Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Em mệt không? Tắm rửa xong, chúng ta nhanh đi nghỉ ngơi thôi.”

“Vâng...”

Vũ Quỳnh thật sự mệt mỏi rồi.

Cô mới vừa từ trên người anh trượt xuống đã cảm thấy hai chân mềm nhũn, cơ thể dựa vào trong ngực anh mà không đứng nổi.

Sau đó...

Sau đó Vũ Quỳnh lại ngủ thiếp đi như vậy.

Tiếp sau đó...

Trong lúc mơ mơ màng màng, cô dường như được người bế lên.

Sau đó, cô cảm giác cơ thể chìm vào trong bể nước ấm áp, cơ thể mệt mỏi rã rời được ngâm trong nước ấm có cảm giác thật sảng khoái... Ngay lập tức, tất cả mệt mỏi trên người đều bị xua tan.

Cô không nhịn được cố nâng mí mắt, đôi mắt khép hờ lười biếng nhìn... In vào trong mắt cô chính là gương mặt vô cùng điển trai của Cao Hướng Dương. Lúc này, trong hơi nước mờ mịt, trên gương mặt trước sau luôn lạnh lùng của anh thoạt nhìn rất ôn hòa, từng đường nét tuyệt đẹp giống như được nghệ nhân điêu luyện khắc ra, thật hoàn mỹ, thậm chí không tìm được chút khuyết điểm nhỏ nào.

Mà gương mặt đẹp trai của anh lại đang cách mình rất gần... chỉ có nửa centimet.

Vũ Quỳnh say rồi...

Cô cảm thấy mình đã hoàn toàn say trong sự dịu dàng mà người đàn ông này dành cho mình.

Trong đôi mắt sâu lắng ẩn chứa tình cảm dịu dàng giống như một cơn lốc cuốn cô vào thật sâu bên trong, làm cho cô trầm luân, cũng... không thể tự mình thoát ra được!!

“Em tỉnh rồi sao?”

Anh hỏi.

Cô chớp chớp mắt coi như trả lời, ánh mắt vẫn si mê ngây ngốc.

Có lẽ vì cô mệt mỏi, hoặc sự ấm áp này dễ dàng làm cho người ta lười biếng, nên đôi môi anh đào đang sưng đỏ của côt thậm chí cũng không muốn mở ra.


Cao Hướng Dương nhìn dáng vẻ của cô đáng yêu như vậy thì không nhịn được cười.

Anh hôn nhẹ lên đôi môi nhỏ nhắn của cô đầy vẻ thương yêu.

Anh mới tính rời đi, không ngờ con mèo lười nhỏ nhắn trước mặt đang không muốn mở miệng lại lập tức lộ ra đầu lưỡi... trúc trắc mà sốt ruột cạy hàm răng trắng của anh ra, nóng lòng muốn xâm chiếm lãnh địa của anh.

Bàn tay nhỏ bé ẩm ướt mà nóng bỏng thò ra, áp vào bên gò má tuyệt đẹp của anh, cố gắng khiến cho nụ hôn này càng sâu hơn nữa.

Cao Hướng Dương cảm thấy buồn cười trước động tác trúc trắc của cô.

Anh vốn có lòng tốt tính dạy cô, hoặc là biến nụ hôn bị động này thành chủ động để dẫn dắt cô.

Nhưng anh không làm vậy.

Anh thậm chí kiên nhẫn mặc cho cô cướp lấy đôi môi của mình.

Nhưng Vũ Quỳnh quá mức sốt ruột nên dùng hàm răng nhỏ của cô cắn anh đau.

Cao Hướng Dương bị đau rên lên một tiếng, bàn tay bế Vũ Quỳnh đang nằm ở trong nước lên, để cô ngồi ở trong lòng mình.

Mà nụ hôn vẫn còn tiếp tục.

Bàn tay anh đặt lên trên thắt lưng cô rồi vỗ nhẹ vài cái, cố nén xúc động mà trầm giọng dỗ dàng cô: “Chậm một chút, bảo bối, đừng nóng vội...”

“Ừ...”

Tiếng trấn an của Cao Hướng Dương lại giống như một liều thuốc xoa dịu, quả nhiên làm cho Vũ Quỳnh lập tức bình tĩnh lại, chậm đi rất nhiều, động tác hôn anh cũng dịu dàng hơn.

Nụ hôn ướt át... dần dần chậm lại, cuối cùng ngừng hẳn.

Cô tì cái trán ướt của mình lên trán anh và thở hổn hển.

Đôi mắt đỏ hoe lại vướng chút ánh nước mơ màng.

“Sao... sao em lại ở trong bồn tắm?”

Hơi thở của cô còn chưa ổn định.

“Anh sợ em mệt mỏi, ngâm chút nước nóng sẽ thoải mái hơn.”

Trong mắt Cao Hướng Dương vẫn thoáng có chút men say nhưng không biết là tác dụng của rượu, hay là... chìm đắm trong sự cám dỗ trong sáng của cô nữa.

“Em thật sự mệt mỏi rồi, anh không mệt sao?”

Trong lời nói của Vũ Quỳnh có chút nũng nịu.

“Em mệt thì ngủ một lát đi.”

Cao Hướng Dương ôm Vũ Quỳnh ở trong lòng mình, làm gương mặt cô áp lên trên ngực mình, vỗ nhẹ vào sau lưng cô và dụ dỗ: “Em cứ ngủ trong lòng anh đi, đợi lát nữa ngâm xong, anh lại ôm em đi.”

“Ừ...”

Vũ Quỳnh rất tin tưởng anh.

Cho dù là ngâm ở trong nước, mình cũng có thể ngủ thiếp đi mà không thấy có khó chịu gì.

Cảm giác có thể ngủ yên ở trong lòng anh thật sự quá tốt nhưng...

Sau này Vũ Quỳnh nhớ lại, cảm thấy ngày hạnh phúc nhất trong cả đời cô thật ra cũng chỉ có hôm nay, một đêm này... Mà Cao Hướng Dương thì sao?

Sao anh không phải như vậy chứ?

***

Nói thật, Vũ Quỳnh rất lo lắng, không phải là tác dụng của rượu thì anh sẽ thừa nhận một đêm điên cuồng này sao... Tiếng hít thở đều đặn khe khẽ vang lên ở bên tai cô, chỉ cần vừa nghe thấy đã làm cô thấy yên lòng như vậy.

Ánh đèn màu vàng phía đầu giường dịu dàng chiếu xuống gương mặt đẹp trai, góc cạnh của Cao Hướng Dương làm vẻ sắc bén của anh có thêm phần ôn hòa.

Vào giờ phút này, thoạt nhìn anh vừa quyến rũ lại vô cùng ấm áp, không có vẻ lạnh lùng, cay nghiệt đối với cô như khi anh tỉnh táo.

Vũ Quỳnh nghĩ tới tư thế và vẻ mặt của anh khi ra sức đòi hỏi ở trên người mình... anh sợ làm đau cô cho nên luôn dịu dàng như vậy, sau đó lại thô bạo mất kiểm soát, tiếp đó là sự dịu dàng đè nén... Anh như vậy thật sự quá hấp dẫn!!

Cho dù thỉnh thoảng anh có làm cô đau nhưng cô vẫn rất cảm động.

Cô biết anh đã vì cô mà cố gắng nhẫn nhịn rất nhiều rồi...

Nghĩ đến những điều này, khóe miệng Vũ Quỳnh không nhịn được mà cong lên.

Bỗng nhiên, trong đầu cô cảm giác không thoải mái khi nhớ lại những lời đầy đau đớn mà anh từng nói lúc tỉnh táo và một vấn đề vô cùng thực tế... vấn đề làm cho cô nhất định phải nhìn thẳng và tiếp nhận!!

- Anh sắp kết hôn!!

Mà mình... vẫn còn trần truồng nằm ở trên chiếc giường này, nằm ở trong lòng anh... Từ trước tới nay, Vũ Quỳnh chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, cô ý thức được một điểm... Cô là kẻ thứ ba, lại... còn làm chuyện mà một kẻ thứ ba sẽ làm!!

Cô đã ngủ với người đàn ông sắp kết hôn này!!

Nhưng cô không hối hận.

Nói tới sám hối thì hình như cũng không có.

Cô nhẹ nhàng xoay người trong cánh tay của anh.

Đôi mắt mở to ngơ ngác nhìn trần nhà trắng xanh trên đỉnh đầu, cô hít một hơi thật sâu, cuối cùng... làm ra một quyết định.

Trong nước mắt, cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngủ say bên cạnh, cảm giác hoàn toàn không muốn.

Cô khẽ cắn môi... cuối cùng ngồi dậy.

Mà cánh tay anh vẫn đang ôm chặt thắt lưng nhỏ nhắn của cô dường như cảm giác được cô muốn rời đi nên lập tức siết chặt hơn.

Trong lòng Vũ Quỳnh đau xót...

Cô vốn định lại nằm xuống và bỏ qua suy nghĩ này nhưng cuối cùng vẫn cắn răng cố rời khỏi vòng tay anh.

Tim cô đau như bị dao cắt.

Vũ Quỳnh hít vào một hơi và xuống giường, trong mắt tự nhiên dâng lên ánh nước.

Khi vén chăn nhìn trên ga giường màu trắng vẫn in một mảng đỏ sẫm... Đó là máu tượng trưng cho trinh tiết của cô.

Vũ Quỳnh giật mình...

Trong đôi mắt long lanh ánh nước có phần chấn động, tới gần người và lưu luyến hôn nhẹ một nụ hôn từ biệt trên đôi môi của anh.

Cô rời đi không có nghĩa là lùi bước.

Cô chỉ không muốn làm anh khó xử, làm cho mình khó xử...

Hoặc dựa theo bản tính của cô lúc trước thì cô sẽ ở lại, thậm chí mong đợi anh làm cho cả người mình đầy vết thương, như vậy ngày mai cô lại có bằng chứng lên án anh, sau đó theo cán bò lên, ép anh cưới mình.

Nhưng...

Như vậy lại có ý gì chứ?

Nếu như tỉnh lại, anh vẫn lạnh lùng và tuyệt tình như lúc trước thì sao?

Cô cần gì phải làm cho mình khó xử như vậy? Khó xử anh mà lại càng hạ thấp mình!

Nếu như trong lòng anh thật sự có mình, Vũ Quỳnh tin tưởng qua đêm này, không cần mình đi tìm anh, hắn nhất định sẽ chủ động đến tìm mình... Anh nhất định sẽ tìm đến cô!!

Vũ Quỳnh dịch tới gần gương mặt đẹp trai giống như bức tượng điêu khắc, ghé sát bên tai anh và nói khẽ một câu: “Anh ơi, em chờ anh tới giữ em lại...”

Chỉ cần anh nói một câu giữ mình lại thôi!!

Vũ Quỳnh biết anh đang ngủ say nên có thể căn bản không nghe được lời của mình nói.

Nhưng không sao, chỉ cần có tâm, chỉ cần anh để ý tới chuyện tối nay thì cô tin tưởng anh sẽ đến tìm mình!

Vũ Quỳnh cố nén đau đớn trên người, nhặt quần áo nằm rải rác trên mặt đất và mặc vào từng cái một. Cô ngập ngừng một lúc lâu, cuối cùng vẫn lưu luyến lùi ra khỏi phòng.

Nhưng cô không ngờ...

Số phận chính là trêu người như vậy, cốt chuyện đầy kịch tính sẽ luôn tới với bạn khi bạn hoàn toàn không đề phòng... Dù thế nào Vũ Quỳnh cũng không thể đoán được, trong nháy mắt khi mình vừa đóng cửa phòng này, đúng lúc có một người phụ nữ từ trong phòng bên cạnh đi ra. Mà người kia không phải là ai khác, chính là... Vưu Tiên!!

Cô ta là con gái của sếp tổng khách sạn năm sao này.

Vưu Tiên kinh ngạc khi thấy người từ căn phòng bên cạnh đi ra lại là Vũ Quỳnh!!

Vừa nãy ở gian phòng gây ầm ĩ rất lớn, hễ là phòng bên cạnh đều nghe được tiếng rên rỉ phấn khích, đều biết khi đó trong phòng đã xảy ra chuyện gì... Nhưng dù thế nào Vưu Tiên cũng không ngờ được người phụ nữ kia lại là Vũ Quỳnh!!

Nhìn bóng lưng của cô có phần không thoải mái, trái tim Vưu Tiên trầm xuống... Nếu như người đi ra là cô, vậy... người đàn ông trong phòng vừa rồi là ai chứ?

Nếu không phải là Cao Hướng Dương thì thật tốt? Như vậy có phải cô ta lại có lý do để chia rẽ bọn họ không??

Nếu là Cao Hướng Dương thì sao?? Vì sao cô ta lại đi ra một mình chứ?

Vưu Tiên bắt đầu bị sự tò mò không ngừng quấy nhiễu. Cuối cùng, cô ta có một quyết định... Cô ta dự định đi vào trong tìm hiểu tới cùng.

Vưu Tiên là con gái CEO của khách sạn này nên cô ta muốn kiếm lấy thẻ phòng cũng không khó, đương nhiên phải tốn sức chút miệng lưỡi mới có thể đối phó được với những người lễ tân đã được đào tạo tốt ở đại sảnh.

Sau khi thành công lấy được thẻ phòng bên cạnh, Vưu Tiên lặng lẽ quét thẻ, mở khóa và đi vào phòng.

Khi vào cửa...

Ánh đèn trong phòng mờ sáng.

Dưới ánh sáng màu vàng nhạt, người đàn ông đẹp trai mà cô ta vô cùng quen thuộc đang nằm trên giường lớn... cơ thể trần truồng chỉ dùng chăn tùy ý che đi vị trí quan trọng nào đó. Trong phòng vẫn còn tràn ngập mùi sau khi quan hệ, dù thế nào cũng không hết được... Vưu Tiên nhíu mày.

Tay cô ta nắm lại và siết chặt.

Cô ta gần như không cần suy nghĩ cũng biết được nơi đây vừa xảy ra chuyện gì!!

Vưu Tiên hít vào một hơi, ánh mắt tùy ý đảo qua nơi khác, lại liếc nhìn thấy... màu đỏ chói mắt trên chiếc ga giường màu trắng!!

Không thể nghi ngờ, đó là máu xử nữ của Vũ Quỳnh...

Hơi thở của Vưu Tiên trở nên dồn dập.

Ngón tay đang nắm trên chốt cửa trắng bệch đến kinh người.

Sắc mặt cô ta lúc xanh lúc trắng, vô cùng khó coi.

Lấy tính cách của Cao Hướng Dương, anh tất nhiên sẽ chịu trách nhiệm với Vũ Quỳnh!!

Vưu Tiên đột nhiên trở nên hoảng loạn, trong giây lát đứng ở cửa không biết nên làm thế nào cho phải.

Nhưng cô ta bất ngờ ngửi thấy trong không khí đầy mùi cám dỗ này hình như còn có mùi rượu... Rượu??

Cao Hướng Dương uống rượu sao?

Trái tim Vưu Tiên run lên...

Cô ta bước lại gần anh, thăm dò kêu lên một tiếng: “Hướng Dương?”

Không có tiếng trả lời.

Cao Hướng Dương vẫn ngủ rất say.

“Hướng Dương?? Anh uống say rồi sao?”

Cho dù anh đã tắm rồi nhưng cô ta vẫn có thể ngửi thấy được mùi rượu trên người anh.


Có thể tưởng tượng được trước đó anh đã uống nhiều rượu tới mức nào.


Vưu Tiên đột nhiên thấy hưng phấn.


Cô ta hiểu rõ Cao Hướng Dương. Từ trước đến nay anh là người không được uống rượu, bởi vì trong cơ thể anh gần như không có men giải rượu, hơn nữa quan trọng nhất chính là... sau khi uống say tỉnh lại, thông thường đầu óc anh sẽ xuất hiện chút vấn đề nhỏ.


Cũng chính là… không có ký ức quá sâu về chuyện xảy ra sau khi say rượu, thậm chí là... hoàn toàn quên mất!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK