Nhưng càng như vậy, cô lại càng sợ phải gặp anh.
Bởi vì cô sẽ căng thẳng, hoảng loạn, thậm chí còn không biết nên làm gì.
Cảm giác không khống chế được cảm xúc của bản thân khiến cô có phần hoang mang, có chút kháng cự.
Sau đêm anh cứu cô, Thùy Sam vẫn chưa tìm được cơ hội thích hợp để cám ơn anh.
Buổi sáng, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại làm hai phần bữa sáng.
Rốt cuộc đến cuối cùng cô vẫn xách cặp lồng đến cửa văn phòng làm việc của Vũ Phong.
Lúc cô còn đang phân vân có nên đẩy cửa đi vào hay không thì phát hiện cửa phòng làm việc chỉ đang khép hờ.
Qua kẽ hở nhỏ xíu, cô có thể mơ hồ nhìn thấy tình hình bên trong.
Đột nhiên, bắt gặp bóng dáng hai người trong đó, có một giây, Thùy Sam tự nói với bản thân, có khi nào chỉ là cô nhìn nhầm không...
Bên trong, một cô gái thân hình yểu điệu, mặc một chiếc váy liền ôm sát màu đỏ, đang vùi trong lòng Vũ Phong, giọng nói mềm mại làm nũng với anh ta “Anh Vũ Phong, hai năm nay anh có nhớ em không? Em vừa về nước, còn chưa về nhà, đến hành lý còn chưa mở ra, đã chạy ngay đến gặp anh đầu tiên này...”
“Anh nhớ em sắp phát điên rồi!"
Vũ Phong nhìn cô gái từ trên xuống dưới, nhìn kỹ đánh giá một lượt rồi đưa tay ra nhéo cái mũi xinh xắn của cô ta “Hai năm không gặp, càng ngày càng giống tiểu yêu tinh!”
Cô gái mặc váy đỏ dường như đặc biệt thích nghe lời khen như thế này, cọ cọ mặt vào vai anh ta “Vậy thì khi nào anh cưới em?”
“Vậy thì phải xem tiểu yêu tinh em khi nào thì đồng ý gả cho anh đây!”
“..”
Thùy Sam đứng ngoài cửa, hít sâu một hơi, rồi lại hít một hơi nữa...
Sau cùng, cô xoay người, chạy về phía thang máy.
Bước chân giống như kéo theo chì, nặng trịch.
Nhưng, có nặng đến đâu cũng bằng trái tim cô bị đè nặng lúc này.
Đứng ở bên ngoài cửa thang máy, cô nhìn đôi mắt đỏ hồng của mình trong hình phản chiếu ở cửa thang máy...
Thế mà cô, suýt nữa thì, lại khóc rồi...
"Tinh" một tiếng, cửa thang máy mở ra, bóng dáng một người phụ nữ quen thuộc bước từ trong ra.
“Sam?”
Thì ra là mẹ của Vũ Phong, bà Lê Vũ Thư.
Thùy Sam ngẩn người, hơi ngượng ngùng, vội vàng lễ phép chào “Cháu chào dì.”
“Sam, cháu sao thế? Mắt đỏ hồng, ai bắt nạt cháu à?”
Lê Vũ Thư thân thiết hỏi thăm Thùy Sam.
“Dạ, không có gì đâu, cháu không cẩn thận bị bụi vào mắt thôi”.
Thùy Sam không biết nói dối, nên, lời nói dối chẳng có sức thuyết phục nào.
“Sam, buổi trưa đi ăn cơm với dì, dì giới thiệu với cháu một người bạn”.
Thùy Sam nghe vậy, trong lòng lập tức luống cuống.
Người được giới thiệu lẽ nào là cô gái ở trong phòng khi nãy?
“Dì à, cháu... buổi trưa cháu có hẹn với bạn rồi ạ, xin lỗi dì”
Thùy Sam vội vàng từ chối, tay xách cặp lồng đồ ăn sáng vẫn còn hơi run run: “Chuyện là, cháu chưa kịp quẹt thẻ điểm danh, dì bận việc đi ạ, cháu xuống lầu điểm danh đã, tạm biệt dì”
Cô nói rồi đi vào thang máy như đang chạy trốn, ấn tầng cô làm việc, khi Lê Vũ Thư còn chưa kịp hiểu sự tình thì cô đã biến mất khỏi tầm mắt rồi.
Cửa thang máy đóng lại, cả người Thùy Sam có cảm giác như bị kiệt sức.
Cơ thể mềm mại mệt mỏi tựa vào tường, ánh mắt hoang mang nhìn chằm chằm số tầng không ngừng thay đổi, dần dần, con số màu đỏ chói mắt trở nên mơ hồ không rõ...
Lê Vũ Thư xách túi đi vào phòng làm việc của con trai.
“Con chào dì!”
Cô gái mặc váy đỏ phấn khích bổ nhào vào lòng Lê Vũ Thư “Ai da, con nhớ dì chết mất! Dì yêu quý nhất của con...”
Cô gái mặc váy đỏ này tên là Lê Tịch Nhi, vừa đi du học nước ngoài về, là con gái duy nhất của anh trai Lê Vũ Thư, nhưng anh trai Lê Vũ Thư và vợ đều đã qua đời do tai nạn giao thông, chỉ còn lại cô con gái năm tuổi được nhà họ Vũ nuôi nấng đến giờ. Vì thế, tuy cô ta là em họ của Vũ Phong, nhưng cũng không khác gì em gái ruột, hai người có mối quan hệ rất tốt, Từ nhỏ Lê Tịch Nhi đã thích bám lấy anh trai đòi làm cô dâu nhỏ của anh, mãi đến lúc đã lớn rồi, hai người vẫn tiếp tục chơi trò này
“Nếu con thật sự nhớ dì thì phải về nhà ngay chứ! Sao còn để dì phải tới đón nữa?”
Lê Vũ Thư giả vờ không vui nói “Trong lòng con, anh con mãi mãi đứng số một, dì và dượng con cùng lắm là đứng thứ hai!”
“Không phải đâu! Dì mãi mãi là số một, không chệch đi đâu được!”
Lê Vũ Thư cuối cùng cũng nở nụ cười “Coi như con dẻo miệng”
Vũ Phong cũng nở nụ cười.
“À, đúng rồi...”
Lê Vũ Thư đột nhiên nhớ ra gì đó, lúc này mới kéo Lê Tịch Nhi, rồi nhìn về phía con trai bà, nói: “Vừa rồi con lại bắt nạt Sam đấy à?”
“Sam?” Lê Tịch Nhi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, nghểnh đầu lên, nghi hoặc hỏi “Là chị dâu nhỏ mà anh ngày nhớ đêm mong, nhưng lại chưa theo đuổi được ạ?”
“Im miệng” Vũ Phong vòng tay khoác cổ cô, kéo đầu cô xuống: “Thế giới này có người phụ nữ nào mà anh mày không theo đuổi được?”
Anh hỏi ngược lại mẹ mình: “Mẹ, mới sáng sớm ra con còn chưa gặp con dâu của mẹ, sao vậy?”
“Nó chưa tới gặp con à? Vừa rồi ở cửa thang máy mẹ nhìn thấy nó! Hơn nữa thấy mắt nó hồng hồng, giống như là vừa khóc, mẹ còn tưởng con lại bắt nạt nó!”
Lê Vũ Thư cảm thấy khó hiểu.
“Khóc ạ?”
Vũ Phong vừa nghe vậy thì chau mày “Mẹ, hai người ngồi nói chuyện trước, con đi xuống xem sao...”
Vũ Phong nói xong, vội vàng đi ra khỏi phòng làm việc.
Lê Tịch Nhi nhìn bóng dáng vội vã của anh trai, dường như có phần khó tin, đầu dựa sát vào người dì, miệng cười toe toét, kinh ngạc cảm thán “Dì à, lần này anh con nghiêm túc thật à?”
“Chả thế à…”!
“Ồ, đúng là mặt trời mọc từ đằng Tây! “Không được, có thời gian con phải đi xem mặt chị dâu tương lai mới được”
“Con đừng có làm loạn theo, nếu chị dâu con chạy mất, anh con không tha cho con đâu.”
………………………………
Thùy Sam thất thần đi vào phòng làm việc Khoa ngoại thần kinh.
Chắc là vì sắc mặt cô kém quá nên Lâm Du Thiên vừa nhìn là nhận ra ngay.
Anh ta vội vàng đến quan tâm cô “Thùy Sam, cô sao vậy? Sắc mặt kém quá, cô bị ốm à?”
“Không, tôi không”
Thùy Sam lắc đầu, tỉnh táo lại, cô vứt đồ ăn sáng đã nguội lạnh vào trong thùng rác bên cạnh.
Chốc lát, dường như trong tim cũng cảm thấy hụt hẫng.
Thùy Sam ngồi vào bàn làm việc, Lâm Du Thiên kéo ghế đến ngồi trước mặt cô: “Có thể kể cho tôi nghe rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì không?”
“Sao?”
Thùy Sam chẳng còn sức nhấc mí mắt lên
“Sao cô lại khóc?”
“Tôi khóc sao?”
Thùy Sam nói rồi đưa tay lên xoa mặt, không có nước mắt.
“Tôi không khóc”
“Nhưng vành mắt cô toàn nước mắt kìa”
Lâm Du Thiên hơi đau lòng.
Thùy Sam bướng bỉnh không chịu rơi lệ, nhưng cô ấy đã khóc trong lòng rồi.
“Là vì chủ nhiệm Vũ sao?”
Nhắc đến Vũ Phong, sắc mặt Thùy Sam khẽ thay đổi, ánh mắt khẽ lóe, đáy mắt càng lúc càng mờ mịt.
“Du Thiên, đừng nhắc đến anh ta với tôi.”
Bây giờ cô vốn không muốn nghe bất cứ chuyện gì liên quan đến người đàn ông đó!
Vừa rồi những lời nghe được trong phòng làm việc kia, cũng đủ để cô cảm thấy bản thân là một đứa ngốc nghếch.
“Cô yêu anh ấy?”
Trong mắt Lâm Du Thiên hơi bi thương.
Anh ta đưa tay ra lau nước mắt cho Thùy Sam.
“Tôi không yêu anh ta!”
Thùy Sam đứng thẳng người dậy, cật lực phản dì.
Phản bác anh ta cũng là đang phản bác với chính bản thân cô.
Nước mắt, không nhịn được nữa, tuôn trào nơi khóe mắt.
“Công tử bột như Vũ Phong, cả đời này tôi cũng sẽ không yêu anh ta!”
Thùy Sam gần như là hét lên với Lâm Du Thiên.
Người mà cô hét, không phải anh ta, mà là bản thân cô.
Cô tức giận, tức giận bản thân rõ ràng không nên yêu người đàn ông ấy, nhưng khi nghe anh hứa hẹn kết hôn với người con gái khác thì trong lòng cô lại đau thắt, trong đầu cô chỉ nhớ đến dáng vẻ lưu manh của người đàn ông đó, anh ôm cô không buông, không ngừng nỉ non bên tai cô, gọi cô là “cô vợ nhỏ”, hết lần này đến lần khác dụ cô gả cho anh.
Nhưng kết quả...
Thì ra, những lời nói đó, anh nói ra chỉ để vui đùa thôi.
Là những câu đùa không xuất phát từ đáy lòng!
Nhưng Dương Thùy Sam cô, cứ nghe cứ nghe rồi bất giác thế nào, lại coi là thật!
“Thùy Sam...”
Lâm Du Thiên kéo tay Thùy Sam, tầm mắt vẫn luôn dừng lại ở nơi cửa phía sau lưng Thùy Sam, dùng ngón tay chỉ chỉ, lúng túng nói: “Chủ nhiệm Vũ đến rồi...”
Trong lòng Thùy Sam "lộp bộp" một tiếng
Ánh mắt cô lóe lên, vội vàng lau đi nước mắt trên gò má.
“Những lời cô vừa nói, anh ấy cũng nghe thấy rồi...”
Lâm Du Thiên thấp giọng nói với cô.
Thùy Sam mím môi, cố gượng cười, không nói gì, quay đầu nhìn Vũ Phong.
Thấy anh đang đứng dựa vào cửa kính ở văn phòng, ánh mắt trầm ngâm, điềm đạm, nhìn chăm chú vào cô.
Ánh mắt sắc bén, đầy áp bức, khiến Thùy Sam có cảm giác khó chịu đứng ngồi không yên.
Đón nhận ánh mắt của anh, Thùy Sam cố gắng nở một nụ cười, thì anh đột nhiên quay người, rời khỏi...
Không hề lưu luyến chút nào!
Nhìn theo bóng trắng của anh dần biến mất ở ngã rẽ, Thùy Sam chỉ cảm thấy trong lòng đau nhói, nơi đó dường như bị thủng một lỗ, đau đến mức làm cô hít thở khó khăn...
“Thùy Sam...”
Lâm Du Thiên nhìn dáng vẻ cô mà đau lòng
“Nếu em thật sự quan tâm anh ta, thì đuổi theo..”
Đừng nói nữa...”
Lâm Du Thiên còn chưa nói hết thì bị Thùy Sam mệt mỏi ngắt lời.
Cô hít một hơi, cố gắng giữ nụ cười trên môi, xốc lại tinh thần “Em đi thay quần áo, lát nữa gặp”.
“Lát nữa gặp...”
Buổi trưa.
Thùy Sam không hẹn bạn, một mình cô ăn cơm trong nhà ăn.
Vũ Phong không đến.
Cũng phải, bạn gái đến rồi, mẹ cũng đến rồi, anh ấy còn đến nhà ăn làm gì nữa?
“Này, các cô đã nhìn thấy bạn gái của chủ nhiệm Vũ chưa? Cực kỳ xinh đẹp, dáng người cũng nóng bỏng...”
Tiếng bàn tán của các y tá bàn bên cạnh làm cho động tác ăn cơm của cô chậm lại nửa nhịp.
“Thì đó, sáng nay cô ấy ở trong phòng chủ nhiệm Vũ cả sáng cũng không ra. Cũng không biết hai người đó ở trong phòng làm gì nhỉ!”
“Kìa kìa, cô thật là đen tối..”
Tiếng bàn tán của các y tá lọt vào tai cô.
Thùy Sam đột nhiên cảm thấy chướng bụng, nơi trái tim dường như cũng khẽ nhói.
Cô chẳng còn tâm tư đâu tiếp tục ăn cơm nữa, bưng đĩa lên đem đến chỗ rửa.
Buổi chiều.
Lúc Vũ Phong đích thân dẫn theo bác sỹ và y tá đến phòng bệnh của Hoàng Ngân, Hoàng Ngân cảm thấy có gì đó sai sai.
Trong các bác sĩ, có cả Thùy Sam.
Nhưng trong lúc đó, hai người kia dường như không hề có sự trao đổi nào qua lại với nhau, cho dù là một câu nói, một ánh mắt, cũng không!
Kỳ lạ, thật là kỳ lạ!
Với sự hiểu biết của Hoàng Ngân với Vũ Phong, chỉ cần nơi nào có Thùy Sam thì tầm mắt của anh ta luôn ở nơi ấy. Nhưng hôm nay, rõ ràng hai người đều có tâm sự, trạng thái không đúng.