Thùy Sam nghe nói Hoàng Ngân tỉnh lại, sau khi đi kiểm tra phòng xong liền chạy vội tới.
Cao Dương Thành ngồi trên ghế sa lon đối diện giường bệnh, buồn chán lật xem tờ báo mới.
Thùy Sam ngồi ở bên mép giường, gọt trái táo cho Hoàng Ngân.
“Chị cũng thật là… Đã không phải là công việc của mình thì chị có cần phải bán mạng như vậy không?”
Sau khi Thùy Sam nghe Vũ Phong nói rõ toàn bộ chuyện này, suýt nữa thì bị Hoàng Ngân làm cho tức hộc máu.
Hoàng Ngân cắn một miếng táo, cuối cùng cầm phần còn lại ném về phía Cao Dương Thành, vừa vặn trúng vào tờ báo của anh.
Gương mặt lạnh lùng đẹp trai của anh chợt trầm xuống. Anh hạ thấp tờ báo xuống và lạnh lùng nhìn về phía cô gái gây họa đang nằm trên giường, đôi môi mỏng nhếch lên nhưng không nói gì.
“Tổng giám đốc Cao, chuyện này có được chi trả theo tai nạn lao động không vậy?”
Hoàng Ngân mặt dày hỏi anh.
Thùy Sam câm nín.
Cao Dương Thành tức giận hừ lạnh một tiếng và nhướng mày nói: “Cô Đỗ trở thành nhân viên của công ty chúng tôi từ bao giờ vậy?”
“Cho dù tôi không phải là người của công ty các anh, nhưng tôi bị thương thật sự là do công ty của các anh mà? Lại nói, nếu không phải vì muốn trút giận cho anh, tôi cũng không đến mức phải ra sức như vậy.”
Hoàng Ngân phiền muộn cắn một miếng vào quả táo do Thùy Sam đưa tới.
“Ấu trĩ!!”
Cao Dương Thành búng vào tờ báo trong tay và cúi đầu tiếp tục đọc.
“Anh...” Hoàng Ngân chán nản và bĩu môi, mắc lại một câu: “Quỷ hẹp hòi!”
Thùy Sam kéo ống tay áo của cô, khẽ nói: “Chị Hoàng Ngân, thầy Cao đã thanh toán tiền giúp chị rồi...”
“...”
Miếng táo nghẹn trong cổ họng của Hoàng Ngân, cô xấu hổ cười: “Cao Dương Thành, thật ra tôi chỉ đùa với anh chứ không phải thật sự muốn anh trả tiền đâu...”
“Thật sao?”
Phía sau tờ bào, Cao Dương Thành khẽ hỏi một câu và ngước mắt nhìn cô: “Đợi lát nữa tôi sẽ bảo thư ký Lý giao giấy tờ lại cho cô. Tổng cộng hết một trăm hai mươi triệu.”
Anh gấp tờ báo lại.
“Bao nhiêu cơ?”
Hoàng Ngân gần như tưởng mình đã nghe nhầm.
“Một trăm hai mươi triệu...”
Thùy Sam lặp lại một câu.
“Choáng váng, đầu tôi choáng váng rồi...”
Hoàng Ngân nói xong lại dùng tay che gáy của mình: “Tiểu Sam, bệnh viện của các cô ăn cướp à? Tôi mới bị chút vết thương nhỏ như thế mà tốn tới hơn một trăm triệu?”
Thảo nào mọi người đều nói bệnh viện đều là người kinh doanh lòng dạ hiểm độc. Lúc trước cô còn không mấy công nhận, nhưng hôm nay thì phải cẩn thận nghĩ lại mới được...
Chà chà, đúng là đen tối!!
Còn đen hơn cả quạ nữa!!
Thùy Sam nhìn dáng vẻ khoa trương của cô thì không nhịn được cười: “Được rồi! Chị đừng choáng váng nữa. Thầy Cao sao nỡ để cho chị phải lo nghĩ về chuyện tiền nong chứ!”
Hoàng Ngân nghe được lời này thì ánh mắt lóe lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn lộ vẻ lúng túng và liếc nhìn Cao Dương Thành phía đối diện.
Ánh mắt thâm trầm của anh cũng đang nhìn thẳng vào mặt Hoàng Ngân. Cho dù anh không nói nhưng ánh mắt kia đã đủ để hút hồn người khác rồi.
“Chờ sau khi tôi ra viện sẽ gửi tiền lại cho anh. Đến lúc đó anh cứ gửi tài khoản vào điện thoại của tôi là được.”
Hoàng Ngân nói những lời này cũng chỉ muốn đùa với anh mà thôi.
“Tôi đã từng nói sau này tất cả chi phí của cô và Dương Dương đều do tôi chịu trách nhiệm!”
Giọng điệu Cao Dương Thành điềm tĩnh lại cương quyết không cho phép cô phản bác.
Hoàng Ngân liếm đôi môi khô khốc, trong giây lát cũng không biết mình nên nói gì cho phải.
Một động tác trong lúc vô tình của cô lại làm cho đôi mắt sâu thẳm của Cao Dương Thành trở nên căng thẳng, cuống họng đầy gợi cảm chuyển động và rời tầm mắt đi chỗ khác với vẻ không được tự nhiên.
Thùy Sam nhìn động tác qua lại giữa hai người mà trong lòng vừa vui mừng lại không thể hiểu được.
Rõ ràng hai người yêu nhau cũng không biết phải hành hạ nhau tới khi nào mới dừng lại...
“Tiểu Sam, cô thành thật khai báo đi, tối hôm qua cô cùng Vũ Phong đi suốt đêm không về, rốt cuộc đã làm gì hả?”
“Hả?”
Thùy Sam không ngờ Hoàng Ngân lại nhanh chóng xoay sang mình như vậy.
Cô vốn đang mừng trộm vì hôm nay có thể tránh được một kiếp chứ!
Thùy Sam hơi chột dạ: “Bọn em thật sự không làm gì cả...”
“Cô cùng với Vũ Phong – kẻ thấy cô em là t*ng trùng lên não, ra ngoài suốt cả đêm, không ngờ cô lại nói cho tôi biết là hai người không làm gì cả sao?”
Hoàng Ngân rõ ràng không tin!
“Chị dâu, không ai nói với chị là khi nói xấu sau lưng người khác thì phải hết sức cẩn thận sao? Chị thì hay rồi, kéo dài giọng mà kêu lên như vậy.”
Ồ, nhắc tới Tào Tháo thì Tào Tháo đến!
Vũ Phong đút hai tay ở trong túi áo khoác màu trắng, trên cổ còn treo một ống nghe bệnh, khóe miệng nhếch lên cười ngả ngớn và đi từ bên ngoài vào.
“Tôi nói vậy không phải là nói xấu người khác mà là miêu tả đúng sự thật.”
Hoàng Ngân còn lý luận.
Thùy Sam cảm thấy không mấy dễ chịu, ánh mắt nhìn lướt qua Vũ Phong đang đi tới mà hơi thở có phần nghẹn lại. Cô vội vàng đứng lên tới: “Được rồi, hai người ở lại với chị Hoàng Ngân, tôi còn có việc phải đi trước, đợi lát nữa sẽ lại qua.”
Cô nói xong liền muốn ra khỏi phòng bệnh, không ngờ bị Vũ Phong nắm tay kéo lại.
Mặt Thùy Sam chợt đỏ bừng và ngẩng đầu nhìn anh ta, ánh mắt như dò hỏi anh ta muốn làm gì.
“Cô tạm thời ở lại phòng bệnh với chị Hoàng Ngân một lát đã.”
“Sao?”
Thùy Sam không hiểu.
Vũ Phong nhìn lướt qua Cao Dương Thành: “Cậu hai, tôi có chuyện muốn nhờ cậu giúp một chuyện. Chúng ta nói chuyện một lát chứ?”
Trong mắt Cao Dương Thành lóe lên sự nghi ngờ xong vẫn đứng dậy và bước ra ngoài phòng bệnh.
Trước khi đi anh còn thông báo với Hoàng Ngân một câu: “Tôi sẽ nhanh chóng trở lại.”
“Ừ...”
Hoàng Ngân khẽ gật đầu đồng ý.
Cô nghi ngờ nhìn theo bóng lưng của hai người bọn họ cùng rời đi, cảm thấy khó hiểu: “Vũ Phong tìm anh ấy làm gì?”
Thùy Sam nhún vai và lắc đầu: “Em không biết.”
Cô cũng không nghĩ ra được Vũ Phong có gì cần Cao Dương Thành giúp đỡ.
...
Vũ Phong dẫn Cao Dương Thành vào phòng làm việc của mình.
“Cậu hai, cậu ngồi đi.”
Anh ta đánh tiếng mời Cao Dương Thành ngồi xuống.
Cao Dương Thành đút một tay ở trong túi và đứng ở bên cạnh, rất bình tĩnh liếc nhìn anh ta: “Có việc gì sao?”
Vũ Phong mím môi một lúc lâu mới gật đầu rồi lại gật đầu.
“Đúng vậy, thật sự có chút việc cần nhờ cậu.”
Trông Vũ Phong hình như hơi đắn đo.
“Cậu nói đi.”
Cao Dương Thành vẫn bình tĩnh nói.
Vũ Phong tìm một túi tài liệu màu trắng từ trong xấp tài liệu trên bàn làm việc và đưa cho Cao Dương Thành.
Cao Dương Thành thoáng sửng sốt, đôi mắt lóe sáng nhưng không nhận lấy đồ anh ta đưa qua mà chỉ lãnh đạm hỏi một câu: “Cái gì vậy?”
“Đây là hình chụp CT não của một bệnh nhân.”
Vũ Phong nói thật.
Đôi mắt đen sâu thẳm của Cao Dương Thành hờ hững nhìn qua chỗ khác: “Tôi không có hứng thú đối với bệnh của người khác.”
“Anh hai!!”
Vũ Phong hơi sốt ruột lại rút hình chụp CT từ trong túi tài liệu ra và đặt ở trên đế đèn, chiếu sáng: “Anh hai, cậu nhìn đi! Liệu bệnh nhân này còn có hi vọng không.”
Cao Dương Thành căn bản keo kiệt một cái liếc mắt, lạnh lùng nhìn Vũ Phong nói: “Cậu gọi tôi tới vì chuyện này sao?”
Sắc mặt anh cực kỳ khó coi: “Tôi nghĩ có lẽ tôi không thể giúp được chuyện này đâu.”
Cao Dương Thành nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài.
“Anh hai!!”
Vũ Phong vội đuổi theo và kéo anh lại: “Anh hai, cho dù bây giờ cậu không phải là bác sĩ, nhưng cậu vẫn có thể có đủ khả năng giúp đỡ những bệnh nhân nằm ở trên giường bệnh đang đối mặt với sự sống chết mà? Không phải trước đây cậu thường nói với bọn tôi: Học y là vì cứu người sao? Bây giờ bệnh nhân này thật sự đang chờ cậu cứu mạng!! Anh hai, tôi biết, tôi biết bây giờ cậu đặc biệt chống lại nghề bác sĩ này, nhưng cậu xem cho người ta một chút...”
Vũ Phong kích động gạt hình chụp CT trên đế đèn tới trước mặt Cao Dương Thành: “Cậu xem, bệnh nhân này có hi vọng!! Chỉ cần bác sĩ với bàn tay thần kỳ năm đó lại có thể ra tay là cô ấy sẽ có hi vọng được sống sót!!”
Vũ Phong nói ra từng từ châu ngọc lại giống như một con dao cứa vào trong tim Cao Dương Thành, chỉ trong chớp mắt ngắn ngủi đã làm cho anh cảm thấy hít thở khó khăn.
Cho tới bây giờ, vì sao anh phải chống lại nghề nghiệp này...
Bởi vì anh sợ sức hấp dẫn của giấc mơ này quá lớn, nó sẽ làm cho anh càng lúc càng khát vọng hơn nữa.
Cảm giác mong có mà không được thật sự không dễ chịu gì.
“Tôi có thể giúp gì?”
Cuối cùng, Cao Dương Thành làm ra nhượng bộ lớn nhất.
Giọng anh gấp gáp và nhìn lướt qua hình chụp CT não bộ trước mắt này. Con ngươi của anh chợt co lại, giọng khàn khàn: “Cho dù người đó có bằng lòng cầm dao mổ thì khả năng thực hiện được của ca phẫu thuật này tuyệt đối sẽ không vượt quá 5%.”
Vũ Phong vừa nghe Cao Dương Thành nói lời này đã biết là có hi vọng.
“Quá tốt rồi!! Điều đó cũng chính là cô ấy còn có 5% hi vọng sống sót! Dù sao cũng tốt hơn là không có chút hy vọng nào!!”
Vũ Phong rất hưng phấn.
Vẻ mặt Cao Dương Thành vẫn không hề dịu xuống mà vẫn theo thói quen đút một tay ở trong túi áo, nghiêm mặt nói với Vũ Phong: “Cậu tốt nhất nên làm cho rõ ràng, trước khi cho bệnh nhân mổ phải nói cho cô ấy biết không phải là 5% hy vọng được sống sót mà là có khả năng chết tới 95%!!”
Vũ Phong hiểu rõ.
Nếu cho người bệnh càng nhiều hi vọng, một khi xuất hiện chuyện ngoài ý muốn thì đến lúc đó người gặp rắc rối sẽ là mình.
Sự kiện ầm ĩ trong ngành y vẫn xảy ra mỗi ngày, cho nên thông thường trước khi làm phẫu thuật, bọn họ đều sẽ nói cho tất cả biết tỉ lệ thất bại sau khi phẫu thuật của bệnh nhân này bao nhiêu, mới không để cho bọn họ mang hi vọng, sau đó gặp thất bại thì áp dụng thủ đoạn cực đoan để trả thù và vơ vét tài sản.
Cao Dương Thành lấy hình chụp CT từ trong tay Vũ Phong và đi tới để ở trên đế đèn.
Anh lùi lại ba bước, tay chống cằm và tập trung nhìn vào hình chụp, nghiêm túc nghĩ ngợi.
“Cậu dự định bảo tôi làm gì?”
Qua một lúc lâu, anh quay đầu lại hỏi Vũ Phong phía sau.
Vũ Phong vội vàng đi lên.
“Không cần tôi nói, cậu cũng biết độ khó của ca phẫu thuật này thế nào. Trong toàn bộ thành phố S cũng không tìm được bất kỳ một bác sĩ nào sẽ nhận lời cầm dao mổ. Nhưng tôi biết cậu chắc chắn làm được!”
Vũ Phong không thể nào quên được những việc trải qua lúc trước khi cậu hai dẫn bọn họ làm việc nghiêm túc và tận tâm ở bệnh viện Nhân Ái.
Anh ta sẽ không quên được bóng dáng kiên quyết và dứt khoát của cậu hai khi tất cả mọi người cho rằng không nên làm phẫu thuật cho người bệnh nhiễm HIV.
Thật ra Vũ Phong cảm thấy người đàn ông trước mặt này rõ ràng được ông trời sinh ra để làm nghề bác sĩ, nhưng lại...
“Tôi cũng không nhất định có thể làm được! Nhưng tôi cho là nên làm ca phẫu thuật này.”
Cao Dương Thành tập trung vào trên hình chụp CT nhưng cuối cùng ánh mắt chợt tối lại và nhìn về phía Vũ Phong: “Nhưng bây giờ tôi đã không phải là bác sĩ nữa.”
Anh không phải là bác sĩ cho nên không có tư cách đi tới bàn mổ.
“Cậu hai, bây giờ tôi cần cậu giúp tôi lên kế hoạch phẫu thuật tốt nhất cho người bệnh này. Nếu như thời gian cho phép, tôi sẽ thu xếp cho tất cả bác sĩ trưởng qua bàn bạc về phương án. Cậu bỏ trống một chút thời gian cho tôi là được rồi! Mặt khác, tôi vẫn hi vọng... cậu có thể đứng bên cạnh tôi khi tôi phẫu thuật. Như vậy tôi sẽ càng tự tin hơn! Cậu thấy có vấn đề gì không?”
Ánh mắt Cao Dương Thành thâm trầm nhìn Vũ Phong, khóe miệng lạnh lùng mím lại thành một đường thẳng mà không có bất kỳ cảm xúc dư thừa nào khác.
“Anh hai!!”
Vũ Phong dường như sợ Cao Dương Thành sẽ đổi ý nên lo lắng kêu lên một tiếng.
Cao Dương Thành nhíu mày, bỗng nhiên hỏi một câu không đầu không cuối: “Nói cách khác, trong thời gian này tôi phải tới bệnh viện trình diện mỗi ngày à?”
“Không cần, nếu như cậu bận rộn thì có thể thông qua video...”