"...."
Huyền My nghĩ thầm, bọn họ là vô lại háo sắc, chẳng lẽ anh không phải?
Cũng không biết vừa rồi ai trong hành lang tập kích ngực cô.
Đương nhiên, những lời này, Huyền My cũng chỉ oán thầm hai câu trong lòng.
Ánh mắt Đình Hải chiếm lấy Huyền My, không ngừng đánh giá cô, chợt anh nghiêm trang hỏi: "Cao Huyền My, anh đang kiểm tra trực quan xem bộ phận ngực của em có phải nhảy hát hò mỗi ngày không?"
"A... Hát hò?"
"Thời điểm nghe thấy chữ "Ngực", "Bộ phận", Huyền My đã cảm thấy vô cùng xấu hổ, có thể hết lần này tới lần khác, trọng điểm của những lời này đã chuyển dời tới hai chữ "Hát hò" kia.
"Ngực", Bộ phận ca hát? Cái quái gì vậy?
"Giống như bài hát của SHE!"
"Bài hát gì?"
Huyền My ngây thơ hỏi tới.
Đình Hải nhịn cười, tàn nhẫn nói cho cô biết: "Không muốn lớn lên."
Tôi không muốn, tôi không muốn, không muốn lớn lên...
"... Dựa vào cái gì?"
Huyền My thật sự là vừa buồn cười vừa tức giận, mắng lại anh: "Anh mới không muốn lớn lên ý!"
Đình Hải mím môi mỉm cười, đùa giỡn cô: "Em yên tâm, của anh đã sớm không thể chờ đến lúc trưởng thành rồi, chỉ chờ em nghiệm thu!"
"...."
Trong nháy mắt mặt của Huyền My liền đỏ lên, tầm mắt rủ xuống, ngượng ngùng chửi nhỏ một câu: "Lưu manh..."
Được rồi. Cô thừa nhận, bình thường cô tuy có chút ngốc, có chút đần, thế nhưng, chuyện nam nữ khác nhau, cô tương đối hiểu, ai bảo cô lại cùng lớn lên với anh cả chứ! Cao Huyền My cô tốt xấu gì cũng được chứng kiến đứa con trai nào đó lớn lên.
Đùa giỡn Huyền My là chuyện mà Đình Hải thích nhất từ trước tới nay, nhưng trước sau gì anh cũng có chừng mực, những trò đùa này thật sự nói trắng ra thì chính là một loại ám hiệu đối với cô.
Đối với loại chuyện này, anh cũng đã đến tuổi, có thể hiểu rõ ràng, trước mặt cô nhóc vẫn còn non nớt này giống như một mầm cây, thật sự đem chính mình cho cô nghiệm thu, anh cũng không đành lòng khiến cô vất vả...!
Cô còn quá nhỏ, anh phải đợi.
Cũng may, anh đối với cô vẫn còn đầy kiên nhẫn.
Nhiều khi, thời điểm một người con trai thật sự yêu thương một cô gái, thật sự nhịn không được mà đụng vào cô, xâm phạm cô. Thực ra làm chuyện như vậy sẽ tự cảm thấy mình đang phạm tội, đau lòng, khó chịu, sẽ không từ bỏ.
Nhưng loại cảm giác này, đối với người mà mình yêu thật sự mới có.
Giống như, Đình Hải đối với Cao Huyền My.
- ------Hôm sau------
"Wow! Cậu nói là Đình Hải sớm đã biết cậu là con gái sao?"
Văn Tịch kích động, thiếu chút nữa kêu to lên tiếng.
"Suỵt, suỵt.... Cậu nói nhỏ đi một chút, nhỏ một chút."
Huyền My vội vàng bịt kín miệng nhỏ của cô.
"Ai da! Là do tớ quá hưng phấn!"
Văn Tịch che miệng cười rộ lên: "Như vậy, nói cách khác, thời điểm lần đầu tiên trước mặt cả lớp anh ta nói muốn làm bạn gáicủa cậu, kỳ thật đã biết rõ cậu là nữ sinh rồi? Ai da, hóa ra khi đó Đình Hải đang đùa giỡn cậu nha! Ha ha.... Cậu thua trong tay Đình Hải, cậu xong rồi, cậu ngốc như vậy, anh ta lại thông minh như vậy, sau này nhất định cậu bị anh ta ăn sạch rồi."
Huyền My cúi đầu, mím môi cười thầm: "Xong thì cũng xong rồi, dù sao anh ta cũng không bắt nạt tớ..."
"Nhìn bộ dạng say mê của cậu kìa..."
Văn Tịch nắm tay cô: "Này, đừng trách tớ không nhắc nhở cậu... Còn hai ngày nữa là tới ngày lễ Quốc Khánh, cậu nên suy nghĩ kĩ, về nhà lấy lệ với ba mẹ cậu, mặt khác... Cậu với người tình cuồng nhiệt của cậu sẽ phải xa nhau bảy ngày đó, có bỏ được hay không?"
"A... Ngày lễ Quốc Khánh sao?"
Văn Tịch không nói thì Huyền My đúng thật là sẽ quên mất chuyện này.
"Biết chắc là cậu sẽ quên mà. Thật ra vẫn còn có chuyện muốn nhắc nhở cậu..."
Văn Tịch nhìn cô, cảm thấy lo lắng nhìn bộ dạng khi cô phải liên tiếp nhận những đả kích này.
"Cậu nói nhanh lên đi..."
Huyền My không thể chờ đợi được nữa, thúc giục cô.
"Sau khi nghỉ lễ, toàn bộ sinh viên năm nhất chúng ta sẽ đều phải làm kiểm tra sức khỏe toàn thân. Hơn nữa tớ đã giúp cậu dốc lòng đi theo các chị nghe ngóng, tất cả con gái đều phải kiểm tra "Ngực", còn có kiểm tra nhịp tim... Về phần con trai, nghe nói cả quần cũng phải cởi..."
"...."
Tin dữ!!
Đây tuyệt đối chính là tin dữ siêu cấp lớn! So với ngày nghỉ lễ Quốc Khánh, cái gì mà xa cách người yêu, còn đáng sợ hơn nhiều.
Cả ngày nay, Huyền My đều trở nên ngây ngốc, quả nhiên như Văn Tịch nói, sau khi cô đắm chìm trong những đả kích liên tiếp, sẽ quay về bộ dạng thẫn thờ.
Cô vốn là một cô nhóc đầu gỗ ngơ ngác, nhất thời phải nghĩ ra nhiều biện pháp ứng phó như vậy, cô thật sự sắp bận không chịu nổi.
Huyền My nằm úp mặt vào sách trên bàn, thống khổ kêu thảm.
Chợt nghe "Cốc, cốc, cốc" vài tiếng gõ bàn vang lên, làm cô ngẩng đầu lên.
Ngẩng lên liền thấy Đình Hải.
Huyền My thoáng cái liền ủy khuất bĩu môi.
"Làm gì mất hồn mất vía vậy? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Anh nói xong, đem cốc đường đỏ trong tay đặt trước mặt cô: "Uống đi..."
Huyền My sớm đã thành thói quen, mỗi ngày cứ đến đúng giờ anh đều mang cho cô một cốc trà gừng, cho nên cũng không hỏi nhiều, cầm lên ngoan ngoãn uống.
"Sắp được nghỉ dài ngày, làm sao bây giờ?"
"Cái gì làm sao bây giờ?"
Đình Hải dựa vào trước bàn cô, hỏi cô.
"Em phải quay về thành phố A."
"Ừ. Đúng lúc, anh cũng muốn quay về thành phố A."
Đình Hải khoanh tay trước ngực, từ trên cao nhìn xuống cô.
"Anh cũng trở về thành phố A sao?"
Huyền My thoáng một cái liền từ trên ghế đứng phắt dậy: "Anh quay về thành phố A? Anh cũng là người thành phố A sao?"
Đình Hải nhìn vẻ mặt khiếp sợ của cô, gảy nhẹ lông mày nói: "Anh không thể là người thành phố A sao?"
"A.... Đồng hương!!"
Huyền My nhất thời kích động, liền ôm Đình Hải vào trong ngực, cao hứng ngâm nga đứng lên: "Đồng hương gặp gỡ đồng hương, hai mắt lưng tròng..."
"...."
Đình Hải không biết nói gì, tay gõ nhẹ vào cái trán trơn bóng của cô: "Em làm gì vậy? Điên rồi à?"
"Đình Hải, anh phải cứu em."
Mặt mũi Huyền My tràn đầy đáng thương nhìn anh: "Anh cũng biết, em trốn ba mẹ em chạy tới đây học, ngày lễ Quốc Khánh của nước mình được nghỉ mười ngày, còn người nước Anh không được nghỉ... Em sợ mẹ em tìm ra đầu mối, cho nên em đã nói dối với bà, em nói cuối tuần em sẽ trở về, sau đó lại xin nghỉ ba ngày ở trường, sửa lại năm ngày, bắt đầu từ ngày mùng ba tháng mười đến mùng bảy tháng mười, vậy còn hai ngày mùng một và mùng hai em không có chỗ để đi."
Đình Hải không nói gì nhìn cô: "Con nhóc đần này, thật sự có thể sắp xếp cho chính mình như vậy. Em ở lại đến mùng ba mới đi chẳng phải là được rồi sao?"
Anh khẳng định sẽ ở lại cùng cô đến mùng ba.
"Không được."
Khuôn mặt Huyền My vô cùng thảm thiết: "Vé ngày mùng một, hai, ba, bốn đều đã bán hết, em đã mua cho mình vé hôm mùng một, em chỉ có thể trở về thành phố A trước."
"... Vậy em muốn anh cứu em như thế nào?"
Huyền My mặt dày hỏi anh: "Nhà anh thuận tiện có thể thu nhận em một hai ngày được không?"
"...."
Đình Hải vỗ một cái nhè nhẹ lên đầu cô: "Cao Huyền My, em cho anh chút thời gian!"
Còn chưa kịp xác định quan hệ này mà con nhóc này đã vội vã đến thăm người trong nhà, thật là có chút nhanh quá!
"Xin anh đó..."
Huyền My làm bộ dạng đáng thương năn nỉ anh.
Đình Hải cầm ghế, ngồi xuống trước mặt cô: "Ba mẹ anh cũng ở chung nhà."
"Cái này..."
Huyền My cắn cắn môi, thăm dò hỏi anh: "Anh cảm thấy nếu anh nói với ba mẹ anh em là nam sinh, ba mẹ anh có tin không?"
"...."
Đình Hải không nói gì im lặng nhìn cô.
"Ai da, nếu em dùng thân phận là con gái thì không phù hợp cho lắm, sau đó ba mẹ anh còn tưởng rằng em có chút mất tự nhiên."
Huyền My buồn bực.
"Mỗi ngày cô gái là em đóng giả nam sinh trong ký túc xá nam, em còn cảm thấy mất tự nhiên sao?"
"Anh..."
Huyền My chán nản.
"Được rồi. Đến nhà của anh ở đi, miễn cưỡng thu nhận em. Ba mẹ anh cũng không có ở nhà."
Đình Hải cuối cùng cũng mở miệng.
"Không ở nhà sao?"
Huyền My kinh ngạc nháy mắt mấy cái: "Bọn họ đi đâu?"
"Nước ngoài, Canada."
"Định cư sao?"
"Đúng vậy."
Đình Hải gật đầu.
Huyền My trố mắt nhìn anh, sau nửa ngày mới thăm dò hỏi anh một câu: "Vậy còn anh? Tương lai có phải anh cũng sang Canada định cư?"
Vấn đề này, Đình Hải cũng không cho cô đáp án khẳng định, cũng không phủ nhận.
Có điều, buông tay, trả lời một câu: "Rất khó nói." liền thôi.
Rất khó nói! Cũng có khả năng là sẽ đi.
Hai tiếng đi xe, không có máy bay, cũng chỉ có thể ngồi xe lửa.
Đình Hải đổi chỗ với anh đẹp trai bên cạnh Huyền My, ngồi xuống bên cạnh cô.
Không biết tại sao, trong xe đại khái là có người cơ thể không được khỏe, xe lửa mới chạy được nửa đã có người đứng lên nôn mửa.
Không kịp cầm túi bóng, cuối cùng là nôn ra đầy sàn, toàn bộ khoang tàu phảng phất mùi chua buồn nôn.
Nhất thời, trong xe liền náo nhiệt, mọi người bắt đầu bàn tán, cũng có người đứng dậy đi gọi nhân viên tàu, còn có người đi sang khoang xe lửa khác để thở.
Thời tiết vốn đã nóng bức, hơn nữa lại thêm mùi chua, khiến cho Huyền My có chút cảm thấy buồn nôn.
Cô vốn vô cùng dị ứng với cái mùi đó, nghe thêm mấy tiếng nôn mửa, cô thiếu chút nữa cũng phun ra theo.
Sự khác thường của cô, liền lọt vào tầm mắt của Đình Hải.
"Làm sao vậy?"
Anh cúi đầu, ân cần hỏi thăm cô.
Huyền My khẽ nhắm đôi my thanh tú lắc đầu: "Em có chút dị ứng với mùi này, cảm thấy có chút buồn nôn..."
Đình Hải nghe vậy, đột nhiên khẽ vươn tay ra một chút liền kéo Huyền My vào trong ngực anh, dịu dàng giữ lấy mặt cô, làm cho cô vùi đầu vào trong ngực anh, cúi đầu hỏi cô: "Hương vị của anh, có thích không? Có thể dị ứng hay không?"
"...."
Trong nháy mắt khuôn mặt Huyền My đỏ lên.
Trong hơi thở, tràn ngập mùi hương đặc biệt dễ chịu của anh, một loại mùi hương của hormone nam, còn mang theo hương thơm sữa tắm... Ngửi rất thoải mái, làm cho cô rất vui mừng, rất an tâm.
Loại cảm giác không khỏe trong dạ dày lập tức biến mất, làm cho cô cảm thấy thư thái đi không ít.
Mà trái tim cũng đập "thịch thịch thịch" với tần suất nhanh hơn... Huyền My níu lấy vạt áo màu trắng của anh, đôi má tham lam chôn vùi trong ngực anh: "Em có chút mệt, có thể ngủ như vậy được không?"
"Ngủ đi."
Trong đôi mắt của Đình Hải lộ ra vẻ ôn nhu, lại đưa tay đem cô ôm chặt hơn một chút: "Lúc nào đến anh sẽ gọi em."
"Được."
..........
Một tiếng sau.
Tàu lửa cũng đến nơi.
Đình Hải không mang nhiều hành lý, anh đơn giản chỉ mang một chiếc ba lô, ngược lại Huyền My lại ôm theo một va li hành lý to, theo như cô nói, cô phải làm ra vẻ mới trở về nước.
Đình Hải thuận tay giúp cô đem hành lý kéo đi, tay kia tựa như vô thức liền nắm bàn tay nhỏ bé của cô.
Nắm tay cô, theo dòng người, đi ra bên ngoài nhà ga.
Trái tim của Huyền My đang ra sức đập "thình thịch".
Chen chúc trong dòng người, được anh thân thiết nắm tay, trong lòng đúng là có một cảm giác vô cùng an tâm.
Cô không cần hao tổn tâm trí đi tìm xem lối ra ở chỗ nào, cũng không cần ôm theo hành lý cồng kềnh chen chúc trong dòng người, cũng không cần lo lắng thời điểm tìm không thấy vé xe buýt của chính mình... Bởi vì những việc vặt này đều đã có anh ở đây phụ trách.