Phượng Hồn đan là cấm dược ở Miểu Xuân Quán, Dụ Thi Linh không biết Dụ Tư Dực muốn có đan dược này để làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn trộm từ y quán cho nàng.
“Ta chỉ lấy ba viên, không phải vậy cũng bị sư phụ phát hiện chứ…”
Nữ nhân xoắn xuýt cắn môi dưới, thuốc này không phải vật tốt lành gì, là đan dược mà chúng Ma tu dùng để hại người, nhớ tới lời dạy của y sư, nàng hơi hơi chột dạ, sợ rằng tự mình làm nên chuyện xấu.
Dụ Tư Dực nhìn ra lo lắng trong mắt người trước mặt, trong lòng sáng tỏ, đưa tay tiếp nhận viên đan dược, mở miệng giải thích.
“Thuốc này cho A Giản dùng, thân thể nàng quá mức hư nhược, Hồn thú lại quá mạnh mẽ, ngày tháng thập tử này cơ thể nàng nhất định không chịu nổi, đành phải dùng Phượng Hồn đan tạm thời kìm nén Hồn thú sinh trưởng, ta nói như vậy, liệu ngươi có hiểu?”
Lần này nghe “Nữ thần” giải thích, Dụ Thi Linh đã có thể thở phào nhẹ nhõm, khôi phục nụ cười, hướng về gương mặt mỹ nhân gật đầu lia lịa.
“Ta đã hiểu!”
Khóe môi Dụ Tư Dực dương lên, lọ thuốc trong tay có phản ứng, đan dược chuyển động trong bình, trong lòng khẽ nhích, nổi lên một tia ưu sầu, ba viên, sợ là không đủ, ngày sau nếu muốn sử dụng, làm cách nào? Nữ tử lặng lẽ tiến tới trước ngón chân nàng, thần bí mở lời, ngữ khí cao hứng tự tin.
“Biểu tỷ, thuốc này nếu không đủ dùng cứ nói với ta, ta biết điều chế, có thể luyện ra.” Nói được một nửa, nữ tử nhìn bốn phía một vòng, yên tâm không ai nghe được: “Vạn lần không thể nói với sư phụ ta, bằng không nàng liền đánh ta đến chết”
Dụ Tư Dực bị vẻ mặt nữ nhân trước mặt chọc cho phát cười, gật đầu xem như đáp lại.
Nhờ hai vị thuốc mà Dự Thi Linh mang tới, ngày thứ hai Giản Tùy Tâm tỉnh dậy.
Cũng như lần trước, lần này mở mắt vẫn là nữ nhân nàng khắc cốt ghi tâm.
Đời trước Dụ Tư Dực vì Kỳ Lân có thể giết nàng, đời này vẫn muốn lặp lại? Trong lòng Giản Tùy Tâm cười lạnh, cảm thấy nụ cười khinh hỉ trên khuôn mặt kia thật quá hài hước.
“A Giản, tỉnh rồi?”
Cố ý đưa tay thăm dò trán Giản Tùy Tâm, bất ngờ bị người trên giường tránh được.
Nhất thời bầu không khí có chút lúng túng, nụ cười đọng lại trên mặt, Dụ Tư Dực thu tay về, đôi mắt mệt mỏi điểm thêm vẻ cô độc.
Tiểu hài nhi ghét bỏ nàng bẩn sao? Mấy ngày qua nàng ngày đêm túc trực, không hề nghỉ ngơi, trên người vẫn là bộ bạch y hôm đó, có lẽ bây giờ gọi là áo xám càng thích hợp hơn.
Dụ Tư Dực mím môi, tự an ủi bản thân, đưa mắt lên thấy tiểu hài hai mắt mở to, sững sờ nhìn chằm chằm vách tường, không hề có ý xoay qua nhìn nàng một cái.
Dụ Tư Dực chưa từng nếm trải mùi vị lãnh đạm này, kiếp trước Giản Tùy Tâm một mực theo đuổi, nâng niu nàng trong lòng bàn tay, thế nào kiếp này đối với nàng một chút hảo cảm cũng không có cơ chứ? Trong lòng Dụ Tư Dực khổ sở, hóa ra là loại cảm giác này, một lòng trao yêu thương nóng bỏng kết quả bị nước lạnh không khách sáo tạt vào, trước đây thương tâm mà nữ nhân kia phải chịu còn đau đớn hơn nhiều.
Kiếp trước Dụ Tư Dực cho rằng con người Giản Tùy Tâm hào hiệp, hành sự tùy ý, phóng đãng ngỗ ngược, đối với nàng cuồng dại khổ luyến. Đây lần đầu thấy nữ nhân ngốc trẻ con như vậy, nhìn lại thực đáng yêu.
Không đúng, hiện tại A Giản xác thực là tiểu hài tử! Nghĩ như vậy, lòng Dụ Tư Dực thoải mái hơn, ưu tư lúc nãy biến mất sạch sành sanh, cúi người tiến tới bên cạnh tiểu hài nhi thấp giọng dặn dò.
“Tổn thương ở cằm còn chưa bình phục, tuyệt đối không thể há miệng nói chuyện, biết chưa?”
Ngữ khí thiếu nữ chân thành, không pha trộn nửa tia dối trá, dù một lần lại một lần tự nói với mình tất cả chỉ là giả, Giản Tùy Tâm cũng không thể lơ là thứ tình cảm dấy lên trong lòng.
“A Giản ngoan ngoãn nghe lời, ta về phòng thay y phục xong, lại đến xem ngươi.”
Câu nói này so với ngữ khí trước đó càng nhu hòa, tựa hồ Giản Tùy Tâm bị chuyện này đánh động, nhăn nhó, nghiêng đầu xen lẫn kinh ngạc nhìn người kia hạ ngón tay xuống, mềm mại nhẹ nhàng giúp nàng sắp xếp mấy sợi tóc ngổn ngang trên trán, khoảnh khắc này ngay cả nhúc nhích nàng cũng không dám.
Mãi đến khi thiếu nữ rời đi, Giản Tùy Tâm vẫn ngỡ trong mộng, Dụ Tư Dực đối tốt với nàng, nàng không cách nào an tâm tiếp nhận, tuy không muốn thừa nhận, nhưng cũng không cách nào phủ nhận nàng đối với nữ nhân lúc nào cũng ôm ấp kia, nuôi nấng một tia chờ mong.
Nói cho cùng, vẫn không nỡ buông tay, không nỡ đem đoạn tình cảm không nên tồn tại kia cắt đứt, giờ khắc này Giản Tùy Tâm vừa oán hận Dụ Tư Dực vô tâm lãnh tình, càng hận chính mình cuồng dại mê luyến, nội tâm dày vò không ngớt, một luồng chán ghét xâm nhập, hận không thể chết ngay tại đây.
Cũng không biết trải qua bao lâu, trời dần chuyển tối, Dụ Tư Dực bưng chén thuốc màu đen vội vội vàng vàng tiến tới y lư.
Vết thương trên mặt Giản Tùy Tâm cần bôi thêm thuốc, hiện tại bắt đầu đau đớn, một cơn lại một cơn khiến ý thức nàng dần tan rã, chỉ mơ màng nhìn thấy nữ nhân kia mặt mày lo lắng hướng về phía nàng.
Muốn nói gì đó, nhưng đôi môi không thể mở ra, chỉ có thể “Ô ô” nghe như làm nũng, Dụ Tư Dực thấy bộ dạng này của nàng, lại đem người ôm vào lồng ngực, động tác khinh nhu bôi thuốc lên vết thương cho nàng.
Khoảng cách thật gần, Giản Tùy Tâm mới thấy rõ, y phục trên người thiếu nữ căn bản không đổi, vẫn là một thân bụi bẩn.
Có lẽ ôm ấp thế này thực ấm, hoặc cũng có lẽ động tác bôi thuốc quá mức ôn nhu, cả người Giản Tùy Tâm trốn vào lồng ngực thiếu nữ, lại lần ngủ thiếp đi.
Chờ Dụ Tư Dực chăm sóc một lượt các vết thương xong, đã là nữa canh giờ sau, nàng bế tiểu hài đặt ngay ngắn lên giường, phát hiện cánh tay phải vừa đau vừa tê.
Nhìn tiểu hài yên lặng ngủ ngon, thời gian ngỡ như bất động, Dụ Tư Dực ngồi xuống bên cạnh một lúc, cuối cùng đứng dậy rời đi, tiện tay giúp nữ hài đóng cửa.
Không có sự cho phép của nàng, bất luận là ai cũng không được vào.
Vừa bước ra khỏi cửa, đường nét tinh xảo trên gương mặt yêu kiều liền trở nên âm trầm, Dụ Tư Dực bước nhanh về phía phòng khách, Thanh Linh Kiếm đeo một bên hông, phong thái phiêu dật xuất trần, sắc mặt ngược lại không được tốt.
Tin tức nàng hồi Dụ gia, rất nhanh truyền tới Ngự Thú Tông, lúc nãy nàng đang chuẩn bị về phòng chỉnh lại y phục, vừa vặn đụng mặt Chúc Khấu và Tuần Thiên Tinh, Chúc Khấu cố ý muốn tìm nàng, khách khí nói, người Dụ gia không hoan nghênh nên đành tới đây bằng cách này, vì vậy mới lỡ giờ tiểu hài nhi bôi thuốc.
Dụ Tư Dực cười lạnh, chuyện nàng trở về, Dụ đại lão ra đã sớm ra lệnh không ai được truyền tin ra ngoài, nhưng Chúc Khấu vẫn biết mà đến, nói hắn không sắp xếp người ẩn mình ở Dụ gia, yêu ma quỷ quái cũng không tin!
Mà lúc này Chúc Khấu thần sắc tức giận, dẫn theo mấy chục đệ tử thân mặc lục bào bao vây trước phòng khách, nhìn kỹ một chút, lấp ló phía sau thấy hình bóng một nữ đệ tử thân hình gầy yếu sắc mặt nhợt nhạt.
Nữ hài nhìn qua chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, tướng mạo vô cùng thanh tú, nhưng sinh ra Hồn thú thiếu hụt, thân thể suy yếu, đi được hai bước liền phải lấy hơi, tựa hồ một cơn gió mạnh cũng khiến nàng gục ngã.
Đây chính là vị tiểu sư muội mà người người ở Ngự Thú Tông đều nâng trong lòng bàn tay – Tuần Thiên Tinh.
Tuần Thiên Tinh và Dụ Thi Linh cùng tuổi, thoạt nhìn tiểu thư Tuần gia thiếu đi mấy phần hoạt bát mà tuổi này nên có, lại nhiều hơn mấy phần điềm đạm trưởng thành, đặc biệt là đôi mắt kia lúc nào cũng như vũng nước, chỉ cần một ánh mắt liền khiến người khác nảy sinh ý muốn bảo vệ.
Chúc Khấu chờ một lúc, vẫn không thấy hình bóng Dụ Tư Dực, tròng lòng ngập tràn căm tức, lại nhìn Tuần Thiên Tinh khuôn mặt vốn đã nhợt nhạt nay điểm thêm lấm tấm mồ hôi, hô hấp dần gấp gáp, đứng cũng không vững. Ngày thường Chúc Khấu yêu thương nhất là vị tiểu đồ đệ này, thấy thân thể nàng không khỏe như vậy, trong lòng bất mãn dành cho Dụ Tư Dực càng nhiều hơn, bước đến đỡ người ngồi xuống.
“Thật không xem ai ra gì, khiến sư tôn chờ nàng lâu như vậy!”
Người lên tiếng là nha hoàn của Tuần Thiên Tinh – Vân Bích, tiểu nha hoàn này theo tiểu thư từ Tuần gia đến đây, mồm miệng nhanh nhẹn, cực kỳ bảo vệ chủ nhân, không muốn để Tuần Thiên Tinh lãnh oan ức.
“Dụ gia đãi khách như thế này sao?”
Ngày trước ở Ngự Thú Tông, có ai mà không để tiểu thư nhà nàng ở trong lòng, hôm nay lại để tiểu thư phải đợi lâu như vậy! Vân Bích càng nghĩ càng giận, nhất thời quên mất hôm nay đến đây là có việc muốn nhờ.
Nàng vừa dứt lời, phòng khách triệt để yên lặng, tộc nhân Dụ gia sắc mặt không tốt lắm.
Hai câu nói này thực có phần quá đáng, người không biết không chừng còn tưởng bọn họ đến nhà đòi nợ, chứ nào phải đến cầu người chữa bệnh, Chúc Khấu nghe xong cảm thấy hơi quá đà.
Cũng may Dụ Văn Kỳ và Dụ Văn Tê lúc này không ở nhà, bằng không tiểu nha hoàn kia khẳng định đã bị ném ra ngoài.
“Đạo đãi khách? Cái gì đạo đãi khách? Dụ gia ta không lẽ thiếu ngươi một cái ghế dựa? Biết rõ thân thể nàng không tốt còn để nàng đứng, lỗi này không phải các ngươi nên nhận hay sao?! Làm sao lại đến lượt ngươi nói Dụ gia!”
Trong đại sảnh không khí trở nên lúng túng, một giọng nói theo không khí truyền đến, dáng người cao gầy mỹ lệ xuất hiện trước mắt.