Ý anh là, lúc nãy ở trước mặt Vũ Phong, anh cho cô rời đi chỉ là vì không muốn Vũ Phong cho rằng cô là kẻ thứ ba đáng xấu hổ sao?
Hoàng Ngân thở dài, cuối cùng vẫn lên xe.
“Cảm ơn.”
Hoàng Ngân khẽ nói.
“Cài dây an toàn vào.” Cao Dương Thành liếc cô một phát, thản nhiên nhắc nhở.
Hoàng Ngân ngẩn ra, cười một cách lúng túng: “Xin lỗi. Tôi còn chưa quen lắm.”
Cô cảm thấy lòng mình chua chát.
Đúng vậy. Cô chưa bao giờ có thói quen chủ động cài dây an toàn. Bởi vì bốn năm trước, luôn là anh cúi người cài cho cô, thế nên tới tận bây giờ cô vẫn chưa quen với việc tự làm.
Quả nhiên, thói quen là một thứ thật đáng sợ. Nhưng đã bốn năm rồi, tại sao cô vẫn giữ nguyên thói quen này chứ?
Vì cô không thể thay đổi nó, hay là vì thật sự không muốn, không nỡ thay đổi?
Cao Dương Thành lái xe rất vững vàng, giống như con người anh vậy, chín chắn điềm tĩnh.
Hoàng Ngân tựa vào cửa sổ thủy tinh, kinh ngạc nhìn cảnh vật chạy lướt qua ngoài cửa, trong lòng hụt hẫng khó tả.
“Mỗi ngày cô tan tầm vào lúc mấy giờ?”
Đột nhiên, Cao Dương Thành hỏi cô.
Hoàng Ngân ngoảnh lại nhìn anh: “Sáu giờ.”
“Tôi hỏi việc bán rượu ấy.” Giọng Cao Dương Thành thản nhiên như trước.
Hoàng Ngân chần chờ một lúc rồi mới đáp lại rõ ràng: “Ba giờ sáng.”
Cao Dương Thành nhíu mày thật chặt: “Cô rất cần tiền à?”
Hoàng Ngân hơi mím môi, nghĩ bản thân mình làm việc suốt ngày đêm, nói thật thì cô rất khó chịu: “Cứ coi là thế đi.”
Cô gật đầu.
Vốn dĩ cô cũng không muốn anh thấy bản thân mình nghèo túng đến vậy. Không phải là vì cô sợ anh khinh thường cô, mà là sợ anh sẽ lo lắng cho cô.
Nhưng, đôi lúc ông trời lại cứ thích trêu ngươi như thế đấy. Ghét của nào thì trời trao của đấy thôi.
“Đoàn Vũ Đạt không có tiền sao? Cần cô phải làm việc cật lực như thế à?” Giọng nói của anh có một chút giận dữ khó có thể nhận ra.
“Không phải thế.” Hoàng Ngân vội lắc đầu: “Tôi đã tiêu quá nhiều tiền của anh ấy rồi.”
Cao Dương Thành nhíu mày, nghiêng đầu nhìn cô: “Cô làm gì mà cần nhiều tiền vậy?”
“Tôi…” Lúc nghe thấy câu hỏi này, Hoàng Ngân hơi chột dạ chút xíu. Cô còn đang nghĩ phải lấy lý do gì để có lệ với anh, lại nghe thấy anh nói bằng giọng thản nhiên: “Thôi, tôi cũng không có hứng muốn biết chuyện của cô đâu.”
Hoàng Ngân đành ngậm miệng, trong lòng lại cảm thấy may mắn vì anh không vặn hỏi thêm nữa.
“Đỗ Hoàng Ngân…”
Cao Dương Thành gọi tên cô.
Trái tim Hoàng Ngân bỗng siết chặt.
Cô lập tức nghe thấy anh nói: “Nếu cô thật sự cần tiền thì cô có thể tìm Đoàn Vũ Đạt để lấy. Cô là vợ anh ta, anh ta đương nhiên phải cho cô tiền tiêu rồi. Tôi biết cô không muốn dùng tiền của đàn ông, nhưng người đàn ông đó không phải là người khác, mà là chồng cô! Còn nữa, phụ nữ sinh ra không phải là để kiên cường, lại càng không phải để chịu khổ. Cô không nhất thiết phải ép bản thân mình tới nước này đâu…”
Cao Dương Thành vẫn nhìn thẳng về phía trước, nhưng giọng nói lại nghiêm túc đến mức xưa nay chưa từng có.
Cuối cùng, anh nói tiếp: “Nếu cô thật sự cần tiền mà anh ta lại không muốn cho cô, vậy thì tôi có thể cho cô mượn.”
Lời nói của Cao Dương Thành vừa dứt, Hoàng Ngân không thể khống chế được bản thân mình nữa, lệ tràn khóe mi.
“Cảm ơn… Cảm ơn…”
Cô nói lời cảm ơn liên tục, yết hầu đau đớn, giọng nghẹn ngào.
Cô cảm ơn những lời của anh, cũng cảm ơn anh chịu cho cô mượn tiền.
Thật ra thì chỉ cần có những điều này thôi, đối với cô mà nói đã đủ lắm rồi.
Cô lắc đầu, mắt rưng rưng: “Không cần đâu, tôi đã kiếm đủ tiền rồi. Còn nữa, số rượu mà anh đã mua giúp tôi… Bắt anh phải tiêu pha rồi…”
Đèn đỏ, xe dừng lại.
Cao Dương Thành kéo khăn giấy đưa cho Hoàng Ngân, nhìn cô nhíu mày: “Đỗ Hoàng Ngân, đừng khóc nữa, trông xấu lắm.”
Hoàng Ngân vội nhận khăn giấy lau khô nước mắt: “Bác sĩ Lưu còn khen tôi xinh đẹp trang nhã kìa!”
Cao Dương Thành nhếch mép, nói bằng giọng cay nghiệt: “Chỉ có chính cô mới coi những lời đó là thật thôi.” Cuối cùng, anh thò tay kéo gương chiếu hậu xuống, chỉ vào nó rồi nói: “Cô tự nhìn xem bộ dáng kinh khủng của mình đi.”
Hoàng Ngân hơi giật mình vì thấy mình trong gương.
Đôi mắt sưng như hạch đào, trong mắt chứa đầy tơ máu đỏ ngầu, không biết là vì cay hay là vì mệt mỏi nữa.
Tuy rằng khuôn mặt vẫn sạch sẽ đến mức không có bất cứ tỳ vết nào, nhưng lại tái nhợt không còn chút máu. Trông mình như vậy đúng là cũng quá kinh khủng đi thôi.
Cô lè lưỡi, cất gương đi, nhắc nhở Cao Dương Thành: “Đèn xanh rồi, mau lái xe đi.”
Xe đỗ lại trong một con hẻm nhỏ.
“Đến đây thôi. Cảm ơn anh.”
Hoàng Ngân tháo dây an toàn ra, nói lời cảm ơn với anh.
“Thật sự không cần tôi tiễn cô vào trong sao?”
“Vâng, không cần đâu.” Hoàng Ngân vội lắc đầu.
Hôm nay được nghỉ, chắc hẳn Thanh Nga có ở nhà. Hoàng Ngân vẫn không muốn bị Thanh Nga biết mối quan hệ giữa mình và anh.
Cao Dương Thành không nói thêm lời nào nữa, thả Hoàng Ngân xuống xe.
Anh đưa thuốc uống mà bác sĩ Lưu kê đơn cho cô: “Nhớ uống thuốc đúng giờ mỗi ngày. Cũng đừng quên bôi thuốc mỡ. Nếu có khó chịu thì phải đến bệnh viện để khám bất cứ lúc nào.”
“Vâng, tôi biết rồi.”
Anh căn dặn khiến Hoàng Ngân cảm thấy ấm áp.
“Vậy tôi đi vào trước nhé.”
“Ừ.”
Hoàng Ngân xoay người muốn đi, nhưng bỗng nhiên dừng bước lại, ngoảnh đầu nhìn Cao Dương Thành ngồi trong xe.
Mà anh, cũng đang nghiêng đầu nhìn cô.
Hoàng Ngân lại quay người bước về phía anh.
Nhìn cô bỗng đi vòng về, khoảnh khắc ấy, trái tim Cao Dương Thành dường như lại trở về trạng thái như khi mới gặp cô lần đầu tiên. Rộn rã như thế, đập thình thịch trong ngực anh.
Hoàng Ngân đứng trước cửa kính xe, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng, dừng lại một lát rồi mới nói: “Lúc nãy tôi quên nói với anh… Chúc mừng anh nhé.”
Con ngươi đen như hồ nước của Cao Dương Thành chợt co lại, sắc mặt bỗng chốc trở nên lạnh lẽo: “Cô quay lại chỉ vì nói một câu vớ vẩn như thế với tôi thôi sao?”
Hoàng Ngân hơi mím môi, không để ý tới lời nói của anh. Cô hít vào một hơi thật sâu, thế mới nói tiếp: “Dương Thành, một cuộc hôn nhân hạnh phúc cũng giống tình yêu, cần được chúc phúc thật nhiều thì mới hoàn hảo.”
Cô khẽ mỉm cười, ánh mắt chua chát: “Hãy trân trọng duyên phận giữa anh và cô Khuất đi. Có thể gặp được nhau trong muôn vàn thế giới đã là phúc phận rồi. Có thể quen nhau, hiểu nhau, yêu nhau, lại còn môn đăng hộ đối như hai người thì thật sự… Rất hiếm thấy đấy.”
Giọng Hoàng Ngân hơi khàn.
Trước kia khi cô bị bà Cao bắt bẻ, cô luôn nghĩ rằng tại sao mình không có gia cảnh tốt, đủ để sánh ngang với anh, cùng anh đứng trên vũ đài, nắm tay nhìn nhau? Bây giờ, cô đã trưởng thành rồi, không còn nghĩ như vậy nữa. Tuy rằng cô xuất thân nghèo hèn, nhưng rốt cuộc điều đó không thể đánh giá cả cuộc đời của một người được. Chẳng qua, cô luôn luôn hâm mộ cô gái có thể đứng bên cạnh người đàn ông hoàn hảo này mà thôi…
Đó là giấc mơ mà cả đời này sẽ không bao giờ thành hiện thực của cô.
“Cho nên, tôi chúc phúc hai người.”
Hoàng Ngân nói xong, vành mắt đỏ hoe.
Nhưng cô vẫn giữ nguyên nụ cười chân thành nhất ấy, chậm rãi lùi lại, hai tay lại làm một chuỗi thủ ngữ phức tạp trước mặt Cao Dương Thành.
Hoàng Ngân đi rồi. Giây phút quay lưng, nước mắt đã sớm ướt nhòa…
Cao Dương Thành ngẩn người nhìn bóng lưng của cô. Đôi mắt sâu thẳm càng ngày càng khó đoán.
Cô ngây thơ cho rằng anh vẫn chưa thể hiểu được thủ ngữ của cô. Nhưng cô không biết rằng, sau khi đánh mất cô, anh đã tìm một giáo viên giỏi thủ ngữ nhất trong nước để học tập.
Anh biết cô đang nói: “Anh nhất định phải sống hạnh phúc hơn em đấy nhé.”
Nhưng mà, Đỗ Hoàng Ngân ơi, thế giới không còn em thì lấy đâu ra cái gọi là hạnh phúc nữa đây?
“Đỗ Hoàng Ngân!!!”
Đột nhiên, Cao Dương Thành gọi to về phía bóng lưng của cô.
Hoàng Ngân cứng đờ người, lại không quay đầu.
Cô nghe thấy Cao Dương Thành hỏi sau lưng cô: “Hoa tai, cô còn lấy nữa không?”
Không biết tự khi nào, anh đã xuống xe đi đến gần cô. Hoàng Ngân quay người lại nhìn anh, mắt đỏ như con thỏ.
Cao Dương Thành đứng yên trước mặt cô.
Ánh mắt anh nhìn cô thật sâu, không chờ cô trả lời, anh đã lấy một cái hoa tai màu lam từ trong túi áo. Bàn tay anh dịu dàng đẩy tóc dài của cô ra sau tai, nhẹ nhàng nhéo vành tai mềm mại của cô, cuối cùng mới cúi người, đút hoa tai vào trong cái lỗ nhỏ xíu trên dái tai.
Tất cả cảnh tượng này, giống hệt… Ngày ấy năm xưa.
Ngón tay anh vừa mềm vừa nóng, khiến vành tai của Hoàng Ngân như sắp bị bỏng, ngay cả vành mắt cũng bị bỏng theo.
“Cảm ơn…”
Hoàng Ngân không dám ngẩng đầu nhìn anh.
Bởi vì, nước mắt đã tích đầy trong vành mắt. Chỉ cần chớp mắt một cái là sẽ tràn ra ngoài.
Phút chốc, bầu trời xám ngoét bắt đầu đổ mưa lưa thưa, rơi trên vai họ, hơi lạnh phất phơ.
“Mưa rồi. Tôi về trước đây.”
Giọng Hoàng Ngân thoáng khàn khàn.
“Anh cũng mau về đi. Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”
Cô vẫn luôn cúi đầu, không buồn liếc nhìn Cao Dương Thành lấy một lần.
Mà từ đầu đến cuối, Cao Dương Thành vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, không nói một lời.
“Hẹn gặp lại…”
Hoàng Ngân nói xong rồi xoay người, đội mưa chạy vội về phía nhà mình.
Mưa càng rơi càng lớn, đập vào mặt cô, thoáng đau đớn.
Hoàng Ngân vươn tay muốn lau nước mưa trên mặt, nhưng lại phát hiện càng lau thì nước càng nhiều, kiểu gì cũng không lau sạch được. Cuối cùng cô đã gần như không thể phân biệt được nước trên mặt cô là mưa, hay là nước mắt của cô nữa…
Cao Dương Thành, anh có biết rằng em luôn luôn, luôn luôn chưa bao giờ ngừng yêu anh không? Em chỉ… quyết định giấu kín tất cả mà thôi!
Cần gạt nước lắc qua lắc lại trên mặt kính, mơ hồ rồi lại rõ ràng, rõ ràng rồi lại mơ hồ.
Cao Dương Thành tựa lưng vào ghế xe, châm một điếu thuốc, hờ hững rít một hơi.
Anh chưa bao giờ thích mùi thuốc lá, nhưng nó có thể gây tê cho trái tim cô độc suốt bốn năm của anh.
Sương khói lượn lờ che mờ khuôn mặt tuấn tú của anh. Đôi mắt mê ly càng trở nên hờ hững và sâu thẳm.
Anh vươn tay ấn đầu mẩu thuốc lá vào gạt tàn thật mạnh, rồi sau đó khởi động xe, quay vô lăng, rời khỏi nơi khiến anh gần như phải nghẹt thở này.
…
Đêm trước ngày Dương Dương làm hóa trị liệu…
Hoàng Ngân bưng một hộp đồ ăn mà cô đích thân làm, mở cửa văn phòng khoa huyết học.
“Vũ Đạt, đoán xem em mang thứ gì ngon tới cho anh này!”
Hôm nay là cuối tuần, trong văn phòng chỉ có một mình Đoàn Vũ Đạt trực ban. Thế nên Hoàng Ngân không gõ cửa mà trực tiếp thò đầu rồi đi vào.
Nhưng không ngờ rằng trong văn phòng lại có một người khác đang ngồi —— Cao Dương Thành!
Nụ cười trên mặt Hoàng Ngân thoáng trở nên gượng gạo.
Cô bưng đồ ăn vào phòng, mỉm cười với Cao Dương Thành, gật đầu coi như chào hỏi.
Cao Dương Thành mặt không biểu cảm ngồi đối diện Đoàn Vũ Đạt, ngay cả lời chào hỏi cũng không buồn nói với Hoàng Ngân, chứ đừng nói tới chuyện mỉm cười khách khí.
Đoàn Vũ Đạt rõ ràng cũng không ngờ được rằng Hoàng Ngân sẽ đến vào giờ này: “Sao em lại tới vào giờ này?”
Hoàng Ngân nhìn lén Cao Dương Thành, thấp giọng đáp lại Đoàn Vũ Đạt: “Em không yên lòng.”
Cô không yên lòng Dương Dương, nhưng cô không dám nói rõ ràng, sợ bị Cao Dương Thành phát hiện ra gì đó.
Nhưng lời này lọt vào tai Cao Dương Thành thì lại hoàn toàn thay đổi ý nghĩa.
“Mang thứ gì tới vậy? Anh coi thử xem nào.” Đoàn Vũ Đạt nói rồi nhận lấy hộp đồ ăn từ trong tay Hoàng Ngân: “Còn nóng hổi nữa chứ! Thế thì phải ăn ngay cho nóng mới được.”
“Ừ.”
Hoàng Ngân hơi xấu hổ. Cô nhìn Cao Dương Thành một chút: “Ừm… Xin lỗi, tôi không biết là còn có người khác nên tôi chỉ mang theo có một đôi đũa thôi.”
“Không sao, chỗ anh có đấy!” Đoàn Vũ Đạt nói rồi lấy một đôi đũa tre đã rửa sạch ở trong ngăn kéo.
“Hai người đừng khách khí.”