Vảy rồng hộ tâm trong truyền thuyết, ẩn giấu bên dưới Thần Hải.
Hai người bàn bạc xong, quyết định đi đến thành An Lạc.
Thành An Lạc, Thần Hải, đều là khu vực Thần tộc thượng cổ, mà vạn năm trước sau một đêm Thiên Nộ, Thần tộc ngay lập tức biến mất khỏi cõi đời, không còn tung tích, nơi ở của bọn họ, dần dần bị phàm nhân chiếm cứ.
Dụ Tư Dực và Giản Tùy Tâm đã từng đến đây, lúc này cũng được xem là quen đường, hai người sóng vai, mọi thời khắc cặp mắt luôn phát ra ánh nhìn kim diễm.
Tình cảnh này, khiến Giản Tùy Tâm nhớ lại chuyện khi nàng còn nhỏ.
Lúc đó cũng như vậy, Dụ Tư Dực nắm tay nàng, một lớn một nhỏ lẳng lặng cùng nhau bước đi…
Tâm tư dần dần phiêu xa, thiếu nữ chìm đắm trong hồi ức, nụ cười ngọt ngào còn chưa lộ hết mười phần, đột nhiên nữ tử bên cạnh dừng lại.
Một nam tử thân mặc trường bào đứng ngăn ở giữa đường —
“Dụ tiên tử?”
Nam tử đương nhiên không ngờ có thể gặp được Dụ Tư Dực ở nơi này, vẻ mặt vừa mừng vừa sợ, nếu không phải Dụ Tư Dực bày ra bộ mặt lạnh nhạt, phỏng chừng hắn đã sớm dính vào.
“Khổng đạo hữu.”
Dụ Tư Dực giữ khoảng cách, lạnh lùng chào hỏi.
Khổng Tư Nhiên, thiếu đương gia Thanh Bình Đạo Tông, con trai Tông chủ Khổng Khác, trước đây Dụ Tư Dực tu luyện đạo pháp ở Ngự Thú Tông, có duyên gặp gỡ hắn cùng Khổng Khác vài lần.
“Dụ tiên tử cũng tới thành An Lạc, quả thực là duyên phận a!”
Khổng Tư Nhiên không giấu được vui mừng, chỉ thiếu khắc lên mặt hai chữ “Yêu thích”.
Tâm ý ái mộ rõ như bàn ngày, không những Dụ Tư Dực, ngay cả Giản Tùy Tâm cũng đễ dàng phát hiện.
Lúc này ba người đang đứng trước một trà lâu, mơ hồ người nào đó đứng ở cửa sổ lầu hai đổ trà xuống, nước trà hắt vài giọt lên người hai vị giai nhân, Dụ Tư Dực cảm nhận được ánh mắt không lành, thoáng nhấc mí mắt nhìn lên, bắt gặp ánh mắt người kia đang nhìn xuống.
Tuy ngược ánh sáng, nhưng nàng có thể thấy rõ dung mạo của người kia.
Nam nhân trước cửa sổ, gương mặt như ngọc, ung dung nhã nhặn, giữa hai hàng lông mày lộ ra luồng tối tăm nồng đậm, khiến người khác không dám tới gần.
Dụ Tư Dực nhìn hắn, trong lòng kinh hãi, nét mặt không gợn sóng, lặng lẽ nghiêng người che thiếu nữ ra sau lưng.
Làm thế nào nàng cũng không nghĩ, cái người ở lầu hai, là Đại công tử Giản gia, Đại ca Giản Tùy Tâm — Giản Khắc Nam!
“Khổng đạo hữu, nếu không còn chuyện gì, ta đi trước.”
Dụ Tư Dực không biết vì sao Giản Khắc Nam xuất hiện ở đây, mục đích của hắn là gì, nhớ tới Chúc Long trong cơ thể thiếu nữ, nàng không muốn dừng lại thêm nữa.
Dứt lời, không đợi Khổng Tư Nhiên trả lời, trực tiếp nắm tay thiếu nữ rời đi.
“Tiên tử, tiên tử!”
Nam tử gọi với theo hai người, Dụ Tư Dực chưa từng để ý, kéo tay Giản Tùy Tâm đi vào ngỏ hẻm, xoay người hướng về phía ngược lại.
Hiện nay không tiện gặp chuyện phiền phức.
Tu vi lúc này chỉ còn ba phần mười, nếu Giản Khắc Nam phát hiện tung tích Chúc Long, nàng không dám chắc có thể an toàn thoát thân khỏi người Giản gia.
Hai người một đường đi đến, rất nhanh đã đến ngoại thành An Lạc, chỉ cần vượt qua ngọn núi trước mặt, liền có thể nhìn thấy Thần Hải.
Sắc trời dần tối, đêm khuya nguy hiểm trập trùng, cứ vậy mà đi không phải là lựa chọn tốt, Dụ Tư Dực tìm một khách điếm nhỏ, cùng thiếu nữ bước vào.
Khách điếm hẻo lánh, điều kiện đương nhiên không sánh được với trong thành.
Dù vậy, các nàng nằm trên giường nghỉ ngơi, vẫn cảm thấy vô cùng hạnh phúc.
Nhớ tới cuộc gặp gỡ bất đắc dĩ ban ngày, trong lòng Giản Tùy Tâm có chút nhọn, nàng nhắm mắt dụi dụi trong lòng người yêu nửa ngày, cuối cùng mở to hai mắt.
“Không ngủ được.”
Dụ Tư Dực nghiêng người sang, dựa vào ánh trăng nhìn vào khuôn mặt thiếu nữ, vừa vặn người kia mở to hai mắt, chăm chú nhìn nàng.
Không đợi thiếu nữu lên tiếng, nàng đã chủ động mở miệng.
“Người kia, tên là Khổng Tư Nhiên, nhi tử của Khổng Khác, Tông chủ Thanh Bình Đạo Tông, ta và hắn không quen không biết, có điều từng gặp qua mấy lần ở Ngự Thú Tông.”
Dụ Tư Dực ôn nhu giải thích, bàn tay lặng lẽ luồn lách tìm bóng lưng thiếu nữ, vỗ về theo nhịp.
“Mau mau ngủ đi, ngày mai chúng ta còn phải tiếp tục lên đường.”
Bàn tay ôn nhu vỗ vỗ xoa xoa, lan tỏa mùi vị an tâm, thiếu nữ được giải đáp nghi hoặc, rốt cuộc yên tâm, cơn buồn ngủ dần dần kéo tới, cho đến khi nàng tiến vào mộng đẹp, bàn tay kia vẫn chưa một lần thả xuống.
Ánh trăng lành lạnh như nước, người bên cạnh đã bị nàng ru vào giấc ngủ.
Dụ Tư Dực cẩn thận thu hồi bàn tay, nhìn thiếu nữ ngoan ngoãn, trong lòng nàng hơi động, vô thức kề sát làn môi mềm, đặt lên đó một nụ hôn.
Lúc này đêm đã khuya, ngoài trời ngoại trừ ánh trăng nhàn nhạt, còn lại là một mảng đen tối, tiếng côn trùng kêu rít từ trong núi vọng ra, liên miên không dứt, Dụ Tư Dực đứng dậy mặc quần áo tử tế, lo lắng gió luồn vào sẽ làm tiểu cô nương nhiễm phong hàn, lại tinh tế khép cửa, làm xong hết tất cả mọi việc, mới nhẹ nhàng bước ra khỏi phòng.
Dụ Tư Dực không quên được, ánh mắt Giản Khắc Nam nhìn các nàng.
Nàng một mình đi đến trà lâu.
Bóng đêm đã sâu, con đường phồn hoa không còn một bóng người, chỉ còn thanh âm của phu canh từ xa truyền đến, mới mang đến một tia nhân khí.
Các tử lâu gần đó đều đã tắt đèn, duy nhất trà lâu này có ngọn đèn treo cao trước cổng, soi sáng một khoảng tối.
Hai cái lồng đèn treo dưới mái hiên, đong đưa theo từng trận gió, ánh nến lập lòe, càng làm bóng đêm thêm thanh tịch.
“Dụ tiên tử!”
Thanh âm Khổng Tư Nhiên vang lên, Dụ Tư Dực đứng ở cửa lớn, nhấc mắt nhìn vào trà lâu, quả nhiên nhìn thấy hai nam nhân kia.
Dụ Tư Dực đứng đó, ánh mắt dừng trên người Giản Khắc Nam, mà nam tử bị nàng ngó lơ văng tới chân trời, cười hì hì bước ra.
“Khắc Nam đúng là Thần toán!”
“Hắn nói tối nay ngươi sẽ đến, nói ta ở lại trà lâu đợi, ngươi thật sự đến rồi!”
Khổng Tư Nhiên còn đang lải nhải, Dụ Tư Dực không còn quan tâm hắn nói cái gì nữa.
“Khổng đạo hữu —“
Ánh nến chiếu rọi nữ tử bạch y, dáng dấp tinh xảo, khí chất vô song, chỉ cần nhìn lâu một chút, liền có thể đoạt hồn người khác.
Cần phải nói, nam tử này ngưỡng mộ nàng từ nhỏ.
Thiên phú vô thượng, hồn thú Phượng Hoàng, dung nhan tuyệt mỹ, mỗi một yếu tố đều hấp dẫn hắn đến cùng cực, giờ phút này giai nhân gọi tên hắn, Khổng Tử Nhiên cảm thấy hạnh phúc như sắp ngất đi.
Tư thái si mê như vậy, Dụ Tư Dực không phải lần đầu nhìn thấy.
Kiếp trước, nàng một mình đoạt lấy Kim Hàn Ngọc, rời khỏi bí cảnh, hết thảy nam tu vì nàng gọi hai tiếng “Tiên tử”, suy tính trăm phương ngàn kế muốn kết giao với nàng.
Nguyên nhân chỉ có hai, thứ nhất Dụ gia là một trong tứ đại gia tộc, thế lực không thể khinh thường, nếu có thể kết thân với Dụ gia, là một chuyện quá tốt; thứ hai, chính vì hồn thú Dụ Tư Dực — Kim Hoàng, Thần Hoàng dưỡng hồn, nếu như có thể trở thành đạo lữ của nàng, cùng nàng song tu, đương nhiên thiên phú tu đạo cũng từ đó mà tăng lên.
Dụ Tư Dực lạnh lùng nhìn nam tử trước mặt, đáy mắt không có bất kì tâm tình gì, đưa mắt đảo qua người Giản Khắc Nam một chút, sau đó, nhẹ nhàng cười với Khổng Tư Nhiên.
Nụ cười thanh thiển cười như không cười.
Vừa mới xuất hiện, lại nhanh chóng biến mất.
Khổng Tư Nhiên bắt lấy nụ cười kia, còn chưa thu hồi tỉnh táo, mỹ nhân đã cầm lấy tay của hắn kéo về góc tối, hắn không nhìn thấy gương mặt mỹ nhân, nhưng hô hấp, thấm đậm hương vị lạnh lùng của người đối diện.
Dụ Tư Dực đưa hắn vào đây, mục đích ngăn chặn ánh nhìn của Giản Khắc Nam.
“Không biết Khổng đạo hữu đến thành An Lạc, vì chuyện gì?”
Mơ mơ hồ hồ không thấy rõ khuôn mặt giai nhân, nhưng như thế càng hấp dẫn, âm thanh vang lên bên tai, thiếu đi mấy phần lạnh nhạt, nhiều hơn mấy phần ôn nhu.
Không Tư Nhiên dĩ nhiên mê hồn, Dụ Tư Dực nới lỏng bàn tay, lúc này hắn mới phục hồi tinh thần.
Điều mà mỹ nhân muốn biết, hắn biết cái gì sẽ nói cái đó, ngay cả việc huynh đệ tốt đã nhiều lần căn dặn giữ bí mật, cũng khai ra toàn bộ.
“Khắc Nam nhận được tin, nói là vị Giản gia bị đuổi khỏi Tông Môn, đang ở thành An Lạc.”
Còn chưa nói xong, hắn sợ bị phát hiện, thò đầu nhìn vào trà lâu một chút, xác nhận người bên trong vẫn ngồi yên ở chỗ cũ, liền yên tâm, hạ giọng nói tiếp.
“Giản lão gia tử, e là sắp không xong, lần này đến đây, chính là muốn tìm hậu nhân Giản Gia lưu lạc bên ngoài.”
“Tiên tử, những lời này, ta chỉ nói với một mình ngươi a!”
Khổng Tư Nhiên cười ân cần, bóng đêm che khuất, khiến hắn không nhìn rõ vẻ mặt của nàng, nhất thời quên người này xưa nay lãnh mạc vô tình.
Khổng Tư Nhiên lấy trong tay áo ra một vật gì đó, muốn tìm bàn tay mỹ nhân đưa tới, còn chưa kịp tìm thấy, Bạch Vũ liền xẹt ngang lòng bàn tay, nhẹ nhàng tung ra một đạo máu đỏ tươi, mùi vị huyết dịch tràn ngập chóp mũi, đau đớn lan truyền, nam tử bị đau nhưng không nói được gì, vội vã rụt tay trở lại.
Sự việc phát sinh trong nháy mắt, từ đầu đến cuối mỹ nhân vẫn đứng im tại chỗ chưa hề động thủ, khuôn mặt lãnh mạc lại mỹ lệ, khí chất lạnh lẽo cách xa ngàn dặm, Khổng Tư Nhiên u mê tất cả mọi thứ thuộc về nàng.
Cũng chính vì phần u mê này, mới làm hắn quên, một Dụ Tư Dực giống như hoa Mạn Châu sinh trưởng trong cõi địa ngục, mãi mãi không phải là người hắn có thể mơ tưởng chạm vào.
“Tiên tử đừng giận, là tại hạ không biết lễ nghi.”
Khổng Tư Nhiên nhịn đau xin lỗi, không lo được vết thương trong lòng bàn tay, tự động lùi lại mấy bước, kéo giãn khoảng cách.
Bộ dạng này của hắn, quả thật khiến cơn giận của Dụ Tư Dực dừng lại ở yết hầu, nuốt ngược vào trong.
Nói cho cùng, cũng do nàng lấy sắc dụ dỗ hắn.
Không thăm dò được lí do Giản Khắc Nam đến đây, nàng sẽ không yên tâm, suy nghĩ một lúc lâu, chỉ còn cách này.
Trầm mặc chốc lát, nàng mới lên tiếng, âm thanh lạnh lẽo như cũ.
“Không được có lần sau.”
Dứt lời, liền nhấc bước rời khỏi.
Mà Giản Khắc Nam, vừa lúc này cũng từ đại sảnh đi ra.
“Sách…”
Nam nhân chắp tay sau lưng đứng ở cửa, xuyên vào bóng tối nhìn thấy hai người, một trước một sau bước ra, đáy mắt hắn né qua một đạo ánh sáng không rõ.
Máu rỉ xuống từ vết thương, không cần nghĩ, cũng biết vừa xảy ra chuyện gì.
Giản Khắc Nam tựa như cười mà không phải cười, từ trong tay áo móc ra một cái khăn, chậm rãi đi tới trước mặt nam tử bị thương.
“Tư Nhiên, ta đã nói ngươi không nên nóng vội.”
– —————————————-
Tác giả có lười muốn nói:
A a a a a nội dung vở kịch vừa mới bắt đầu a!!!