"Anh quá căng thẳng rồi..."
"Anh lo cho em! Đừng để anh phải chịu khủng hoảng như vậy nữa, anh không muốn thấy có thể lại mất em... cảm giác đó cực kỳ đáng sợ..."
Cao Hướng Dương ôm chặt cô, môi mỏng cưng chiều cọ lên trán cô: "Nghe lời anh, được không?"
Trong đầu Vũ Quỳnh thấy vô cùng ấm áp, gật đầu: "Được! Tất cả đều nghe anh..."
"Ngoan..."
Bệnh viện.
Kết quả kiểm tra thì không có gì cả, tất cả đều bình thường.
Nhưng không loại trừ khả năng vì bây giờ còn quá sớm nên không thể tra ra được.
Không mang thai, cũng không có thai ngoài tử cung.
Kết quả này, không biết là tốt hay là xấu.
Bác sĩ chỉ nói, quan sát thêm vài ngày trước đã, nếu như kinh nguyệt vẫn không tới thì lại kiểm tra lại.
Dù sao đã từng có thai ngoài tử cung, thể chất đặc thù nên không loại trừ khả năng lại mang thai ngoài tử cung.
Nhưng, đến ngày thứ năm, kinh nguyệt vẫn không có...
Sáng sớm, Vũ Quỳnh ngồi ở trên nắp bồn cầu, trong tay cầm một que thử thai, kích động hét lên.
Lúc đó Cao Hướng Dương hoảng sợ.
"Sao vậy? Xảy ra chuyện gì thế?"
Cao Hướng Dương mở cửa phòng tắm, khẩn trương hỏi cô.
Vũ Quỳnh nắm que thử thai, bàn tay nhỏ bé vẫn còn run rẩy: "Chồng à, em... có phải em nhìn nhầm rồi không? Trên... trên này có hai vạch màu hồng! Hai vạch..."
Vũ Quỳnh kích động đến suýt chảy nước mắt: "Cái này có phải có nghĩa là em đã mang thai rồi không?"
Cao Hướng Dương kinh ngạc hai mắt mở lớn, liếc mắt nhìn que thử thai trong tay Vũ Quỳnh, đúng là trên đó hiện hai vạch màu hồng.
"Thực sự..."
Trong mấy giây, Cao Hướng Dương gần như không thể dùng bất kỳ từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của anh lúc này.
"Cho dù thế nào cũng đi viện đã!"
Vũ Quỳnh đứng lên ra khỏi phòng tắm: "Chồng à, em đi thay đồ trước, anh cũng nhanh lên nhé!"
Hai người lại lần nữa lòng như lửa đốt chạy tới bệnh viện, đến phụ khoa khám thì đã là hai tiếng sau rồi.
Vũ Quỳnh ở bên trong làm các loại kiểm tra, Cao Hướng Dương ở bên ngoài gấp đến độ đi tới đi lui, trong lòng hỗn loạn, vừa khẩn trương vừa sợ, càng vui mừng và mong đợi nhiều hơn, nhưng lại lo càng mong đợi thì càng thất vọng.
Nói chung là một loại tâm trạng vô cùng phức tạp, khó có thể dùng từ ngữ đơn giản để hình dung.
Nửa giờ sau thì cũng kiểm tra xong loại cuối cùng.
Cửa vừa mở ra, Vũ Quỳnh như một cơn gió nhào vào trong lòng Cao Hướng Dương, sau đó chính là mất kiểm soát mà gào khóc.
Cô vừa khóc lên đã khiến Cao Hướng Dương sợ hãi.
"Sao vậy? Sao vậy? Có chuyện gì? Tam Nhi, đừng khóc! Có chuyện gì nói cho anh trước đã..."
Cao Hướng Dương quả thật có chút nóng nảy, không ngừng an ủi cô vợ bé bỏng của mình.
Chỉ nghe bác sĩ phía sau nói: "Bác sĩ Cao, chúc mừng! Anh sắp làm ba rồi, đứa bé đã được ba tuần, hơn nữa tình hình cực kỳ lý tưởng, đã loại bỏ khả năng thai ngoài tử cung!"
"Thật sao?"
Cao Hướng Dương ngạc nhiên hô to, ôm lấy gương mặt đang khóc của vợ mình, có chút không dám tin hỏi Vũ Quỳnh: "Là thật sao? Anh thật sự sắp làm ba rồi?"
"Vâng."
Vũ Quỳnh liên tục gật đầu, vừa khóc vừa cười: "Em quá kích động rồi, không nhịn được nên mới khóc..."
Cao Hướng Dương cũng kích động đến mức khó có thể kiềm chế, lại vẫn không quên an ủi vợ: "Đừng khóc nữa, nghe lời anh! Em mà khóc là không tốt cho con đâu..."
Một câu nói này quả nhiên có hiệu quả, Vũ Quỳnh lau nước mắt, cười ngốc nghếch, thật sự không dám khóc nữa.
Hai tháng sau...
Cao Hướng Dương cùng Vũ Quỳnh đến khoa phụ sản siêu âm.
"Chúc mừng viện trưởng Cao!"
Bác sĩ nhìn kết quả siêu âm thai nhi, phấn khởi chúc mừng: "Đây chính là cặp song thai hai người nhé!"
"Thật sao?"
Vũ Quỳnh và Cao Hướng Dương vừa nghe kết quả, thật sự có chút không dám tin.
"Thật sự là song thai sao?"
"Là thật! Không giả được! Nhìn xem, là hai bào thai, nhất định là song thai!"
Bác sĩ cũng mừng rỡ vô cùng!
"Ôi...Tốt quá rồi!"
Vũ Quỳnh ôm lấy Cao Hướng Dương, suýt chút nữa mừng đến chảy nước mắt: "Đây nhất định là ông trời đưa những đứa nhỏ bị lạc trả về cho chúng ta!"
Cao Hướng Dương cũng đặc biệt kích động, ôm lấy Vũ Quỳnh, vỗ nhẹ lưng cô, trấn an: "Đúng vậy, con của chúng ta đã trở về rồi!"
"Chắc chắn là song thai rồi, chỉ là rốt cuộc là song thai long hay phượng thì phải đến hai tháng mới nhìn ra được."
Bác sĩ nói rồi đi ra khỏi phòng siêu âm, một bên cầm giấy kiểm tra ký tên, một bên dặn dò: "Mang thai đôi cần nhiều dinh dưỡng hơn mang thai một rất nhiều, cho nên sau này nhất định phải ăn uống đầy đủ, đủ dinh dưỡng, bồi bổ thân thể, không thể kén ăn, biết không? Chỉ cần không chú ý một chút là song thai có thể bị thiếu chất rồi."
"Được, chúng tôi nhất định sẽ chú ý."
Hai người ba mẹ tiêu chuẩn liên tục gật đầu.
Chẳng ai nghĩ tới, nhà này một lần sinh con lại tăng lên liền hai người.
Chuyện này không thể nghi ngờ đã khiến ông bà hai bên nội ngoại đều sướng phát điên rồi.
Cái gì ăn ngon đều đưa cho cô, cái gì chơi vui cũng đưa cho cô, nói là để sau này cho con chơi.
Trong nhà chất đầy đủ loại quần áo màu sắc hình dạng khác nhau, đồ nam có đồ nữ có, cái gì cần có đều có.
Cho đến tháng thứ tư, rốt cục xác định được song bào thai trong bụng Vũ Quỳnh là một đôi thai long phụng!
Tối hôm ấy, cả nhà mừng đến nỗi suýt mất ngủ tập thể.
Một nam một nữ, hợp thành một chữ "Tốt", còn có gì có thể viên mãn hơn được nữa?
Thời gian thấm thoát trôi qua, năm tháng như thoi đưa.
Bảy năm sau...
Nhà họ Cao.
Bé gái hoạt bát tóc buộc đuôi ngựa, cúi đầu, khẽ mím đôi môi anh đào, không nói lời nào, gò má đáng yêu, khiến người ta nhìn là thấy thương yêu.
Bé gái này tên Cao Huyền My, tên phụ là Cao My, nhũ danh Tiểu My.
Bé có đôi mắt to đen nhánh, dáng vẻ nhanh nhẹn, khiến người ta quyến luyến không rời.
Bên cạnh bé là một bé trai cao hơn nửa cái đầu.
Bé trai để tóc ngắn gọn gàng, thoạt nhìn rất lanh lợi.
Đôi mắt to đen như đang phát sáng, lại có chút vẻ trẻ con, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ khôi ngô của bé.
Trong ánh mắt ấy còn toát lên vài phần khí khái nam nhi.
Có chút uất ức, lại có chút không phục?
Hàm răng trắng khẽ cắn môi, vẻ mặt lại có chút tà khí và quật cường.
Trên gò má non nớt của bé còn có vài vệt máu.
Chiếc áo phông trên người cũng có mấy chỗ rách, thoạt nhìn có vẻ chán nản vô cùng.
Cậu bé tên là Cao Hướng Bách, tên phụ là Cao Bách, nhũ danh Tiểu Bách.
Nhưng là một nam tử hán chân chính, bé ghét nhất bị gọi là Tiểu Bách, theo lời của bé, cái tên này nghe có chút đàn bà!
Nghe còn không nam tử hán bằng Tiểu My.
"Đúng là phản rồi!"
Giọng dạy bảo này đương nhiên là của mẹ hai đứa, Vũ Quỳnh nói.
"Mới lớn bằng thế này mà đã học người ta đánh nhau ở trường! Lại còn hai đứa cùng lên đánh! Đúng là vô pháp vô thiên!"
Vũ Quỳnh nghĩ con trai đánh lộn thì còn có thể hiểu được.
Nhưng con gái cũng nhảy vào đánh thì rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?
Nghe nói còn ra tay không kém gì mấy bé trai.
Lúc cô nhìn thấy bé trai bị đánh thì càng hoảng sợ.
Trên gương mặt trắng nõn nà không biết bị con gái cô dùng móng tay cấu bao nhiêu vệt máu, Vũ Quỳnh sợ quá vội đưa con người ta đi viện, cũng không biết đã phải bồi thường cho nhà người ta bao nhiêu mà vẫn không được phụ huynh bên đó tha thứ.
Cuối cùng vẫn là chồng cô đến nói mấy lời có ích, mới có thể hòa giải được chuyện này.
Tuy là hoà giải rồi nhưng Vũ Quỳnh vẫn cực kỳ tức giận.
"Còn con nữa! Cao Tiểu My, con đứng ra đây cho mẹ! Đừng tưởng con bày ra vẻ mặt đáng thương thì mẹ không dám đánh con nhé! Đi ra đây!"
Cao Tiểu My khóc thút thít, đôi mắt to đáng thương cũng lập tức đỏ lên.
Mặc dù bé có chút sợ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy.
"Đưa tay ra đây!"
Vũ Quỳnh cầm thước dây, hướng về phía bé nói.
Cao Tiểu My đáng thương run run, cái tay nhỏ bé sợ hãi đưa ra, đôi mắt to đỏ lên liếc nhìn ba bé đang ngồi ở ghế sofa xem trò vui.
Đôi mắt đáng thương kia dường như đang như muốn nói: Ba ơi cứu con, mau cứu con gái đáng thương của ba với...
Bé thấy ba vẫn ngồi im ở đó không nhúc nhích, ánh mắt Tiểu My vừa chuyển, nhất thời hốc mắt rưng rưng, bộ dạng như sắp khóc, khiến người ta vừa nhìn đã thấy thương.
Cao Hướng Dương đau lòng, đúng là có chút không nỡ nhìn.
"Vợ à..."
Cao Hướng Dương đứng dậy đi đến bên này.
Hai má Tiểu My suýt thì đã nở thành hai đóa hoa nhỏ, nhưng bị mẹ trừng mắt, bé giống như con thỏ nhỏ đáng thương rụt đầu lại, tiếp tục giả vờ thành vẻ đáng thương sắp khóc.
"Hướng Dương, anh đừng khuyên em! Anh nghĩ đến người nhà của đứa bé kia xem, bị hai đứa nhỏ đánh thành dạng gì rồi! Mới có mấy tuổi đã đánh người ta thành như vậy, đến lúc lớn thì còn đến thế nào nữa!"
Vũ Quỳnh không có ý định nghe anh khuyên.
"Mẹ, mẹ đừng đánh em, đây không phải là lỗi của em!"
Cao Tiểu Bách đứng ngăn trước mặt em gái, giống như một nam tử nhỏ, che chở em gái ở phía sau, vươn cánh tay nhỏ bé ra: "Mẹ muốn đánh thì đánh con đi!"
"Hai đứa đều phải đánh, đứa nào cũng không trốn được đâu!"
Hay lắm, hai đứa nhỏ này còn biết liên minh rồi.
Vũ Quỳnh nói rồi nắm bàn tay nhỏ bé của con trai đặt xuống, nhưng con gái lại duỗi tay ra, để lên trên tay anh trai, một thước rơi xuống chỉ nghe Tiểu My bị đau thút thít một tiếng, nhưng bé vẫn cố nhịn không để nước mắt rơi xuống.
Một màn này khiến mọi người nhìn thấy đều đau lòng.
Đương nhiên trong đó cũng có Vũ Quỳnh.
"Tiểu My ngốc! Em làm gì thế!"
Tiểu Bách tức giận đẩy em ra, nắm bàn tay nhỏ của bé, đau lòng kiểm tra một phen.
Nhìn bàn tay đỏ hồng của em gái, ánh mắt tối đi vài phần, liếc đầu sỏ gây tội là mẹ mình một cái, lại đau lòng thổi thổi tay Tiểu My mấy hơi.
Vừa bị con trai nhìn, Vũ Quỳnh lập tức cảm thấy mình giống như thành người phạm một tội ác tày trời.
Trong lòng có chút khổ sở lại có chút tức giận, nhưng càng không nỡ nhiều hơn, nhất thời không biết nên làm thế nào cho phải.
Cao Hướng Dương đương nhiên hiểu nỗi khổ của vợ.
Đứa bé nghịch ngợm không dạy thì không được, nhưng thật sự đánh hai đứa nhỏ thì người đau lòng lại là người làm cha mẹ bọn chúng.
"Được rồi, giao hai đứa cho anh, em đừng quản nữa..."
Cao Hướng Dương ôm vợ một cái, tiến đến bên cô thấp giọng nói: "Đừng đau lòng, vừa rồi khi em ra tay, anh nhìn cái liền thấy em không dùng lực, nó không đau lắm đâu, hai đứa nó đang dùng khổ nhục kế thôi."
"..."
Cô đúng là không dùng bao nhiêu sức, nhưng dù sao con vẫn còn nhỏ, da còn non nớt, nhất là Tiểu My, từ nhỏ đã được cả nhà nâng niu, chút đau nhức này, Vũ Quỳnh thật sự vẫn lo bé không chịu nổi.
"Mẹ..."