Hoàng Ngân nghe giọng anh trong điện thoại vẫn còn sung sức mới tạm yên lòng. Cô thở phào nhẹ nhõm, đồng thời lại cảm giác như trái tim bị khoét mất, trống rỗng đến mức khó chịu.
...
Sau hôm đó, hai người đã không gặp nhau mấy ngày rồi. Đã vậy, di động của Hoàng Ngân còn hỏng, hai người xem như mất liên hệ hoàn toàn.
Hôm đó, tại bệnh viện Vinmec, Cao Dương Thành đút hai tay vào túi áo blouse đi về hướng phòng cấp cứu, thấy Đỗ Hoàng Ngân chạy về phía anh với gương mặt đầy vội vã.
“Bác sĩ Cao!”
Cao Dương Thành lạnh nhạt nhìn lướt qua Hoàng Ngân song vẫn không dừng bước chân, “Tôi đang bận, có chuyện gì thì chờ tôi khám cấp cứu xong về nói.”
“Không được...” Nếu chờ anh khám cấp cứu xong thì quá muộn. Hoàng Ngân giữ chặt lấy tay anh, đôi mắt cô đỏ bừng, “Bác sĩ Cao, tôi van anh, hãy cứu mẹ tôi với.”
Cao Dương Thành vừa nghe vậy thì dừng bước, khẽ nghiêng người nhìn Hoàng Ngân, nhíu mày hỏi cô, “Có chuyện gì?”
Hoàng Ngân thấy cuối cùng anh cũng để ý đến cô bèn thở phào rồi nói, “Là thế này, mấy hôm trước mẹ tôi thấy chóng mặt hoa mắt liên tục, hôm kia thì đau quá không chịu nổi mới đến bệnh viện gần nhà để kiểm tra, kết quả bác sĩ ở đó phát hiện trong đầu mẹ tôi có khối u ác tính. Bác sĩ đó nói hình dạng của khối u này rất kỳ lạ, còn ở chỗ hiểm, họ từ chối phẫu thuật cho mẹ tôi, bảo tôi đến bệnh viện Vinmec tìm bác sĩ Cao. Cả thành phố chỉ có anh mới có thể cứu được mẹ tôi thôi. Nhưng tôi xếp số hai ngày nay mà không lấy được số khám của anh, quẫn quá nên đành tìm đám bán số lậu, họ hét giá cao quá, một tờ số thứ tự mà đòi bảy triệu, tôi không còn cách nào khác mới phải tìm đến anh. Cao Dương Thành, tôi van anh, xin anh cứu mẹ tôi với.” Hoàng Ngân hơi kích động, cô níu lấy tay anh và không ngừng cầu xin.
“Cô bình tĩnh trước đã.” So với Hoàng Ngân thì Cao Dương Thành bình tĩnh hơn nhiều. Anh lấy sổ tay trong túi ra rồi viết lên giấy một mã số, sau đó xé tờ giấy đưa cho Hoàng Ngân, “Cô đưa số cho bàn đăng ký khu cấp cứu, bảo họ là tôi đưa cho cô. Nghỉ trưa thì đưa mẹ cô đến đây khám.” Mỗi lời nói và hành động của Cao Dương Thành đều vững vàng.
“Còn nữa...” Anh nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân đang lo lắng không thôi, “Nếu các bác sĩ nói tôi có thể cứu mẹ cô, vậy thì cô đừng làm cái mặt khổ sở như thế nữa. Làm bác sĩ bao năm nay, cũng không mấy ca bệnh khiến tôi phải bó tay.”
“Cảm ơn anh...” Hoàng Ngân biết anh đang an ủi cô, chỉ là cách biểu đạt không rõ ràng mà thôi. Cô nắm chặt mã số anh đưa cho mà cảm động vô cùng, “Cảm ơn anh, bác sĩ Cao.”
Cao Dương Thành chỉ gật đầu một cách thản nhiên, không nhiều lời với cô mà chuẩn bị quay người rời đi. Đúng lúc đó, tay anh lại bị một bàn tay bé nhỏ giữ lại. Cao Dương Thành khẽ nhíu mày, liếc về phía Hoàng Ngân đằng sau mình nhưng cũng không quay đầu lại hay có ý định mở lời với cô.
“Vết thương trên lưng anh... sao rồi?” Hoàng Ngân không nhịn được mà hỏi anh.
Cao Dương Thành lạnh lùng rút tay mình lại, “Cô Đỗ, vết thương của tôi thế nào cũng không liên quan gì đến cô. Cô cứ làm tròn bổn phận của cô đi.”
Anh nói xong thì đi thẳng về phòng cấp cứu, vừa đi vừa gọi điện thoại cho lãnh đạo bệnh viện, “Giám đốc, tôi nghĩ chắc phải cử thêm bảo vệ ra trực cùng bàn xếp số đi thôi. Nếu không trị dứt điểm đám bán số lậu ấy thì bệnh viện chúng ta sẽ trở thành cây rụng tiền cho chúng mất. Nghe nói số khám của tôi bị rao bán với giá bảy triệu, chưa kể đám khốn khiếp ấy còn độc quyền toàn bộ, khiến bệnh nhân xếp hàng mấy ngày trời cũng không lấy được số vào khám. Nếu còn tình trạng như vậy thì bệnh nhân sẽ bị chúng hại chết, danh tiếng của bệnh viện cũng sẽ bị hủy hoại trong tay chúng.”
Hoàng Ngân ngẩn ngơ nhìn Cao Dương Thành khuất sau cửa đại sảnh, nghe anh nói chuyện với lãnh đạo bệnh viện mà trái tim trống rỗng của cô như được lấp đầy. Chỉ cần nhìn thấy anh thôi cũng thấy vui hơn đôi chút. Cảm giác này thật kỳ diệu biết bao.
...
Trưa hôm đó, Hoàng Ngân đưa mẹ mình đến phòng khám. Thật ra lúc Trần Lan biết người điều trị cho mình là Cao Dương Thành thì rất bực bội, nhưng sau khi Hoàng Ngân hết lòng khuyên nhủ bà mới đành gật đầu đồng ý. Chỉ là thái độ của bà cũng không được tốt cho lắm.
“Bà Trần, mời ngồi.”
Trần Lan vừa vào phòng, Cao Dương Thành liền lễ phép đứng dậy mời bà ngồi.
“Mẹ, mẹ ngồi đi.” Hoàng Ngân cẩn thận đỡ mẹ mình ngồi xuống.
“Cô Đỗ, phiền cô đưa kết quả chụp CT của bà Trần cho tôi xem.” Cao Dương Thành trực tiếp vào đề ngay.
Hoàng Ngân vội đưa phim chụp não của mẹ mình cho Cao Dương Thành, “Đây, làm phiền bác sĩ rồi.”
Cao Dương Thành nhận lấy rồi gắn phim chụp lên đèn và chăm chú quan sát. Trên khuôn mặt đẹp đẽ của anh không có quá nhiều phản ứng.
“Bác sĩ, tình hình của mẹ tôi thế nào ạ?” Hoàng Ngân sốt ruột hỏi anh.
Cao Dương Thành xoay ghế lại đối mặt với Hoàng Ngân và Trần Lan, đan hai tay đặt trên bàn và nghiêm túc nói, “Bà Trần, nói thật là khối u của bà khá khó giải quyết.”
Hoàng Ngân nghe vậy thì càng hoảng hơn, Trần Lan lại có vẻ bình tĩnh, bà ung dung cười, “Không sao, bác sĩ cứ làm hết sức mình là được. Nếu thật sự không còn cách nào khác thì đành chịu, tôi cũng nghĩ thông suốt rồi, sống bao nhiêu năm như vậy cũng đã đủ.”
“Mẹ, sao mẹ lại nói như vậy? Gì mà đủ với không đủ, con không cho phép mẹ nói những lời xúi quẩy như vậy.” Hoàng Ngân cuống đến mức đỏ cả mắt, “Bác sĩ Cao, anh có thể cắt bỏ khối u ấy cho mẹ tôi được không?”
Cao Dương Thành không trả lời Hoàng Ngân mà chỉ tay vào phim chụp rồi giải thích cho cô, “Khối u của bà Trần vừa gần động mạch chủ vừa đè lên dây thần kinh thị giác. Thường thì chẳng có bác sĩ nào dám liều mạng mà ôm những những ca bệnh hóc búa này vào người. Còn tôi, chỉ cần bà Trần tin tưởng và để tôi phẫu thuật thì tôi không có gì phải băn khoăn cả, chỉ có vài lời phải nói trước với hai người thôi.”
“Bác sĩ cứ nói.” Trần Lan gật đầu.
“Tỉ lệ thành công của ca phẫu thuật này chỉ có 10%, trong quá trình phẫu thuật, chỉ cần lưỡi dao lệch một chút là sẽ chạm vào động mạch chủ, hoặc có thể phá hủy võng mạc, còn có khả năng sẽ tái phát. Nói chung thì đây là một ca phẫu thuật có độ khó cao, trước khi mổ, tôi mong bệnh nhân và người nhà phải suy nghĩ kỹ càng. Ngoài ra, tôi đề nghị bà Trần đây nhập viện để theo dõi.”
“Tôi không nằm viện.” Trần Lan vừa thấy phải nằm viện bèn bác bỏ ngay lập tức, “Không được, tôi vẫn đang sống an ổn ở nhà, sao lại phải vào viện?”
“Bác sĩ Cao, phiền anh sắp xếp thủ tục nhập viện cho mẹ tôi đi ạ.” Hoàng Ngân làm như không nghe thấy lời phản đối của mẹ mình mà quyết định thay bà.
“Mẹ nói không nhập viện là không nhập viện.” Trần Lan bực bội.
“Mẹ đừng để con lo lắng thêm nữa được không? Con gái mẹ thà làm việc vất vả thêm chút nữa để kiếm tiền cũng không muốn tiết kiệm chút tiền ấy rồi ngày ngày lo lắng cho sức khỏe của mẹ đâu.” Hoàng Ngân biết mẹ cô không muốn nằm viện là xót tiền cho cô, nhưng chút tiền ấy đâu quan trọng bằng sức khỏe của bà.
Trần Lan nhìn con gái mình mà mắt nhòa lệ, cuối cùng bà cũng không thể cố chấp phản đối mà đồng ý.
Cao Dương Thành và Hoàng Ngân cùng đi làm thủ tục nhập viện, đương nhiên là viện phí do anh ứng trước, vì Hoàng Ngân không mang nhiều tiền mặt trong người, thứ duy nhất đáng giá trong tay cô chỉ có tờ mã số mà anh đưa. Cao Dương Thành đứng ký tên trước quầy thu ngân, Hoàng Ngân đứng cạnh cũng thấy ngại.
“Cảm ơn bác sĩ Cao.” Cô liên tục cảm ơn Cao Dương Thành, “Anh yên tâm, hai ngày nữa tôi sẽ trả lại số tiền này cho anh.”
Còn hai ngày nữa là phát lương rồi.
Cao Dương Thành ký tên xong bèn đặt bút xuống, đưa phiếu qua cửa sổ thủy tinh rồi lạnh lùng liếc nhìn Hoàng Ngân đứng cạnh, mỉa mai cười lạnh, “Trả? Cô định lấy gì trả?”
Hoàng Ngân khẽ cắn môi, đột nhiên cảm thấy khó xử.
Cao Dương Thành đưa đơn đăng ký nhập viện cho Hoàng Ngân, “Chú ý điện thoại, đương nhiên tôi sẽ cho cô cơ hội để trả số tiền này.”
Mặt Hoàng Ngân trắng bệch ra, cô hiểu ý anh nói là gì, ngoài bắt cô dùng cơ thể để trả ra thì còn gì nữa.
Hoàng Ngân đang định trả lời thì anh đã hờ hững đi khỏi đó.
Cao Dương Thành vừa đi, Hoàng Ngân cũng chuẩn bị đến khu nội trú. Đúng lúc đó, Đỗ Thanh Nga đột nhiên xuất hiện. Cô ấy tựa vào cửa sổ, thở hổn hển không ra hơi, chắc vừa xuống xe bèn vội vã chạy tới đây ngay, “Chị, mẹ thế nào rồi?”
“Không sao đâu, bác sĩ nói nằm viện theo dõi một thời gian trước đã, chị vừa làm xong thủ tục nhập viện đây.”
Hoàng Ngân cố lựa lời để Đỗ Thanh Nga bớt lo.
“Nhanh vậy, viện phí chị nộp chưa?”
“Chị nộp rồi.” Hoàng Ngân gật đầu.
“Chị lấy đâu ra nhiều tiền mà nộp như vậy?” Đỗ Thanh Nga nhìn hóa đơn, “Mười mấy triệu thế này, đắt quá...”
Hoàng Ngân thấy em gái hỏi đến thì hơi chột dạ, đang định trả lời thì y tá ngồi cạnh đó mỉa mai, “Viện phí là do bác sĩ Cao của bệnh viện chúng tôi chi trả.”
“Bác sĩ Cao ư?” Đỗ Thanh Nga giật mình, không dám tin mà nhìn Đỗ Hoàng Ngân, “Chị, có thật là bác sĩ Cao ứng tiền không?”
Hoàng Ngân khẽ cắn môi, cũng không biết phải giải thích với em gái mình thế nào, “Ừ, tiện thôi...”
Hoàng Ngân còn chưa nói xong đã bị em gái mình ngắt lời, trên mặt Đỗ Thanh Nga tràn đầy vẻ hạnh phúc, “Trời đất, chị, chị nói xem... có phải bác sĩ Cao có ý với em không? Lần trước anh ấy còn đưa em về nhà, rồi còn ở lại nhà mình ăn cơm, lần này còn ứng viện phí cho mẹ mình nữa...”
Đỗ Thanh Nga mừng ra mặt, cô ấy vội kéo Hoàng Ngân đi về phía khu nội trú, vừa đi vừa vui vẻ nói, “Chị yên tâm, tiền này cứ để em trả, chị không cần quan tâm đâu.”
“Nga à, thật ra...”
Hoàng Ngân đang định giải thích song lại bị Đỗ Thanh Nga ngắt lời lần nữa, “Chị, em biết chị muốn nói gì, chị định trả viện phí đúng không? Không cần đâu chị, tiền chữa trị cho Dương Dương cũng tốn rồi, viện phí của mẹ cứ để em trả cho. Hơn nữa bác sĩ Cao chắc cũng nể mặt em nên mới ứng tiền, vậy nên em phải trả là đương nhiên. Chị yên tâm, công ty em sắp phát lương rồi, em trả được.”