Trong lòng bàn tay vẫn còn thứ dính dấp thứ thuộc về anh, nóng bỏng như muốn xuyên thấu bàn tay cô xông vào tận tim.
Cô cuống quít dùng nước rửa sạch.
“Em tắm xong rồi, ra ngoài trước.”
Hoàng Ngân đang định đi thì Cao Dương Thành kéo lại: “Em còn chưa thoa sữa tắm đâu!”
“...”
Cái tên này quan tâm nhiều quá nhỉ!
Hừ! Còn quan tâm gì nữa không!
Cao Dương Thành nói xong còn đổ sữa tắm ra lòng bàn tay thật, bắt đầu không chút e dè xoa lên người cô.
Bàn tay anh trơn trượt mơn trớn từng tấc cơ thể của Hoàng Ngân, cô cảm nhận được cả vết chai mỏng trong lòng bàn tay anh, khiến cô tê dại. Cảm giác ngứa ngứa tê tê như bị kiến cắn làm Hoàng Ngân không kìm được mà run rẩy, không khống chế được mà phát ra vài tiếng rên khẽ.
Cao Dương Thành thoa sữa tắm cho Hoàng Ngân, bỗng anh dừng lại, con người trong mắt co lại, nhìn xuống Hoàng Ngân: “Em cũng muốn anh?”
Đôi mắt như những viên đá quý tỏa sáng trong bóng đêm.
“Nói bậy!!”
Hoàng Ngân phủ nhận, bắt lấy bàn tay anh, thở hổn hển cãi: “Anh đừng cho rằng ai cũng giống anh! Anh tránh ra!”
Cô đẩy anh ra.
Cao Dương Thành cũng không dùng sức, mặc cho cô đẩy ra, cơ thể theo lực đẩy của cô lùi về sau, nhưng khóe miệng vẫn mỉm cười.
Anh càng như vậy thì Hoàng Ngân lại càng tức giận.
Càng tức giận thì mặt cô càng hồng.
Hoàng Ngân nhanh chóng xối nước rửa sạch bọt trên người, rồi lấy khăn lông khô lau người, sau đó nhanh chóng mặc quần áo dưới tầm mắt chăm chú của Cao Dương Thành.
May mà không có điện, anh không nhìn rõ, nếu không thì đúng là mất mặt.
Hoàng Ngân nhanh chóng ra khỏi phòng tắm, nhưng không ngờ cô vừa ra liền đụng phải Trần Lan.
Hoàng Ngân lập tức cảm thấy mặt nóng phừng, đầu óc choáng váng, xấu hổ đến mức chỉ mong có cái lỗ nào để chui xuống. “Mẹ à, ừm... anh ấy vừa nói không biết điều chỉnh nhiệt độ, nên con... con vào giúp anh ấy.”
Hoàng Ngân ấp úng giải thích.
Trần Lan chỉ liếc nhìn cô, rồi gọi với vào phòng tắm: “Dương Thành!”
Cao Dương Thành đang vui vẻ tắm thì nghe thấy Trần Lan gọi mình, liền vội vã tắm vòi hoa sen: “Dì Trần, có chuyện gì không ạ?”
“Bên ngoài tuyết rơi càng lúc càng lớn, dì nghĩ xe của cháu không ra được đâu. Bây giờ đường bên ngoài đều bị tuyết vùi hết rồi, mọi người đều đang quét tuyết rải muối đó! Dì thấy hay là cháu ở lại đây ngủ một giấc, sáng mai lại đi!”
Hoàng Ngân giật mình.
Chỉ nghe thấy giọng Cao Dương Thành vang ra từ phòng tắm: “Vâng ạ! Cảm ơn dì Trần.”
Nghe cái giọng của anh kìa, chậc chậc... rõ ràng là cầu còn không được!
Tâm trạng Hoàng Ngân hơi hỗn loạn, mẹ cô giữ Cao Dương Thành ở lại thật sự là chuyện khiến cô bất ngờ.
Cho tới nay, cô vẫn luôn cho rằng mẹ sẽ có thành kiến với cô và anh, nhưng hôm nay xem ra cô mới chính là người có thành kiến.
“Ngân à, để Dương Thành ngủ cùng phòng với con đi! Mẹ ngủ cùng Dương Dương, còn phòng trống thì... cũng không tiện ngủ ở đó... Cứ vậy đi, hai đứa tự sắp xếp nhé.”
“Hả? Ồ ồ...”
Hoàng Ngân ngơ ngác gật đầu.
Phòng trống kia là của Thanh Nga, tất nhiên không thể vào ở rồi.
Nhắc đến Thanh Nga, ánh mắt mẹ cô hơi ảm đạm: “Mẹ đi ngủ trước đây.”
Bà nói rồi quay người vào phòng.
Lúc này Cao Dương Thành đã tắm xong, anh mặc bộ quần áo thể thao Hoàng Ngân chuẩn bị đi ra khỏi phòng tắm.
Chậc chậc...
Hoàng Ngân cầm điện thoại chiếu đèn vào anh.
Chỉ thấy anh lười biếng dựa vào khung cửa, cơ thể cường tráng bị bộ quần áo thể thao nhỏ bé của Hoàng Ngân bao chặt, để lộ chân dài tay dài.
Rõ ràng là không hề hợp chút nào, nhưng sao Cao Dương Thành mặc vào vẫn có vẻ đẹp trai không tầm thường như vậy chứ?
Anh đút tay vào túi, tự nhiên đi tới chỗ Hoàng Ngân, vui vẻ huýt sáo với cô: “Đêm nay ngủ chung.”
Đệch!
Hoàng Ngân biết ngay mà, với tính cách của anh, mặc bộ đồ không vừa người mà còn hơi ẻo như vậy sao lại không chê bai cô vài câu chứ? Thế nhưng anh không hề nói gì cả, thậm chí còn đắc ý huýt sao, đầy vẻ tâm trạng tốt đi về phía cô.
Đó là vì sao?
Là vì anh có thể ngủ chung với cô đấy!!
“Em nghĩ gì thế?”
Cao Dương Thành xoa đầu Hoàng Ngân, mỉm cười: “Đi ngủ thôi! Buồn ngủ chết đi được.”
Buồn ngủ cái đầu anh í, bây giờ mới hơn 9 giờ một chút!
Hoàng Ngân cảm thấy tên này rõ ràng là đang đắc ý đây mà.
Cô thầm nghĩ cách làm nhụt nhuệ khí của anh: “Anh ngủ phòng khách, em ngủ trong phòng em.”
Quả nhiên bước chân Cao Dương Thành dừng lại, anh quay đầu hung dữ trừng Hoàng Ngân, hồi lâu mới bất mãn nhéo mũi cô: “Đỗ Hoàng Ngân, em ác với bản thân thật đấy.”
Hoàng Ngân không vui bắt lấy tay anh: “Chuyện này liên quan gì tới em?”
Con người này sao chẳng logic gì cả vậy.
“Sao lại không liên quan?” Cao Dương Thành nói rồi khoác vài cô đi vào phòng khách: “Hôm nay lạnh như vậy, đến hệ thống sưởi cũng không có, em không sợ nằm trên giường bị cóng chết à! Biết dì Trần giữ anh ở lại làm gì không?”
“Làm gì?”
“Làm ấm giường cho em đó!” Cao Dương Thành nói rất đương nhiên, “Em đừng lãng phí lòng tốt của dì Trần.”
Hoàng Ngân khó đỡ: “Xem ra anh cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi.”
“...”
Đỗ Hoàng Ngân, em dám nói những lời như vậy nữa thử xem, đêm nay anh sẽ đè em!! Thật muốn cho em thấy xem bản lĩnh của anh lớn cỡ nào!!
Đêm nay hai người ngủ chung gối, chung giường, nhưng không chung chăn.
Hoàng Ngân đang ngủ thì bỗng nhiên tỉnh dậy.
Mồ hôi lạnh toát ra, cô sợ tới mức run rẩy.
Cao Dương Thành vừa mở mắt liền nhìn thấy Hoàng Ngân đang ngồi ở đầu giường thở dốc.
“Em sao thế?” Anh vội vàng ngồi dậy.
Anh bật đèn theo bản năng, không biết đã có điện từ khi nào rồi.
Chỉ thấy Hoàng Ngân ngồi ở chỗ đó, bàn tay nhỏ bé níu chặt cổ áo, mặt mũi phờ phạc, cô đang không ngừng hít sâu. Đôi mắt rơm rớm ánh nước, đầy vẻ khủng hoảng.
“Ác mộng sao?” Cao Dương Thành nhíu mày hỏi.
“Ừm.”
Hoàng Ngân gật đầu, vẫn thở hổn hển: “Em lại mơ thấy Thanh Nga, em mơ thấy em ấy bóp cổ em, cầu xin em trả anh cho em ấy... Em ấy vẫn luôn bóp cổ em, muốn lấy mạng em! Em... em rất sợ hãi... Em ấy không ngừng bảo em trả anh cho em ấy... Hu hu hu...”
Hoàng Ngân dùng tay che cổ mình, vừa khóc vừa thở hổn hển, cơ thể bé nhỏ vì sợ hãi mà không ngừng run rẩy.
Cao Dương Thành kéo tay Hoàng Ngân, hàng mày chau lại: “Hoàng Ngân, đây chỉ là ác mộng mà thôi!”
Hoàng Ngân bất lực ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành, nắm chặt tay anh: “Đây là Thanh Nga báo mộng cho em phải không? Em ấy nhất định đã biết gì đó, em ấy ở trên trời nhìn thấy hết...”
“Đỗ Hoàng Ngân, đây không phải là báo mộng! Em nghe anh nói, chỉ là do sự áy náy trong lòng em mà thôi! Là vì em không buông xuống được, cho nên em ấy mới nhiều lần xuất hiện trong giấc mơ của em. Không phải em ấy không muốn tha cho em, mà là em không buông tha cho chính mình!!”
Cao Dương Thành giữ chặt vai Hoàng Ngân, nghiêm túc nói với cô.
Hoàng Ngân giật mình...
“Là em không buông tha cho chính mình sao?”
Cô chớp mắt, nước mắt lập tức trào ra. Cô yếu đuối chúi vào trong chăn, cảm thán: “Đúng vậy, sao em có thể không áy náy chứ? Là vì em ích kỷ và mù quáng nên mới hại chết con bé. Cơn ác mộng này chỉ sợ sẽ quấn theo em cả đời!”
Hoàng Ngân trốn trong chăn khóc thút thít.
Cao Dương Thành nằm xuống kéo chăn Hoàng Ngân ra, để cô đối mặt với anh.
“Đỗ Hoàng Ngân, nếu cuộc đời em bỏ lỡ anh thì em cũng sẽ hối hận vì lúc đầu đã làm sai giống như bây giờ sao?”
Cao Dương Thành hỏi cực kỳ nghiêm túc, đôi mắt đen sâu hút nhìn Hoàng Ngân, cái nhìn chăm chú khiến người ta cảm động.
Hoàng Ngân không ngờ anh lại đột nhiên hỏi vậy, cô run lên, trong nháy mắt, nước mặt trào ra.
Bỏ lỡ anh ư...
Vậy thì sẽ như thế nào? Hoàng Ngân không phải chưa từng nghĩ tới.
Đôi khi cô sẽ nghĩ, nếu anh thật sự có bạn gái mới thì phải làm sao? Hai người họ có phải sẽ vô cùng gắn bó không? Liệu anh có làm với cô gái đó những chuyện đã từng làm với cô hay không? Anh có ôm chặt cô ta vào lòng trong lúc ngủ không? Có nằm cùng giường và làm chuyện thân mật với cô ta không...
Đôi khi Hoàng Ngân chỉ tưởng tượng thôi mà trái tim đã vô cùng đau đớn.
Cao Dương Thành thấy cô không đáp, chỉ không ngừng rơi lệ thì bất đắc gì thở dài, lau nước mắt cho cô: “Là vì anh ở bên em cho nên em mới cảm thấy hổ thẹn với Thanh Nga, đúng không?”
Anh ngừng một chút rồi mới vén chăn lên, định xuống giường. “Vậy anh về trước đây. Tuyết ngoài kia có lẽ đã được dọn suốt đêm rồi.”
Anh nói rồi đi đến bên cửa sổ, vén rèm nhìn ra cảnh tuyết bên ngoài với vẻ mặt ảm đảm.
Hoàng Ngân thấy anh xuống giường thì chưa kịp suy nghĩ đã vén chăn xuống theo, ngay cả dép lê cũng không kịp đi.
“Em không có ý đó.”
Hoàng Ngân hơi nôn nóng: “Tuyết dày như vậy, anh làm sao về được! Có dọn tuyết cũng không có hiệu quả cao. Hơn nữa xe của anh còn đỗ ở chỗ xa như thế! Sáng mai hẵng đi!”
Hoàng Ngân khăng khăng giữ anh lại khiến Cao Dương Thành hơi bất ngờ.
Anh quay đầu, ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt đang lo lắng của Hoàng Ngân, tầm mắt càng lúc càng trở nên nóng bỏng.
Hoàng Ngân bị anh nhìn thì chỉ hơi cúi đầu, cắn môi, song lại bị Cao Dương Thành ngang ngược tách ra.
“Đã nói với em bao nhiêu lần rồi, không được cắn môi!”
Giọng nói trầm khàn của anh lộ vẻ uy nghiêm mà cưng chiều.
Hoàng Ngân nhói lòng, mắt lại rơm rớm.
Cô thật sự thích sự ngang ngược của anh, trong hung dữ lại lộ ra sự cưng chiều quá rõ ràng!
Hoàng Ngân kéo tay áo anh, hơi làm nũng: “Sáng mai anh hẵng đi nhé.”
Tầm mắt Cao Dương Thành nhìn Hoàng Ngân càng trở nên nóng bỏng, tim cũng đập thình thịch, chỉ nghe Hoàng Ngân nói tiếp: “Xin lỗi, em... em thật sự không biết nên nói thế nào, cũng không biết nên làm gì. Anh biết đấy, Thanh Nga... Thanh Nga dù sao cũng là em gái ruột của em, chuyện đột nhiên biến thành thế này, em... em thật sự... không kịp đề phòng! Vốn dĩ em đã là người hay suy nghĩ, một khi chui vào ngõ cụt sẽ rất khó thoát ra.”
Hoàng Ngân nắm chặt tay Cao Dương Thành, dường như e sợ anh lại đột nhiên bỏ đi.
Cô mấp máy môi, do dự hồi lâu, không biết nên nói thế nào.
Cao Dương Thành lại không nôn nóng, mặc cho Hoàng Ngân nắm tay mình mà băn khoăn rối rắm.