyên để ý những chuyện xảy ra ở Dụ gia, đối với cuộc hôn nhân không trọn vẹn của Dụ Thi Linh cũng từng nghe qua.

Người hôm nay hẹn nàng đến đây, chính là tướng công tương lai của nàng — Chung Tắc Chi.

Ngày thường thấy hai người gần gũi, Giản Tùy Tâm nửa vô tình nửa cố ý lên tiếng nhắc nhở, nói Chung Tắc Chi không phải người tốt lành gì, hạn chế tiếp xúc với hắn thì tốt hơn, nhưng Dụ Thi Linh bản tính thuần khiết, tuấn lang kia đổi xử với nàng rất tốt, tất nhiên không nghe lọt tai, dần dần quan hệ càng thân thiết hơn.

“Vì sao Chung Tắc Chi không đến?!”

Con ngươi thiếu nữ mơ hồ hiện lên lửa giận, sáng nay Chung Tắc Chi thuận miệng hẹn Dụ Thi Linh tối nay đến đây, giờ này hắn bỏ nàng một mình bơ vơ, thực có chút quá đáng.

“Chung Tắc Chi?”

“Hắn là đệ tử Diệu Xuân Quán, cũng là bằng hữu của Thi Linh tỷ tỷ.”

Bằng hữu cùng đón thất tịch? Dĩ nhiên trong lòng Dụ Tư Dực hiểu rõ, kiếp trước biểu muội đặt tình cảm sai người, không biết bao nhiêu nước mắt rơi xuống vì hắn, khuôn mặt vung lên một chút ý lạnh, không để ý tiểu đồ đệ hô hoán bên tai, bước tới bờ sông.

Hai cái hoa đăng lập lòe trong tay, ánh nến rọi sáng khuôn mặt nữ tử.

Dụ Thi Linh không biết Dụ tư Dực trở về, lúc này một lòng chìm đắm vào tâm tình, phía sau có người bước đến cũng không biết, mãi đến khi bóng dáng kia cách nàng chỉ vài bước chân, mới thất thần quay người nhìn sang.

Vừa ngoái đầu nhìn lại, là nữ thần nàng sùng bái từ nhỏ, Dụ Thi Linh lắc lắc đầu, trên mặt tất cả đều là vui mừng, đánh mất dáng vẻ thương tâm cùng tình lang đoạn tuyệt tình nghĩa.

“Biểu tỷ! Ngươi xuất quan khi nào?! không nói trước một tiếng!”

“Giờ Ngọ hôm nay.” Dụ Tư Dực nhíu máy lên tiếng, sắc mặt không thể nói là tốt.

“Có phải biểu tỷ tính toán ngày tháng, cố ý chọn ngày thất tịch trở về?”

Dụ Thi Linh cười ám muội, ló đầu nhìn về hướng Dụ Tư Dực, thấy thiếu nữ đáng lẽ giờ này đang thu thuốc tại y lư, nụ cười trên mặt càng tươi lên mười phần.

Tất nhiên, nàng biết mối quan hệ thật sự của hai người.

Dụ Tư Dực bị nàng nói như thế, có hơi xấu hổ, nhưng nhớ tới biểu muội bị nam nhân phụ bạc, thầm tự trách, hối hận trước khi rời đi không dặn dò Phùng Kha, tuyệt đối không để Thi Linh tiếp xúc với Chung đại thiếu gia.

Hoa đăng lung lay theo dòng nước, càng trôi càng xa, nhưng tình ý đã sinh ra không phải nói quên là sẽ quên được.

Nếu nàng nhớ không lầm, thất tịch qua đi, Chung Tắc Chi liền đưa người đến cầu thân, hai người xác lập hôn ước, ba năm sau Thi Linh chính thức gả tới Chung gia.

Nhớ tới đây, Dụ Tư Dực trầm mặc không nói, hàng lông mày nhíu chặt, ánh trăng chiếu rọi càng thêm lạnh lẽo.

Dụ Thi Linh cho rằng lời chọc ghẹo của mình làm biểu tỷ không vui, vội vã lên tiếng xin lỗi.

“Biểu tỷ, ta đùa giỡn, ngươi đừng giận…”

“Ngươi một mình tới đây?” Đã nhiều năm như vậy, biểu muội này vẫn rón rén trước nàng, Dụ Tư Dực không biết nên vui hay nên buồn.

Sợ cũng được, ít nhất sẽ nghe lời.

“Lúc nãy thấy ngươi ném hoa đăng xuống sông, đèn là ai trao?”

Dụ Thi Linh vừa ẫm ĩ một trận với Chung Tắc Chi, giờ phút này không muốn nhắc đến hắn, sắc mặt khẽ biến, lời biểu tỷ dò hỏi, lần đầu tiên nàng trầm mặc không đáp.

Nháy mắt không khí đột ngột lạnh xuống.

Cảm nhận được cầu hỏi này khiến bầu không khí giữa hai tỷ muội tệ đi, Giản Tùy Tâm đứng một bên không nói lời nào, cận thận đặt hoa đăng lên nền đất.

Dụ Tư Dực đợi nửa ngày mà không nhận được câu trả lời, sắc mặt càng khó coi, thiếu nữ xoắn xuýt mãi mới dám đưa tay ra kéo kéo vạt áo nữ tử, thấp giọng năn nỉ.

“Sư tôn, A Giản muốn thả đèn…”

Giọng nói thiếu nữ tựa cánh hoa rơi giữa trời thu, nhẹ nhàng êm ái, người thương làm nũng như vậy, Dụ Tư Dực hòa hoãn sắc mặt.

Dụ Thi Linh vẫn quật cường trầm mặc, nguyệt quang chiếu rọi, bóng lưng gầy nhỏ thêm phần cô đơn.

“Thi Linh tỷ tỷ cùng ta thả đèn đi, mua thật nhiều.”

Giản Tùy Tâm lấy một cái đèn nhỏ từ mặt đất, chỉ vào bầu trời, cười cười nhét vào tay Dụ Thi Linh.

Nụ cười trong veo, đáng yêu như vậy, cho dù là ai cũng rung rinh.

Dụ Thi Linh nắm hoa đăng trong tay, trong lòng ấm áp, một lần nữa lộ ra nụ cười.

Bầu không khí đúng là tốt lên không ít.

Đợi đến lúc ba người thả hoa đăng, đã là nửa canh giờ sau.

Bóng đêm tuy sâu, đường phố vẫn đông đúc như cũ, náo nhiệt phi thường.

Quán trà nằm bên cạnh bờ sông, Dụ Thi Linh nhiều lần đến đây, chủ quán nhận ra bên cạnh nàng còn có hai giai nhân chưa từng gặp, bèn nhiệt tình tiếp đón.

Thỉnh người ngồi vào bàn, chủ quán thuận miệng hỏi một câu.

“Hôm nay là thất tịch, sao không gặp vị công tử kia?”

Một câu nói vô tâm như vậy.

Sắc mặt Dụ Thi Linh thay đổi, có chút tái nhợt, lắc đầu.

“Chủ quán, mau mang trà ra đi.”

Giản Tùy Tâm sợ ông chủ này không hiểu chuyện lại muốn nói bậy, cầm chén trong tay hối hắn đi lấy trà.

Dụ Tư Dực im lặng nhìn, không nói một lời.

Cùng không biết trải qua bao lâu, trên bàn nước trà đã uống xong, ba người đứng dậy rời đi.

Trước khi ra cửa, Dụ Thi Linh bất ngờ mở miệng.

“Hòa Xuân Quán chủ muốn ta tiếp nhận Diệu Xuân Quán, Tắc Chi ca ca không vui.”

“Hắn nói ta, tu vi quá thấp, nếu trở thành chủ nhân của Diệu Xuân Quán, thế nhân nhất định chê cười.”

“Ta chưa bao giờ nghĩ tới, hắn cũng như những người đó…”

“Tu đạo thấp kém, là lỗi của ta sao? Rõ ràng ta rất nỗ lực bù đắp a…”

Nàng càng nói, âm thanh càng run rẩy, đi được hai bước, cuối cùng không nhịn được, nước mắt tuôn ra —

“Sinh ra trên người mang theo Hồn thú phế vật, lẽ nào ta muốn như vậy sao?!”

Từ nhỏ đến lớn luôn hoạt bát hướng ngoại, nội tâm lại cất giấu nhiều cay đắng như vậy.

Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm sững sờ tại chỗ, đau lòng vạn phần.

Thiết nghĩ đây mới là nguyên nhân thực sự khiến nàng tổn thương.

Ngay cả người nàng đem lòng cảm mến cũng đem chuyện tu đạo chế nhạo nàng, phá vỡ lòng tự tin vất vả xây dựng bấy lâu, chưa kể sau lưng nàng còn có biết bao nhiêu người không phục quyết định này của Chu Hòa Xuân.

“Hắn nói cái gì, ngươi liền tin cái đó?!”

“Ngươi có khả năng tiếp nhận Diệu Xuân Quán hay không, Chu Hòa Xuân là người rõ nhất!”

“Ngươi cần gì vì một câu nói của hắn, mà sinh lòng nghi hoặc với khả năng của mình.”

Tuy Dụ Tư Dực đau lòng, nhưng ngữ khí vẫn cứng rắn như cũ.

Đối với tính cách của Dụ Thi Linh, lúc này nàng không cần an ủi ôn nhu như nước, nàng cần, là tín nhiệm cường thế, nàng phải hiểu ra miễn là nàng muốn, nhất định có thể làm được!

“Ngươi nhớ kỹ, người Dụ gia —

Xưa nay không vì lời nói của kẻ khác mà dễ dàng nghi hoặc chính mình.”

Một câu nói khí phách, giống như ánh lửa bên trong Băng Thiên Tuyết Địa, thiếu nữ xua tan âm u tự ti, ngẩng đầu lên nhìn nữ tử nàng sùng bái, nước mũi sụt sịt, nước mắt lại không nhịn được tranh nhau rơi xuống.

Nguyệt quang chiếu sáng, nữ tử thân mặc bạch y, vắng lặng lại mạnh mẽ, tựa như tiên nữ hạ phàm, Dụ Thi Linh nhìn một lúc, nội tâm bỗng ngập tràn sức mạnh, một giây sau, thần tiên tỷ tỷ hạ giọng, bất đắc dĩ nở nụ cười méo mó với nàng, lời vừa nói ra, Dụ Thi Linh khóc càng to —

“Thi Linh, ta là tỷ tỷ của ngươi.”

“Có tâm sự gì, có thể nói cùng ta.”

Giản Tùy Tâm bị tỷ muội hai người làm cho xúc động, đưa mắt nhìn sang nữ nhân bên cạnh, tim đập càng nhanh hơn, Dụ Tư Dực ôn nhu có tình, so với ngày thường con hấp dẫn người hơn.

Trong lòng Dụ Thi Linh cảm động không thôi, không biết nói gì, nửa ngày trôi qua, nước mắt ngưng lại, trong miệng khẽ gọi 'Biểu tỷ', nhìn quá đáng yêu.

“Mau lau nước mắt, lát nữa về nhà, dọa Nhị thẩm lo lắng.”

Ba người sóng bước quay về.

Giản Tùy Tâm đứng ở giữa, cuối cùng cũng thả lỏng, trong lòng có chút bất bình, tất cả đều do Chung Tắc Chi, không chỉ phụ lòng Thy Linh tỷ tỷ, lời hắn nói ra không cách nào tha thứ!

Đêm đã khuya mà các cô nương đều chưa trở về, Phùng Kha lo lắng không ngủ được, vừa nằm xuống lại khoác y phục đi tới đại sảnh.

Đợi đến khi ba nàng trở về, nhìn thấy Dụ Thi Linh sắc mặt tiều tụy, hai mắt đỏ hồng, không thấy bóng dáng Chung Tắc Chi, đại thể đoán ra xảy ra chuyện gì.

Nàng chưa hỏi nhiều, chỉ dặn dò ba người nghỉ ngơi sớm một chút, rồi mới an tâm trở về phòng.

Dụ Thi Linh nói lời tạm biết với A Giản cùng Dụ Tư Dực, mang theo hai mắt sưng đỏ rời đi.

Giản Tùy Tâm nhìn từng người rời khỏi, lúc này nhớ tới một vấn đề, đột nhiên trên mặt bò lên mấy đóa hồng vân.

Những năm này, nàng ngủ ở phòng Dụ Tư Dực.

Lúc nãy quên hỏi Nhị Thẩm, đêm nay nàng ngủ ở đâu.

“Không đi nghỉ sao?”

Dụ Tư Dực bước được mấy bước vẫn không thấy thiếu nữ đuổi tới, dừng lại hỏi một câu.

“Sư tôn…Ta, đêm nay ta ngủ ở đâu?”

Nhớ tới Dụ Tư Dực đêm nay lưu lại phòng, trái tim nàng đập thình thịch khiêu khích, lời nói ra cũng không lưu loát.

“Ngày trước ở đâu, hôm nay ở đó.”

Dụ Tư Dực không biết tiểu đồ đệ lâu nay ngủ ở phòng của nàng, lên tiếng trả lời, lại đi về phía trước, sắp ra khỏi phòng khách, phía sau người kia vẫn bất động.

Tò mò nhìn lại, liền thấy khuôn mặt thiếu nữ đỏ như trái táo chín, vẻ mặt ngại ngùng, nội tâm nàng khẽ động, vẫy vẫy tay gọi tiểu cô nương, chẳng bao lâu sau, cô nương ngoan ngoãn đi tới.

“Ta trước này…đều ở gian phòng của sư tôn a.”

Hai người đứng gần rồi, Giản Tùy Tâm mới cúi đầu mở miệng.

Dụ Tư Dực nhìn bộ dạng này, khẽ cười một tiếng.

“Ta biết.”

“Nhị thẩm đã sắp xếp phòng khác cho ta, bây giờ ta đưa ngươi về phòng, rồi sẽ về.”

Tiểu cô nương chôn chân tại chỗ, ánh mắt sững sờ, không nghĩ tới Dụ Tư Dực trở về vẫn nhường gian phòng cho nàng.

“Sư tôn, tại sao không về phòng của người?”

Dụ Tư Dực nhíu mày, chợt nhớ đến mười năm trước, tiểu cô nương chỉ tám, chín tuổi, hằng đêm hai người ngủ chung một cái giường, hình ảnh này xẹt quá, khóe miệng cong lên, cười cười nói.

“A Giản lớn như vậy, còn muốn ngủ cùng sư tôn sao?”

Tiểu cô nương bị câu nói này làm cho vừa thẹn vừa nghẹn, không muốn tiếp tục để ý đến nàng, trừng mắt một cái liền bước nhanh quay về phòng, đưa tay khóa cửa, nhảy lên giường nằm, trong lòng như có trống đánh.

Dụ Tư Dực đứng ngoài cửa, nàng chỉ là muốn trêu ghẹo tiểu cô nương, tay ngọc gõ cửa, nửa ngày trôi qua, trong phòng không có động tĩnh gì, ngay cả đèn vẫn sáng như trước.

Nàng do dự một lúc, đang muốn rời đi, cửa phòng cọt kẹt mở ra.

Chưa chờ Dụ Tư Dực phản ứng, tiểu đồ đệ dúi vào lòng bàn tay nàng cái gì đó, sau đó lại rầm một tiếng đóng cửa lại.

Đồ vật trong tay lạnh buốt, Dụ Tư Dực nới lỏng tay nhìn vào, là một miếng dương chi bạch ngọc trạc.

Cùng với vòng ngọc năm đó, giống y như đúc.

– ————————

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày mai vừa giữa trưa khóa, khả năng buổi chiều hoặc là buối tối chương mới.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK