Bế cô lên, để cô ngồi lên trên lan can của công viên.
Anh đứng đối diện cô, hai tay giang ra đặt ở hai bên của Vũ Quỳnh, giam cô lại trong vòng tay của bản thân, nhướng mày hỏi: “Ai có bầu?”
“Bạn học của em.”
Vũ Quỳnh thành thật khai ra: “Chính là đứa lần trước, cô gái chơi với em ở quán bar.”
Cao Hướng Dương chau mày: “Cô ấy định phá thai?”
“Vâng.”
Vũ Quỳnh cắn môi: “Chẳng qua cô ấy hình như rất sợ hãi.”
“Vũ tiểu tam, em hãy lấy sự trải qua của cô ấy làm bài học cho em, cho nên, sau này cần phải giữ khoảng cách nhất định với bất kỳ người đàn ông nào khác! Nếu không, đến lúc đó người chịu khổ chính là mấy đứa con gái như bọn em! Em xem, bạn em đi phá thai, không chỉ là hốt hoảng lo sợ, người còn phải chịu đau khổ, xong rồi lại nhìn cái tên đàn ông đầu sỏ kia, ném một số tiền là xong việc! Hắn ta chẳng phải mất gì, lại còn vui vẻ chơi một trận...”
Vũ Quỳnh biết, Cao Hướng Dương lại nhân cơ hội dạy dỗ cô.
Anh ấy mỗi giờ mỗi giây đều không quên việc lên lớp cô mấy chuyện này!
Vũ Quỳnh hoạt bát nhéo sống mũi cao cao của anh: “Thầy Cao, vậy anh sẽ làm cho con gái phải chịu loại khổ như này không?”
“Sẽ không.”
Điều này, Cao Hướng Dương rất kiên trì.
Trước khi chưa xác định được tấm lòng, anh sẽ không tùy tiện đụng chạm vào bất kỳ người phụ nữ nào.
Anh không muốn bản thân trở thành ba phiên bản hai, năm đó chính vì sự buông thả của ông mà khiến mẹ thành bà mẹ đơn thân chưa kết hôn đã có bầu, không nói đến việc phải chịu ánh mắt khinh thường của người khác, chỉ riêng việc nuôi anh đã đủ vất vả rồi.
Cao Hướng Dương bắt tay bé nhỏ của cô từ trên mũi mình xuống: “Bạn em mang bầu được bao lâu rồi?”
“Không biết.”
Vũ Quỳnh lắc đầu: “Em chưa hỏi cô ấy.”
“Hôm nào không có tiết, em bảo cô ấy đến bệnh viện cẩn thận kiểm tra, anh sẽ giúp cô ấy hẹn bác sĩ khoa sản tốt nhất.”
“Vâng ạ.”
Hai cánh tay Vũ Quỳnh khoác lên cổ anh, nghiêng đầu hỏi: “Có phải sắp tan tầm rồi không?”
Cao Hướng Dương vỗ lưng cô: “Anh trước dẫn em vào căn tin ăn cơm, được không?”
“Anh vẫn chưa được tan tầm hả?”
“Ừ, sự cố lúc nãy, bắt buộc phải cho người nhà bệnh nhân một lời nói. Chờ chốc em ăn xong, anh để lái xe đến đón em.”
Cao Hướng Dương dẫn Vũ Quỳnh đến căn tin của bệnh viện.
Mỗi vị bác sĩ đều có hộp cơm của mình, người nhà đến giống như Vũ Quỳnh, thì chỉ có hộp cơm thống nhất trong bệnh viện, không phải là loại dùng một lần, chẳng qua đều là đã qua tiêu độc, rất sạch sẽ.
Cao Hướng Dương đưa đến trước mặt Vũ Quỳnh hộp cơm của mình, bản thân thì lại ăn suốt cơm người nhà.
Vũ Quỳnh đã quen sự săn sóc như vậy của anh, cũng không nói gì, liền vui vẻ ăn cơm.
Ăn xong cơm tối, Cao Hướng Dương muốn để lái xe đến đón Vũ Quỳnh nhưng cô lại từ chối.
“Giờ em không về.”
Vũ Quỳnh ngồi trong văn phòng của anh, không chịu đi: “Em ở với anh.”
“Không được, anh còn không biết khi nào mới có thể tan làm!”
“Vậy em vẫn ở với anh!”
Vũ Quỳnh đặt cặp sách của mình lên bàn, miễn cưỡng nằm trên bàn làm việc của anh: “Em về nhà cũng chán, còn không phải là một mình, em cứ muốn ở đây với anh.”
Cao Hướng Dương biết mình không khuyên được cô, cũng không bắt buộc: “Chờ chốc anh phải tới phòng họp người nhà bệnh nhân, em đi với anh đi, ngoan ngoãn ngồi cạnh anh, không cho phép gây rối, biết chưa?”
“Ừm, chắc chắn không gây rối.”
Vũ Quỳnh cố gắng đảm bảo.
Cao Hướng Dương dẫn Vũ Quỳnh đến phòng họp người nhà bệnh nhân, để cô ngồi vào chỗ bên cạnh mình.
Quả nhiên Vũ Quỳnh rất ngoan, không ho he một tiếng, ngồi bên cạnh nhìn cuộc giằng co không ngừng được triển khai của bác sĩ và người nhà bệnh nhân.
Cảm xúc phía bên người nhà của người đã mất tương đối là kích động, tất cả bác sĩ đều tỏ vẻ lý giải, nhưng cuối cùng của cuộc đàm phán, trái lại kết quả hài hòa đến bất ngờ.
Phía bệnh viện và người nhà bàn bạc xong, liền chỉ còn lại phía bệnh viện xử phạt bác sĩ chịu trách nhiệm cho sự cố lần này.
Cuối cùng thì cuộc họp giải tán.
Mà Vũ Quỳnh đã sớm nằm trong lòng Cao Hướng Dương ngủ rồi.
Cô thật sự rất buồn ngủ, nên mới trong cuộc họp kịch liệt như vậy mà có thể ngủ.
Bác sỹ cùng khoa thấy tiểu Vũ Quỳnh trong lòng Cao Hướng Dương, không nhịn được mà trêu ghẹo: “Cậu cả, tình cảm anh em hai người tốt thật đấy! Đây mà không biết, lại tưởng rằng hai người là người yêu đấy!”
“Đúng thế! Chỉ nhìn thế này thôi, liền cảm thấy ân ái hơn nhiều so với anh và Vưu Tiên!”
“Được rồi! Cả cái khoa này chỉ có hai người là nhiều lời!”
Cao Hướng Dương đối với sự trêu ghẹo của bọn họ cũng không để tâm.
Vũ Quỳnh ngủ rồi, anh cũng không nỡ đánh thức cô.
Dứt khoát cứ để cô ngủ như vậy, chờ cô tỉnh rồi lại nói.
Cởi ra áo vest của mình, nhẹ nhàng đắp lên người Vũ Quỳnh, mặc cho cô ghé vào lòng mình ngủ.
Phòng họp yên tĩnh chỉ nghe thấy tiếng gió khe khẽ từ chỗ cửa thông gió, và cả tiếng hô hấp đều đặn nhẹ nhàng của cô.
Xung quanh, dường như ngập tràn mùi hương của cô...
Mùi thơm ngát non nớt, lại mang vài phần mùi nhũ hương thiếu nữ, thơm đến nỗi làm anh mê say.
Cúi đầu trông tiểu Vũ Quỳnh say giấc trong lòng, con ngươi thâm trầm vô thức càng lún càng sâu...không nghi ngờ gì nữa, ở trong mắt anh, cô gái trong lòng, vẫn như cũ là một đứa bé chưa hết tính trẻ con.
Thậm chí, nét mặt vẫn còn đặc trưng cực điển hình của trẻ con.
Hoặc là, cô vốn lớn lên có vẻ mảnh mai, lại có khuôn mặt bầu bĩnh, cộng thêm mái tóc xoăn dài, lại càng cực giống một con búp bê dễ thương, làm anh càng cảm thấy cô vẫn còn là một đứa trẻ chưa trưởng thành.
Nhưng không thể không thừa nhận, nhóc con trong lòng, lại có nét rất khéo léo.
Từng cái nhăn mày, nụ cười của cô, tươi như yêu tinh, lại đẹp như tiên...chỉ cần liếc một cái, liền có thể hớp hồn người khác.
Còn mùi hương của cô...
Con ngươi đen như mực của Cao Hướng Dương, hơi chút nóng rực.
Chợt nhớ lại buổi tối vào ba năm trước ấy...
Anh suýt thì cưỡng bức cô, người tuổi còn chưa qua 15!!
Mắt anh trở nên hơi đục.
Yết hầu nhúc nhích, thở hắt ra một hơi.
Lòng cảm thấy buồn bực không thôi.
Bỗng chốc, người trong lòng hơi động đậy, dần dần tỉnh.
Đôi mắt đẹp, lim dim lười nhác, cô vươn eo, nhìn xung quanh một cái mới phát hiện ra mọi người đều đi hết rồi, chỉ còn lại hai người họ: “Tan họp rồi?”
“Ừ.”
Giọng nói Cao Hướng Dương hơi trầm khàn.
Cổ họng khô khốc, nhìn dáng vẻ biếng nhác của cô, cảm xúc khó hiểu trào dâng: “Chúng ta về nhà đi!”
“Vâng...”
Cao Hướng Dương trước tiên đứng dậy, Vũ Quỳnh chậm rãi đi theo.
“Giải quyết xong chuyện chưa?”
Vũ Quỳnh quan tâm hỏi anh.
“Cũng hòm hòm rồi.”
Cao Hướng Dương lập lờ trả lời nước đôi, lòng lại hoàn toàn không nằm trên vấn đề này.
Suy nghĩ của anh, hết sức hỗn loạn.
Bởi cô gái bên cạnh đây...
Cũng bởi vì cái đêm suýt chút mất kiểm soát của ba năm về trước!
Anh mãi mãi không quên được tiểu Vũ Quỳnh mơn mởn non nớt, cơ thể bé nhỏ không mặc gì, dáng vẻ khóc ngất trong lòng anh... Đó có lẽ chính là trở ngại tâm lý mà anh sẽ không bao giờ có thể vượt qua!
“Anh đang nghĩ gì vậy?”
Vũ Quỳnh thấy ra được Cao Hướng Dương đang trong trạng thái không để tâm.
“Không có gì.”
Cao Hướng Dương nhàn nhạt lắc đầu, thái độ lạnh đi một ít, bỗng nói: “Cuối tuần này, anh về nhà một chuyến, em thu dọn đi, về nhà cùng anh.”
“Vâng ạ!”
Vũ Quỳnh không nghĩ ngợi gì, chỉ tưởng đơn giản là về nhà một chuyến mà thôi, liền vui vẻ khoác tay Cao Hướng Dương cùng nhau ra khỏi bệnh viện.
....
Thứ bảy, lúc Vưu Tiên xuất hiện trước mặt cô, Vũ Quỳnh mới nhận ra, hóa ra về nhà căn bản không phải là chuyện đơn giản gì.
Là họ...đi gặp phụ huynh!!
Vũ Quỳnh cũng đã nghĩ dứt khoát không về, nhưng, cô không kìm được lòng tò mò, cho dù biết rõ sự tò mò ấy sẽ khiến cô chết không chỗ chôn.
Trên xe——
Vũ Quỳnh ôm cặp sách ngồi ghế sau, mím môi không rên một tiếng.
Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn hết cả lại của cô, liền biết, tâm trạng hôm nay của cô cực kỳ không tốt.
Nhưng Vưu Tiên ngồi trước thì không như thế.
Cô hôm này trang điểm nhẹ nhàng, mặt tươi cười rực rỡ, có vẻ tràn đầy sức sống.
“Hướng Dương, đột nhiên em thấy căng thẳng...”
Vưu Tiên nói, vươn tay ra nắm lấy tay phải của Cao Hướng Dương, mười ngón đan xen, để giữa hộp lưu trữ: “Bác trai bác gái sẽ thật sự hài lòng với em sao?”
Ánh mắt Vũ Quỳnh nhìn thẳng tắp chằm chằm mười ngón tay đan xen của hai người...nước trong mắt, sóng sánh rưng rưng.
Cô nhìn vậy rất lâu, cứ nhìn, nhìn mãi...
Bộ dáng ấy, dường như muốn đốt ra một cái lỗ trên tay của hai người kia.
“Chị có thể để yên cho anh tôi lái xe không?”
Vũ Quỳnh lạnh giọng hỏi một câu, ánh mắt chuyển từ bàn tay nắm chặt của họ sang khuôn mặt tươi cười rạng rỡ của Vưu Tiên: “Đây là đường cao tốc, xảy ra chuyện gì, chị chịu trách nhiệm nhé?”
Vũ Quỳnh chất vấn, không giữ chút thể diện nào cho Vưu Tiên.
Cao Hướng Dương cau mày không lên tiếng, buông tay Vưu Tiên ra.
Vưu Tiên bĩu môi không vui, ngượng ngùng mà rút tay về.
Vũ Quỳnh hài lòng quay đầu ra hướng ngoài cửa sổ.
Nhìn cảnh lướt qua vùn vụt, trong lòng hụt hẫng khó hiểu.
Bên trong đó, trống rỗng tựa như bị đào đi ra.
Lồng ngực, trở nên nghèn nghẹn.
....
Sau vài tiếng, xe đã dừng ở sân nhà họ Cao.
“Tiểu tam!!!”
Xe vừa dừng hẳn, liền thấy Hướng Tình nhiệt tình chạy vội ra.
Vũ Quỳnh xuống xe, mới đứng ổn liền bị Hướng Tình ôm chầm lấy.
“Hướng Tình!!”
Vũ Quỳnh vừa thấy Hướng Tình, tâm trạng lúc nãy còn hụt hẫng lập tức trở nên tốt hơn nhiều.
“Ài da! Làm chị nhớ chết đi được!”
Hướng Tình quen thói véo khuôn mặt nhỏ mịn màng của Vũ Quỳnh, cau mày: “Sao một tháng không gặp mà lại gầy đi nhiều như vậy? Anh! Có phải anh lại bắt nạt tiểu tam không?”
Mặt Hướng Tình dài ra, chất vấn Cao Hướng Dương bên cạnh.
Hoàn toàn triệt để gạt Vưu Tiên qua một bên, thậm chí ngay cả chào hỏi cũng không.
Vưu Tiên đứng đờ một bên, có hơi lúng túng.
Cao Hướng Dương ôm lấy vai cô ta: “Đi thôi, vào nhà trước đã.”
Nói xong, dẫn Vưu Tiên vào trong nhà.
“Hướng Tình, em về nhà trước đây.”
Vũ Quỳnh nhìn bóng lưng cùng nhau rời đi của họ, trong lòng lại thấy nghèn nghẹn, cô không dấu vết mà hít vào một hơi, cười nói: “Mẹ em còn đang chờ ở nhà đây!”
“Được rồi, vào đi, dì Sam và chú Phong đã sớm chờ em ở trong rồi.”
Hướng Tình vỗ vai cô: “Đi thôi.”
Vũ Quỳnh hết cách, chỉ có thể đi theo họ vào trong phòng.
Sau khi cô đi vào, cảnh tượng trong phòng khách, khá giống với ba năm trước.
Vưu Tiên ngồi bên cạnh Cao Hướng Dương, mẹ Hoàng Ngân hỏi han câu được câu không, ba Dương Thành cũng không tính là nhiệt tình, ít nói.