"Cao Hướng Dương, anh có biết xấu hổ hay không hả? Lúc cởi đồ, anh không thể báo trước một tiếng sao?"
Vũ Quỳnh đỏ mặt đứng bên cạnh, giống như một con chim sẻ bé nhỏ cứ ríu ra ríu rít mà than phiền.
Cao Hướng Dương nghiêng người, khẽ cúi đầu nhìn cô: “Em cũng biết xấu hổ sao? Đàn ông cởi đồ trước mặt mình mà em không những không quay mặt đi lại còn hăm hở nhìn chằm chằm thân thể của người ta! Em vậy là có ý gì?"
Tựa như bị Cao Hướng Dương chọt trúng chỗ ngứa, trong nháy mắt Vũ Quỳnh lại càng đỏ mặt dữ hơn nữa, tức giận trợn mắt với anh một cái rồi quay phắt người lại, không nhìn nữa.
"Em tự lái xe tới, anh việc gì phải đưa em về?"
Vũ Quỳnh vẫn không quay lưng lại hỏi anh.
Cao Hướng Dương thong thả mặc quần áo xong.
Khẽ ngẩng đầu, từ tốn sửa lại cái cổ áo, anh hờ hững nói: "Bên ngoài mưa như trút nước, tầm nhìn kém."
"Vậy lát nữa anh về kiểu gì?"
"Anh lái xe của nhà về là được!"
Nói xong, Vũ Quỳnh liền cảm thấy cổ tay bị kéo đi.
Cao Hướng Dương trực tiếp kéo cô ra ngoài.
Bước chân nhanh nhẹn, có chỗ nào giống một người bị mất đi nửa cái chân đâu chứ?
Khó trách suốt mấy ngày nay, cô vẫn không phát hiện ra!
Vũ Quỳnh vừa để mặc cho anh kéo mình ra ngoài vừa nói: "Đợi lát nữa anh cứ lái xe của em mà về! Giờ này chắc mẹ Hoàng Ngân và mọi người cũng ngủ rồi, anh đừng quay về quấy rầy họ nữa, anh lái xe em về đi, đợi bữa sau đẹp trời em quay lại lấy cũng được.”
"Được."
Cao Hướng Dương liền nhận lời không một chút do dự.
Trong thoáng chốc Vũ Quỳnh liền có cảm giác hình như anh chàng này đang đợi cô nói ra những lời đó.
"Em đứng đây đợi anh, anh đi lấy xe rồi quay lại."
Cao Hướng Dương để Vũ Quỳnh đợi anh dưới mái hiên, đang định buông tay cô ra để tới chỗ đậu xe.
"Em đi cùng anh nhé!"
Vũ Quỳnh không buông tay anh.
Vừa nói xong liền chui vội vào dưới ô của anh.
Cao Hướng Dương cúi đầu nhìn cô một cái, không nói gì, vươn cánh tay trái ra ôm lấy bờ vai bé nhỏ của cô, kéo cô nép sát vào lồng ngực của mình rồi bước đi, cùng nhau đi về phía bãi đậu xe.
Vũ Quỳnh được anh ôm vào lòng, ngửi thấy mùi trầm hương nhàn nhạt của sữa tắm, tâm tình tựa hồ không còn cảm thấy nặng nề như lúc nhìn thấy hai chân của anh nữa.
Đầu không tự chủ mà dựa vào lồng ngực của anh.
Cao Hướng Dương bung dù, theo bản năng nghiêng dù về phía bên cô, còn cánh tay phải của anh đã bị ướt mưa từ lâu rồi nhưng vẫn không cảm thấy gì.
Xe của Cao Hướng Dương chạy băng băng trên đường.
Ngoài trời vẫn mưa như trút nước, cần gạt nước trước mắt gạt tới gạt lui lia lịa, hơi nước mờ mịt, tầm nhìn ban đêm rất kém.
"Tầm nhìn hình như không được tốt cho lắm, anh cố gắng lái chậm một chút."
Vũ Quỳnh liếc nhìn chân trái của anh, nhớ đến vụ tai nạn xe, cô không kiềm được lại nhắc anh một câu.
Không dám tưởng tượng, lúc xảy ra chuyện này tâm trạng của anh như thế nào, lại càng không dám nghĩ đến những đau khổ mà anh mang trong lòng.
Lần đầu tiên Vũ Quỳnh đột nhiên cảm thấy hối hận vì sự ra đi của mình hai năm trước.
Hối hận vì một năm trước, lúc anh đau khổ, mình lại không ở bên cạnh chăm sóc cho anh... Mặc dù có thể là anh không cần cô bầu bạn.
Nhưng bên cạnh có thêm một người chăm sóc anh vẫn tốt hơn là thiếu đi một người chăm sóc anh!
"Nhìn chằm chằm vào cái chân của anh làm gì?"
Cao Hướng Dương bỗng nhiên nhìn sang phía cô.
Vũ Quỳnh sững người nửa giây rồi lắc đầu: "Không... Không có gì..."
Vừa nói cô vừa dời ánh mắt đi.
Cao Hướng Dương chăm chú nhìn cô rồi cũng quay đi, tiếp tục chuyên tâm lái xe.
Sau đó, hai người về thẳng nhà, suốt đường đi không nói một lời.
Nửa tiếng sau thì về đến nhà.
Vũ Quỳnh che dù xuống xe nhưng không vào nhà ngay mà đứng dưới mưa gõ vội lên cửa kính xe của Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương hạ kính xe xuống, lông mày lưỡi mác nhíu chặt: "Sao vậy? Còn không vào nhà, lát nữa sẽ bị ướt hết đấy.”
"Hay là anh cứ vào nhà mà ngủ đi, trễ như vậy còn lái xe không an toàn cho lắm.”
Vũ Quỳnh thử thương lượng cùng anh.
Hiển nhiên là cô bị câu chuyện tai nạn xe mà anh kể dọa sợ rồi.
"Em vào nhà đi!"
Cao Hướng Dương gác tay lên cửa sổ xe, ra lệnh cho cô.
Vũ Quỳnh chu chu miệng, tự biết mình không thuyết phục được anh.
Cao Hướng Dương lườm cô một cái rồi mới trầm tĩnh giải thích cho cô: "Ở nhà còn một phần tài liệu quan trọng, sáng mai cần dùng mà anh vẫn chưa xem xong!”
Thấy Vũ Quỳnh vẫn đứng cạnh chiếc xe như cũ không chịu đi, anh lại bồi thêm một câu: "Về đến nơi rồi anh sẽ gọi điện cho em.”
"Được!"
Vũ Quỳnh gật đầu: "Vậy em vào trước đây, anh lái xe cẩn thận một chút!”
"Ừ."
Cao Hướng Dương đáp lời.
Sau đó, nhanh chóng lái xe rời khỏi khu biệt thự…
Vũ Quỳnh vào nhà, đi thẳng vào phòng ngủ, tiện tay lấy một cái khăn khô để lau mái tóc dài bị ướt, rồi nằm phịch xuống chiếc nệm nước lớn mềm mại của mình.
Vùi đầu vào gối, gương mặt lạnh lùng ngạo nghễ của Cao Hướng Dương cứ quẩn quanh trong tâm trí của cô không cách nào biến mất.
Thậm chí cô còn nghĩ không biết một người đàn ông kiêu ngạo như vậy làm cách nào để chấp nhận sự thật tàn khốc của việc mất đi nửa cái chân.
Cô thở dài một hơi, lấy điện thoại di động từ trong túi ra, mở khóa rồi bắt đầu chán chường kiểm tra danh bạ của mình, hồi hộp chờ đợi điện thoại của người nào đó.
Trong danh bạ không có số điện thoại của anh.
Thậm chí cô còn không biết trong hai năm qua liệu anh có thay số không nữa.
Vũ Quỳnh cứ trừng mắt nhìn vào màn hình di động một cách ngây ngốc như vậy để chờ điện thoại của anh.
Giống như hai năm trước, cứ ngây ngô dại khờ mà chờ anh liên lạc.
Cái cảm giác lo được lo mất này lại quay trở lại!
Có lẽ là vẫn giống như trước, trong sự nôn nao có một niềm hạnh phúc bé nhỏ khiến cho con tim manh động của cô cứ vang lên những tiếng bất an ‘thịch thịch thịch’.
Cao Hướng Dương vừa vào đến cửa, toàn thân đều ướt nhẹp.
"Cậu chủ, tại sao cậu lại không che dù chứ! Xem cả người đều bị ướt rồi kìa, kiểu gì cũng bị cảm cho xem!"
Cao Hướng Dương thay giày ở lối vào, dì Lý vừa trách móc vừa lấy khăn khô lau lên tấm thân bị ướt của anh.
Cao Hướng Dương rút điện thoại di động từ trong túi ra, không chần chờ liền bấm vào phím tắt số “1”, gọi đi.
Cho đến tận bây giờ, phím tắt số “1” vẫn luôn là vị trí dành riêng cho Vũ Quỳnh.
Hai năm trước, hai năm sau... Vẫn vậy!
Số mới của cô từ đâu mà có?
Đương nhiên là âm thầm sao chép từ điện thoại di động của dì Lý rồi.
"Cậu mau đi thay quần áo ướt ra trước đã!"
Dì Lý thúc giục anh.
"Vâng."
Cao Hướng Dương tùy tiện trả lời rồi bước lên lầu.
Điện thoại vang lên một lúc lâu, từ đầu đến cuối vẫn không có người nghe.
Cao Hướng Dương cau mày.
Do dự không biết có cần phải gọi lại hay không, cuối cùng thì không gọi nữa mà chỉ đơn giản là gửi cho cô một đoạn tin nhắn báo bình an.
"Đến rồi."
Gửi đi hai chữ lời ít ý nhiều này xong liền không nói gì nữa.
Còn Vũ Quỳnh thì sao?
Cô mệt mỏi cả ngày, vẫn còn ngây ngô cầm chiếc điện thoại trong tay nhưng đã sớm chìm vào giấc ngủ, căn bản là ngay cả điện thoại gọi đến cũng không nghe thấy.
Cho đến khi tỉnh dậy vào ngày hôm sau mới phát hiện trong điện thoại có một cuộc gọi nhỡ cùng với một tin nhắn ngắn gọn đến mức dường như không thể gọi là tin nhắn được.
Cô nhất thời có hơi ảo não.
Nhưng sau đó cũng từ từ bình thường trở lại.
Giữa cô và Cao Hướng Dương, vốn dĩ không thể gọi là mối quan hệ bình thường được.
Giống người yêu ư?
Vậy thì tuyệt đối là chỉ bị giới hạn trong vấn đề giường chiếu.
Không giống người yêu ư?
Nhưng rốt cuộc là hết lần này tới lần khác, bọn họ đều làm những chuyện mà những người yêu nhau làm.
Nói trắng ra thì giống như anh tự xác định vị trí cho mình là, bạn tình.
Nhiều lắm thì cũng chỉ là một người bạn tình của đối phương.
Chỉ vậy mà thôi.
Kể từ sau đêm đó, Vũ Quỳnh không còn liên lạc với Cao Hướng Dương nữa.
Ngược lại thì Lão Tam đã khôi phục lại sự vui vẻ lúc trước, cả ngày cứ xoay vòng trong nhà không ngừng.
Còn Cao Hướng Dương sao, dường như nhìn cái gì cũng trở nên vô cùng vừa mắt, ngay cả Lão Tam xấu đau xấu đớn cũng trở nên đẹp trai hơn mấy phần trong mắt anh, thỉnh thoảng anh cũng sẽ chọc nó chơi.
Đặc biệt, dì Lý còn cố ý mua cho Lão Tam bộ đồ hóa trang Captain America, thân hình con heo của nó mà khoác lên thì kiểu gì cũng tỏa ra khí thế hiên ngang hùng dũng oai vệ, cực giống con heo đầu đàn của loài heo, Trư Bát Giới.
Cao Hướng Dương lúc ở trong bệnh viện, sắc mặt cũng ôn hòa hơn trước không ít, chí ít thì hệ thống quản lý của Tiểu Tần rốt cuộc cũng coi như là được thông qua.
Hôm đó lại là ngày mà cả gia đình ăn cơm chung hàng tuần.
Sau bữa cơm tối, Hoàng Ngân bảo chồng và con gái ra ngoài tản bộ, còn bà thì lặng lẽ kéo con trai vào phòng tán gẫu về chuyện lớn của đời người.
"Con nói thật với mẹ đi, con cùng Tiểu Tam người ta rốt cuộc là chuyện gì?”
"Chuyện gì là chuyện gì ạ?”
Cao Hướng Dương giả vờ ngây ngô, bắt chéo đôi chân thon dài, lười nhác tựa đầu vào ghế sofa, nhìn mẹ mình với vẻ mặt ngây thơ vô số tội.
"Con đừng có giả ngốc với mẹ! Mẹ của con mặc dù lớn tuổi nhưng còn chưa đến mức mù, lần trước mẹ đã tận mắt nhìn thấy hai đứa con… như thế… như thế…”
Hoàng Ngân vừa nói vừa không quên dùng hai ngón tay trỏ ra dấu hôn nhau.
"..."
Gặp phải một người mẹ như vậy, Cao Hướng Dương ít nhiều gì cũng có hơi đau đầu một chút.
"Mẹ, là mẹ hoa mắt thôi!"
"Thằng nhóc thối tha này!! Con lại ăn nói bậy bạ với mẹ phỏng!!”
Hoàng Ngân không chút khách khí vỗ vào trán con trai mình một cái, hét lên giận dữ: "Con rốt cuộc có định chịu trách nhiệm với người ta không hả?”
"Mẹ!! Mẹ không nghe thấy người ta nói là không cần chịu trách nhiệm sao? Mẹ đừng có nhiệt tình chen vào, con cùng Vũ Tiểu Tam người ta… Nói trắng ra thì chính là mối quan hệ không cần chịu trách nhiệm! Thuần túy là tán chơi chứ không phải là nghiêm túc! Con nói như vậy, mẹ hiểu không?"
Thật ra không phải là anh không muốn chịu trách nhiệm mà là Vũ Tiểu Tam không hề mong anh chịu trách nhiệm.
Thật ra thì trong lòng cả hai đều hiểu rõ, giữa bọn họ vốn chỉ là đùa giỡn không hơn không kém.
Trò chơi mập mờ giữa nam nữ, cho tới bây giờ chưa từng đề cập đến hai chữ “trách nhiệm”.
Mà câu này của Cao Hướng Dương không chỉ đơn thuần là nói cho mẹ của anh nghe mà còn là nói cho chính mình nghe!
Anh tự nhủ rằng anh không thể gán tên cho mối quan hệ này trước khi Vũ Tiểu Tam tự mình xem đó là chuyện nghiêm túc!
Chẳng qua anh không hề biết rằng lúc anh nói những lời này, có một người đang đứng ngoài cửa.
Người đó không ai khác chính là Vũ Quỳnh.
Hoàng Ngân đang định hung hăng dạy dỗ con trai của mình một trận thì kết quả là vừa nghiêng đầu sang đã bắt gặp Vũ Quỳnh đang đứng ngoài cửa.
"Tam Nhi??"
Khỏi phải nói sắc mặt Hoàng Ngân lúng túng đến mức nào.
Những lời không hay ho của con trai mình vừa rồi chắc hẳn đã sớm lọt vào tai của cô bé rồi.
"Mẹ Hoàng Ngân..."
Vũ Quỳnh cười rạng rỡ tiến vào.
Thật sự là không nhìn ra một chút tổn thương nào trên nét mặt của cô.
Cao Hướng Dương thật sự cũng không ngờ là Vũ Quỳnh sẽ đứng ngoài cửa, liếc mắt thấy vẻ mặt của cô không có chút gì khác lạ, khẽ nhíu mày một cái.
"Tam Nhi, những lời vừa rồi của anh con..."
Hoàng Ngân có chút không biết nên bắt đầu từ đâu nên trừng mắt nhìn Cao Hướng Dương đang ngồi trên ghế sofa.
Cao Hướng Dương ngẩng đầu, tròng mắt đen thâm trầm khóa chặt ánh mắt sáng trong như nước của Vũ Quỳnh, phảng phất như muốn tìm ra một chút dấu vết còn sót lại của sự buồn bã trong mắt cô.