“Rõ ràng cô đã đi rồi, tại sao lại trở về?”
Anh ta nghiến răng nghiến lợi hỏi cô.
Trong lòng Hướng Tình run “lộp bộp” một tiếng…
Cô không biết tại sao khi nhìn người đàn ông trước mắt, trong lòng lập tức nổi lên nghi ngờ.
“Anh biết?”
“Trả lời tôi trước! Rõ ràng là cô có thể đi ra ngoài, tại sao lại trở về?”
Lục Li Dã vẫn cố chấp với câu hỏi của anh ta.
Hướng Tình nhìn vết thương không ngừng chảy máu của anh ta, cũng không muốn dây dưa với anh ta nữa, trực tiếp nói ngắn gọn: “Vốn dĩ hôm qua tôi đã có thể đi ra ngoài rồi, tôi ở trong ngõ tối theo cảnh sát đi cứu người, lúc quay về đột nhiên lại bị một cảnh sát đánh ngất, lúc tỉnh lại tôi đã bị treo ở trên ban công rồi.”
Lúc Hướng Tình nói xong những lời này, trong đầu chợt lóe lên một điều: “Người đánh ngất tôi là cảnh sát, mà sau khi tôi tỉnh lại, lại bị trói trên…lẽ nào trong cảnh sát có người của các người sao?”
Chân mày của Lục Li Dã càng nhíu chặt, trong đôi mắt đen kịt của anh ta gió cuốn mây tan, ánh sáng u ám chợt lóe lên, một lúc lâu mới nghe anh ta thấp giọng hỏi một câu: “Cũng không loại trừ khả năng này!”
“Anh không biết?”
Hướng Tình kinh ngạc.
Lục Li Dã lật người ra khỏi cơ thể của Hướng Tình, không còn sức mềm nhũn trên giường: “Cô đi gọi bác sĩ Trần tới đây!’
“Vâng, tôi lập tức đi ngay!”
Hướng Tình nhanh chóng nhảy vọt từ trên giường xuống, nhìn đôi môi từ từ trở nên trắng bệch của anh ta, cô hơi cuống lên: “Anh đợi tôi! Tôi lập tức tới ngay…”
Rất nhanh Hướng Tình đã gọi bác sĩ Trần tới.
Bác sĩ Trần đã mổ lấy viên đạn ra cho Lục Li Dã, cũng may viên đạn không tổn thương đến gân cốt, sau khi băng bó nằm trên giường nghỉ ngơi một thời gian là được.
Hướng Tình ở bên cạnh phụ trách làm trợ thủ.
Từng chậu nước sạch đưa đến, lúc đi ra đã trở thành những chậu máu đỏ tươi.
Cảm giác áy náy trong lòng cô càng lúc càng nặng trĩu theo từng chậu nước máu được bưng ra ngoài.
“Vết thương của cậu Lê sau này không được đụng nước, để tránh bị nhiễm trùng, ngoài ra mỗi ngày phải thay thuốc một lần. Có bất kỳ tình trạng khó chịu gì phải kịp thời liên lạc với tôi, tôi cũng sẽ nửa ngày đến xem tình trạng của cậu một lần. Cậu Lê, mấy ngày này tốt nhất cậu nên nằm nghỉ ngơi ở trên giường, ít vận động.”
Bác sĩ Trần cẩn thận dặn dò Lục Li Dã.
Anh ta nhắm mắt nằm trên giường, giống như đang ngủ say, không hề trả lời bác sĩ Trần.
Hướng Tình ở bên cạnh nghe nhớ rất kỹ.
Lúc tiễn bác sĩ Trần rời đi đã là sáng sớm của ngày hôm sau.
Hướng Tình không chợp mắt suốt đêm.
Trên giường Lục Li Dã đang hôn mê, lại còn sốt cao.
Hướng Tình tìm Liên Vân lấy túi chườm lạnh, hết lần này đến lần khác cô vẫn kiên nhẫn thay túi chườm đá hạ sốt cho anh ta.
Nhìn lại trên giường, sắc mặt của Lục Li Dã trắng bệch, tâm trạng của Hướng Tình càng nặng nề hơn bất cứ lúc nào.
Cho dù lúc mình bị bắt vào đây, bị đánh đến thương tích đầy mình cũng không khó chịu như bây giờ.
Lúc đó là đau đớn về thể xác, còn bây giờ…
Là đau lòng.
Hình ảnh trên ban công lúc đó giống như một thước phim chiếu chậm, không ngừng hiện lên trong đầu Hướng Tình.
Mảng máu đỏ tươi kia bắn tung tóe lên mặt cô lại ấm áp như vậy.
Trong lòng cô là cảm động, là dịu dàng, là áy náy.
Còn có run sợ...
Đây là lần đầu tiên cô gặp phải người đàn ông bằng lòng hy sinh vì cô.
Thậm chí cô có vài giây nghi ngờ…
Không phải người đàn ông nổi bật hơn người này đã động lòng với mình chứ?
Nếu như không phải vậy tại sao hết lần này đến lần khác anh ta lại dốc hết sức lực cứu cô?
Còn mình thì sao? Mặc dù lúc nào trên miệng cũng nói tuyệt đối không qua lại với những người trong giới hắc đạo, nhưng cuối cùng thì sao? Không phải mình cũng động lòng với người đàn ông này rồi sao?
Nhưng người đàn ông chất lượng cao như vậy nếu muốn động lòng với anh ta có thực tế không?
Hướng Tình mang theo tình cảm nồng nàn nhìn Lục Li Dã trên giường, tim cô đột nhiên trong nháy mắt bị anh ta quấy nhiễu, thật lâu mới bình tĩnh lại…cô vươn tay ra thăm dò nhiệt độ trên mặt anh ta.
Phát hiện mình sốt ruột vô cớ.
Nhiệt độ ấm áp trên mặt anh ta truyền đến lòng bàn tay cô, giống như trong một giây đã xâm nhập vào tim cô, nóng hổi…khiến cô không khỏi đỏ mặt.
Cô đang muốn rút tay về, bỗng nhiên cổ tay chợt nặng, bàn tay to lớn cứng như thép của Lục Li Dã hoàn toàn không hề báo trước đã nắm chặt tay cô.
Tim Hướng Tình đập loạn nhịp.
Gò má cô nóng lên, hơi thở gấp gáp.
Lục Li Dã không tỉnh lại, sức nắm bàn tay nhỏ của cô từ từ chuyển sang dịu dàng…lòng bàn tay của anh ta từ cổ tay cô dời đến bàn tay, cuối cùng nhẹ nhàng nắm chặt.
Tim Hướng Tình rõ ràng đập mạnh một nhịp.
Hai gò má nóng như lửa đốt.
Hơi thở gấp gáp.
Lòng bàn tay bởi vì quá căng thẳng mà đổ một lớp mồ hôi mỏng…đột nhiên bàn tay lớn của anh ta dùng sức, kéo một cái cô liền rơi vào lồng ngực rắn chắc của anh ta.
Hướng Tình kinh ngạc khẽ hô một tiếng, sợ rằng mình sẽ chạm vào vết thương của anh ta: “Cậu Lê…”
Cô thăm dò khẽ gọi tên anh ta.
Anh ta không tỉnh lại, ngủ mê man, có lẽ là do đau đớn, hoặc là đang gặp ác mộng, chân mày đẹp của anh ta nhăn lại, đôi môi mỏng gợi cảm giống như đang lẩm bẩm gì đó.
Lúc đầu, Hướng Tính không nghe rõ ràng…
Sau đó Hướng Tình đã nghe rõ!
Anh ta lầm bầm không phải là cái gì khác…
Mà là tên của một cô gái khác.
“Vũ Quỳnh…”
“Vũ Tiểu Tam, đừng đi…”
"..."
Hướng Tình sững sờ nằm trong lòng anh ta, nghe anh ta lẩm bẩm cái tên quen thuộc này, qua hồi lâu cô vẫn chưa tỉnh táo lại…
Vũ Quỳnh…
Vũ Tiểu Tam!
Cái tên quen thuộc, biệt danh quen thuộc…
Cô sững sờ nhìn người đàn ông trước mắt, đột nhiên có một cái tên chợt lóe lên trong đầu cô!
Lê Dã.
Lục Li Dã?
Đầu óc Hướng Tình nhanh chóng chuyển động, cực lực tìm kiếm dung nhan tuấn mỹ mà công tử bột mình đã từng thấy kia.
Hai năm, trong thời gian hai năm, người đàn ông trước mắt này thật sự đã thay đổi quá nhiều!
Hai năm trước anh ta đúng là điển hình của loại công tử nhà giàu phóng khoáng, quần là áo lượt.
Mà bây giờ anh ta lạnh lùng hấp dẫn, kín đáo, vô cùngthu hút. Ngũ quan của anh rõ ràng sắc bén hơn trước rất nhiều, nước da cũng thay đổi, vóc người cũng cao hơn nhiều.
Thật sự Hướng Tình không cách nào có thể liên hệ được người đàn ông mình gặp qua một lần với một Lục Li Dã bây giờ.
Đối với cô mà nói, người đàn ông này thay đổi quá lớn.
Nhưng mà không phải nghe Tam Nhi nói anh ta đi bộ đội sao? Tại sao lại lại lưu lạc đến nông nỗi này?
Còn nữa, tại sao anh ta tại đổi tên?
Lẽ nào...
Có một ý nghĩ lớn mật chợt xẹt qua trong đầu cô.
“Nhóc quỷ Vũ…”
Lục Li Dã mơ màng mơ màng còn lẩm bẩm nhũ danh của Vũ Quỳnh.
Bàn tay nắm tay Hướng Tình cũng không khỏi dùng sức nắm chặt hơn, giống như sợ rằng đột nhiên cô sẽ chạy mất.
Anh ta mơ một giấc mơ, mơ thấy nhóc quỷ Vũ một mình ngồi xổm bên đường vô lực không lớn.
Tiếng khóc kia giống như một thanh dao sắc bén cắm vào tim anh ta, khiến anh ta đau nhức.
Nhưng đột nhiên trong lúc đó khuôn mặt kia lại thay đổi, không còn là nhóc quỷ Vũ nữa mà là …Cao Hướng Tình?
Lục Li Dã đột nhiên tỉnh dậy từ trong giấc mộng.
Vừa mở mắt anh ta đã nhìn thấy khuôn mặt bỗng nhiên xuất hiện trong giấc mộng của anh ta.
Cô cách anh ta chỉ có nửa tấc.
Cô không khóc.
Chỉ là ngơ ngác trừng mắt nhìn anh ta giống như đang tìm kiếm điều gì đó.
Chỉ là trong cặp mắt long lanh kia lúc này điểm xuyết thêm mấy phần âm u.
Thấy anh ta mở mắt, cô chậm rãi đứng thẳng người lên, bàn tay nhỏ hiền lành rút vội ra khỏi bàn tay to lớn của anh ta.
“Lúc nãy anh nằm mơ?”
Cô hỏi.
Giọng điệu là lạ, có phần xa cách.
Ánh mắt âm u của Lục Li Dã tối đi mấy phần: “Sao thế?”
“Không có gì?”
Hướng Tình lắc đầu.
Không biết tại sao đột nhiên tâm trạng của cô xuống dốc không phanh.
Thậm chí ngay cả sức lực nói chuyện cũng không còn.
Biết được anh ta là Lục Li Dã không phải cô nên vui mừng sao? Không nên lập tức xác nhận với anh ta sao?
Nhưng mà cô không có!
Cô không vui, rất rõ ràng cô không vui. Thậm chí vào lúc này cô còn hy vọng thật ra mình là nhìn lầm người.
Loại cảm giác đó...
Rất phức tạp!
Lục Li Dã là ai?
Là người đàn ông vẫn luôn xem Vũ Tiểu Tam là bạn bè, nhưng trái tim đã trao cho Vũ Tiểu Tam.
Lần đầu tiên anh ta nhìn thấy Hướng Tình đã nghĩ mọi cách để bảo vệ cô, cho đến bây giờ còn vì cô chịu một viên đạn…Tất cả những chuyện này đã có thể thông suốt.
Không phải như tưởng tượng ngây thơ kia của cô, cho rằng người đàn ông hư hỏng này đã động lòng với cô…thật ra, anh ta chỉ vì Vũ Tiểu Tam.
Bởi vì mình là bạn của người phụ nữ anh ta yêu nên anh ta không thể không cứu đúng không?
Nghĩ đến những chuyện này, trong lòng Hướng Tình vô cùng chua xót.
Cô không dám nhìn anh nữa, chỉ lấy nhiệt kế qua, kẹp vào nách anh: “Anh đo lại nhiệt độ thử xem, có chỗ nào không khỏe thì nói cho tôi biết.”
Hướng Tình vừa nói vừa lấy túi chườm đá trên đầu anh, lại đi đến tủ lạnh lấy một cái mới khác tới.
Từ đầu đến cuối cô cũng không dám nhìn vào mắt anh.
Không biết là không dám, hay là…sợ nếu nhìn anh, cô sẽ đau lòng.
Sau đó hai người im lặng không ai nói chuyện.
Bầu không khí có vẻ hơi lúng túng.
Hướng Tình cúi đầu, trước sau cũng không lên tiếng, cũng không nhìn tới anh.
Tuy không nhìn Lục Li Dã, nhưng cô vẫn cảm nhận rõ ràng có một chùm sáng gấp gáp đang rơi lên mặt cô, rất sắc bén, đến nỗi cô muốn lờ đi cũng khó.
“Sao thế?”
Bỗng nhiên Lục Li Dã hỏi cô.
Mày kiếm của anh nhăn lại: “Em đang làm mình làm mẩy gì với tôi thế?”
Hướng Tình bĩu môi, ngẩng đầu nhìn anh, gắng gượng trề môi nói: “Cái gì mà làm mình làm mẩy? Tôi cảm ơn anh không kịp nữa là.”
“Thật sao?”
Lục Li Dã nhíu mày: “Tại sao tôi lại hoàn toàn không cảm nhận được lòng biết ơn của em vậy?”
“Không, tôi thật sự rất cảm ơn anh!”
Hướng Tình đứng thẳng người, vô cùng thận trọng nói cảm ơn anh ta: “Lê Dã, cảm ơn anh!”
Lục Li Dã nhếch môi mỏng, xem như đáp lại.
Hướng Tình lại cảm thấy lồng ngực tắc nghẹn.
Quà nhiều lời muốn hỏi anh, nhưng lại sợ không dám nói ra.
Vẫn cứ sợ câu trả lời không giống như cô mong muốn.
“Em muốn nói gì thì nói đi!”
Lục Li Dã nhìn ra được tâm tư của Hướng Tình.
Hướng Tình do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Anh là Lục Li Dã bạn của Vũ Tiểu Tam.”
Cô dùng câu khẳng định chứ không phải là câu hỏi.
Lục Li Dã bình tĩnh nhìn cô, nhưng anh ta không trả lời.
Một hồi lâu, mới khẽ cười một tiếng: “Cuối cùng đầu óc chậm chạp của em cũng nhớ ra cậu đây rồi à?”
Lời này tương đương với việc ngầm thừa nhận câu nói của Hướng Tình.
Lòng cô không nhịn được trở nên nặng nề hơn.
“Nhiệm vụ?’
Hướng Tình dùng những từ ngữ rút gọn nhất, đơn giản nhất hỏi tiếp.
Lục Li Dã không còn do dự nữa, gật gật đầu.
Hướng Tình hít sâu một hơi, cố gắng tiêu hóa những tin tức mình liên tục tiếp nhận này.
Lục Li Dã đối với thân phận của mình không còn giấu giếm Hướng Tình nữa, bởi vì…đã không cần thiết.
Cô cũng đoán được rồi.
“Đỡ tôi ngồi dậy!”
Anh ta không thích cách đàn bà ngồi ở trên, đàn ông nằm ở dưới nói chuyện.
“Chậm một chút…”
Hướng Tình đỡ anh ta ngồi dậy.
Cô lại cẩn thận từng li từng tí lót một cái gối sau lưng anh ta.