Vũ Quỳnh thực sự sắp bị anh chọc cho tức chết.
Đây vẫn là nhà của cô đó!
Anh ấy thực sự xem đây giống như nhà của mình sao?
“Em nói không ăn là không ăn! Anh đánh em đi, anh đánh đi! Anh đánh ở đây nè, đánh ở đây nè!”
Vũ Quỳnh chỉ vào khuôn mặt của mình, đi tới gần Hướng Dương.
“Thực sự muốn ăn đòn đúng không?”
Cao Hướng Dương lạnh lùng nhìn cô.
Hơi thở đó rất mạnh mẽ, không cần nói nhiều cũng khiến người khác cảm thấy sợ hãi.
Vũ Quỳnh đương nhiên có chút sợ hãi, nhưng đã tới lúc này rồi cô không thể thừa nhận mình sợ hãi được!
“Anh dám đánh thử xem!”
“Đây là em tự chọn đó!”
Cao Hướng Dương nói xong, thực sự vén áo của Vũ Quỳnh ép cơ thể của cô xuống, vung tay lên đánh mạnh vào mông cô.
“Á!”
Vũ Quỳnh hét toáng lên: “Đau! Anh thả em ra! Thả em ra!”
“Bốp bốp bốp!”
Đáp lại cô lại là ba tiếng vỗ, nhưng rõ ràng sức lực đã nhẹ hơn trước rất nhiều, giống như một cách thức trêu chọc cô mà thôi.
“Có ăn cơm không?”
Anh hỏi.
“Không ăn! Có đánh chết cũng không ăn.”
Cả người Vũ Quỳnh bị anh ôm ngang treo trên cánh tay anh, tóc xõa xuống tán loạn, khuôn mặt nhỏ bởi vì máu chảy ngược mà dồn đến đỏ chót: “Ba, mẹ… Cứu con với! Con gái của hai người sắp bị đánh chết rồi! Hu hu hu…”
Lúc này, Thùy Sam ở trên lầu hai nghe thấy tiếng kêu la thảm thiết ở dưới lầu, lập tức vội vàng muốn đi xuống lầu nhưng bị chồng của mình ngăn cản.
“Anh làm gì vậy?” Thùy Sam nhìn chồng mình vẻ khó hiểu.
“Được rồi, bọn nhỏ đang chơi trò trẻ con, em đừng mù quáng đi xuống tham gia náo nhiệt!”
“Anh không nghe thấy tiếng con gái đang kêu la rất thảm thiết sao?” Thùy Sam thì không nghĩ như vậy.
“Nhất định là Hướng Dương đang trêu đùa con bé thôi, yên tâm đi! Thằng nhóc đó không dám bắt nạt con gái của em đâu! Lại nói, con gái của em chỉ vì mấy câu nói của em mà náo loạn đòi tuyệt thực kia kìa! Ở đây trong số chúng ta, ngoại trừ Hướng Dương có cách trị con bé còn ai có thể quản được con bé? Cứ để hai đứa nhỏ tự do đi!
Vũ Phong kéo vợ mình đi vào phòng.
“Haiz…” Thùy Sam thở dài: “Nếu cứ tiếp tục như vậy nhà họ Trần sẽ bị nhà họ Vũ chúng ta bội ước mất.”
“Được rồi! Nếu thực sự bội ước, người làm cha như anh sẽ đích thân đi tới nhà người ta xin lỗi!”
Trong phòng ăn.
Vũ Quỳnh vểnh nửa mông ngồi trên ghế, không ngừng xoa xoa.
Trên mặt dường như vẫn còn vài giọt nước mắt, một cánh tay khác đang ngoan ngoãn bới cơm trong chén, thỉnh thoảng sẽ có một hai tiếng nấc, thuận tiện trừng mắt oán giận người đàn ông đang ngồi gác chân, nhàn rỗi đọc báo buổi sáng.
Bây giờ đã là buổi tối rồi còn đọc báo buổi sáng, giả bộ làm gì chứ!!
“Phải ăn hết cơm! Không được phép chừa lại!”
Cao Hướng Dương đầu cũng không ngẩng lên, ra lệnh cho cô.
Vũ Quỳnh nghẹn một bụng tức, viền mắt đỏ hồng, miệng nhỏ chẹp một tiếng: “Anh có biết là mông của người ta đã bị anh đánh rất đau không?”
“Ai bảo em không ngoan? Có ăn một bữa cơm cũng làm cho người trong nhà không được yên ổn! Em đã bao nhiêu tuổi rồi còn không hiểu rõ sao?”
Cuối cùng Cao Hướng Dương cũng chịu ngẩng đầu lên.
“Anh dựa vào cái gì mà la mắng em? Anh có tin em tố cáo anh bạo lực gia đình không?”
Vũ Quỳnh nói xong, gắp mấy hạt cơm không hề khách khí ném lên người Hướng Dương.
Cao Hướng Dương nhanh nhẹn tránh né, híp mắt: “Bạo lực gia đình?”
Anh mỉm cười: “Không phải em với Trần Mặc mới là người một nhà sao? Từ lúc nào đã là người một nhà với anh rồi? Không phải lúc nhìn thấy anh ta, tay nhỏ đó đã vội vàng giang ra rồi sao?”
Chuyện ở sân bay hiển nhiên anh vẫn còn ghi nhớ trong lòng!
Mục đích tới ăn cơm ngày hôm nay là gì? Chính là tới dạy dỗ cô một trận cho tốt!
Vũ Quỳnh liếm môi mỉm cười: “Anh đừng chỉ nói một mình em! Hai người chúng ta kẻ tám lạng người nửa cân, ai cũng không phải là người tốt gì!”
Không phải sao?
Năm đó cô chính là người thứ ba xen vào giữa anh ấy và Vưu Tiên cho nên mới lãng phí cuộc đời mình.
Kết quả bị anh ấy chơi đùa đến cả người đầy vết thương.
Hôm nay nhớ lại, đó cũng do chính mình gây ra!
Hiện tại thì sao?
Vai của cô và Cao Hướng Dương đã hoàn hảo tráo đổi cho nhau.
Anh ấy trở thành người thứ ba, mà cô cũng giống như anh, mặt dày xoay quanh hai người đàn ông.
Quả nhiên đều không phải người tốt gì!
Đối với đánh giá của Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương ngược lại không hề phản đối.
Anh bóp cằm của cô, ép khuôn mặt nhỏ của cô đối mặt với mình, khóe miệng cong lên một nụ cười châm chọc: “Chúng ta được gọi là ngưu tầm ngưu mã tầm mã, cấu kết nhau làm việc xấu, là gian phu dâm phụ!”
Anh nhướng mày: “Đúng lúc hợp thành một đôi, không thể hợp hơn!”
Vũ Quỳnh tức giận đến mức hai gò má đỏ chót: “Anh mắng ai là dâm phụ?”
Cao Hướng Dương móc móc ngón tay, trực tiếp kéo khuôn mặt nhỏ của Vũ Quỳnh tới trước mặt mình.
Giây tiếp theo, một nụ hôn điên cuồng giống như sóng thần quét về phía cô.
Cánh tay dài tìm ôm vòng eo nhỏ của cô kéo vào trong ngực của mình, việc này buộc cô phải tách hai chân ra để ngồi lên người anh: “Nếu em không phải là dâm phụ, làm sao có gian phu như anh chứ? Vũ Tiểu Tam em cũng giống như anh thôi, em vẫn không biết xấu hổ kết hôn với Trần Mặc sao? Em thực sự không ngại cắm sừng anh ta à?”
Vũ Quỳnh giận dữ.
Cô cố ý không nhắc đến chuyện hủy hôn của mình và Trần Mặc với anh: “Đây là chuyện giữa em và anh ấy, anh quản được sao?”
“Em cảm thấy anh không nên xen vào đúng không? Vậy nếu bây giờ trong bụng em có con của anh thì sao?”
Cao Hướng Dương nói xong, vẫn không quên liếc nhìn chiếc bụng bằng phẳng của cô.
Vũ Quỳnh giật mình…
“Anh… Anh nói linh tinh!!!”
Mặc dù Vũ Quỳnh ngoài miệng nói thế nhưng trong lòng có chút chột dạ không thể giải thích.
Khoan hãy nói chuyện kinh nguyệt tháng này của cô quả thật đã chậm ba ngày rồi, không phải sẽ thật sự… Ngay lúc Vũ Quỳnh đang mất tập trung, nụ hôn nóng bỏng ướt át của Cao Hướng Dương lại ập tới cánh môi anh đào hồng hào một lần nữa.
Chỉ nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh: “Tìm một cơ hội nói rõ với Trần Mặc! Còn người nhà họ Trần anh sẽ đi xin lỗi!”
Trong giọng nói bá đạo của anh dường như không có một chỗ trống để phản biện lại.
Vũ Quỳnh bị anh hôn đến mức đầu óc choáng váng, hoàn toàn không hề nghe lọt những lời nói của anh.
Trong đầu, không ngừng xoay tròn câu nói lúc nãy của anh: “nếu bây giờ trong bụng em có con của anh thì sao?”
Không phải chứ?
Vũ Quỳnh sờ phần bụng bằng phẳng của mình, tim đập “thình thịch” liên hồi.
Cô vẫn còn trẻ!
Làm mẹ sớm như vậy, cô thực sự vẫn chưa chuẩn bị tốt tâm lý.
“Đi đi, tập trung ăn hết cơm đi!”
Cao Hướng Dương vỗ nhẹ vào lưng mảnh mai của cô, bắt cô đứng dậy.
“Đều tại anh, ăn một bữa cơm cũng không yên!”
Vũ Quỳnh lầm bầm một câu rồi ngoan ngoãn ngồi xuống ăn cơm.
Lần này cô ăn nhiều thức ăn so với lần trước, không náo loạn cũng không đùa giỡn, chỉ điên cuồng ăn thật nhiều.
Thực ra trong lòng cô nghĩ, vậy lỡ đâu trong bụng cô thực sự có một đứa bé thì làm thế nào?
Mặc dù bản thân không quá đói nhưng cũng không thể để đứa bé phải đói bụng.
Sau khi Vũ Quỳnh và nốt bát cơm, rồi mới hỏi anh: “Tại sao hôm nay anh lại mang theo chân giả vậy? Chẳng phải nói trước khi chân khỏi, anh không được mang theo thứ đồ này nữa cơ mà?”
Sau khi nghe câu hỏi, Cao Hướng Dương hơi nhấc chân trái lên: “Ai nói với em là chân của anh vẫn chưa hoàn toàn bình phục?”
Thực ra chân của anh sớm đã hoàn toàn bình phục rồi, còn không phải là vì muốn có lý do để ở bên cạnh cô thêm mấy ngày sao.
“…”
Vũ Quỳnh không còn lời nào để nói: “Cao Hướng Dương hóa ra những gì anh nói không có câu nào là thật?”
Cao Hướng Dương thấy cô đã ăn cơm xong, lập tức đứng dậy: “Thời gian không còn sớm nữa, anh phải về rồi!”
Vũ Quỳnh cũng vội vàng đứng dậy, vô thức lầm bầm nói một câu: “Cứ đi như vậy sao?”
Cao Hướng Dương quay đầu, híp mắt nhìn cô dò xét, đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ của cô kéo đến trước mặt, cúi người hôn lên môi dính đầy dầu mỡ của cô, một chút cũng không ghét bỏ, nhíu nhíu mày: “Mau đi rửa mặt đi! Miệng dính đầy dầu mỡ.”
“Xì…”
Cuối cùng Vũ Quỳnh cũng lộ ra vẻ mặt tươi cười, Cao Hướng Dương cũng hòa hoãn mấy phần, xoa xoa đầu nhỏ của cô: “Được rồi, đi ngủ sớm một chút, bay lâu như vậy chắc cũng mệt rồi.”
“Vâng, anh cũng về sớm nghỉ ngơi.”
“Anh biết rồi, đi đi.”
“Em tiễn anh về…”
“Được rồi, không cần tiễn đâu! Tối hôm nay anh ở trong nhà…”
“Vậy được rồi!”
…
Cao Hướng Dương vừa rời đi, Vũ Quỳnh đã vội vàng gõ cửa thư phòng của ba mình.
“Mời vào!”
Vũ Quỳnh thò đầu vào thăm dò rồi mới bước vào.
“Có chuyện gì thế?”
Vũ Phong ngồi trên ghế dựa, cầm một cuốn sách y học, không ngẩng đầu cũng biết con gái mình tới.
“Ba!”
Vũ Quỳnh hai tay chắp phía sau, đứng trước mặt ông nghiêm chỉnh gọi một tiếng.
“Sao?”
Vũ Phong ngước mắt lên nhướng mày: “Có chuyện gì, con nói đi?”
Vũ Quỳnh mím môi, không lên tiếng.
Vũ Phong quét mắt nhìn con gái, cũng không lên tiếng.
“Ba…”
Vũ Quỳnh lại gọi một tiếng, sau một lúc mới hỏi: “Ba có que thử thai không?”
“…”
Vũ Phong trừng mắt, ném cuốn sách, đứng dậy giậm chân: “Con… Đáng chết! Thằng nhóc khốn nạn kia đã làm con có thai rồi sao?”
“Con cũng không biết.”
Vũ Quỳnh chớp mắt vô tội, kéo vạt áo của ba mình: “Ba, chẳng phải con tới tìm ba để hỏi que thử thai sao, con muốn kiểm tra đó?”
Vũ Phong tức giận đến mức ngực phập phồng kịch liệt.
Mặc dù đã đoán được thằng nhóc kia sớm đã ‘ăn’ con gái bảo bối của mình, nhưng nghe chính miệng con gái nói những lời như thế, nhất thời ông có cảm giác con gái mình bị bắt nạt, trong lòng tức giận, mà không có chỗ phát tiết.
“Thằng khốn đó làm chuyện đó với con từ khi nào?”
Vũ Phong hỏi cô.
Vũ Quỳnh bĩu môi: “Ba bây giờ đã là lúc nào rồi còn nói những lời này? Ba nói với con đi, rốt cuộc ba có thứ đó có hay không ạ?”
“Từ sau khi con trở về?”
“…”
Vũ Phong mím môi không đáp.
“Con đừng nói với cha từ bi năm trước hai con đã…”
“…”
Vũ Quỳnh mím môi vô tội, gật đầu.
“Shit!!”
Vũ Phong giận dữ hung hăng chỉ vào dí trán con gái mình: “Con bé hư hỏng này, rốt cuộc con có biết lúc đó con bao nhiêu tuổi không hả? Không được, không được!! Chuyện này ba cần phải đi tìm thằng khốn kia đòi một lời giải thích! Ức hiếp con gái ba như thế, nó đã hỏi ý kiến của người làm ba này chưa?”
Vũ Phong xắn tay áo muốn đi ra ngoài.
“Ba!!”
Vũ Quỳnh kéo ba mình: “Ba à, từ khi nào chuyện yêu đương, lên giường của con gái cần phải có sự phê duyệt của ba trước vậy??”
“Bây giờ con lòng hướng ra ngoài rồi phải không, còn nói đỡ cho thằng nhóc khốn kia nữa?”
Vũ Phong tức đến mức thở phì phò, trừng mắt nhìn.
“Ba…”
Vũ Quỳnh vội vàng xoa dịu, làm nũng: “Chuyện đã xảy ra rồi, bây giờ ba có đánh anh ấy tới mức cha mẹ cũng không nhận ra cũng không phải là cách! Chẳng lẽ ba không cảm thấy vấn đề hàng đầu của chúng ta là phải giải quyết bụng của con sao?”
Cùng nhìn vào bụng nhỏ của cô, lúc này Vũ Phong mới chợt nhận ra.
“Đúng đúng đúng! Đây mới là vấn đề mấu chốt!”
Vũ Phong liên tục gật đầu, lại không nhịn được mắng một câu: “Thằng nhóc kia quá khốn nạn rồi!”
“…”
Lại nữa rồi.
“Rốt cuộc ba có thứ gì có thể kiểm tra được không ba?”
“Có! Con đợi một lát, ba đi tới phòng thuốc lấy cho con!”
“Vâng ạ! Chỉ có điều ba có thể đồng ý một yêu cầu của con trước được không?”
Vũ Quỳnh vội vàng kéo ba của mình.