Giá trị, cũng không muốn nói nhiều, món đồ kia thật ra là do mẹ anh để lại cho anh, nói là năm đó món quà đầu tiên ông tặng cho bà, mẹ anh giữ gìn cho tới bây giờ.
Dĩ nhiên, thật ra thì cái chữ "Lục" đó vốn không phải một cái móc treo điện thoại, mà là mặt sợi dây chuyền nhỏ, dây chuyền kia đã sớm theo thời gian mà đứt mất, trước đó vài ngày, Lục Ly Dã đột nhiên nghĩ tới một điều khác thường, liền đem chữ "Lục" đổi làm đồ trang trí cho điện thoại di động, sau đó, cũng cứ như vậy đầu óc nóng lên, liền gắn lên trên điện thoại của Cao Hướng Tình.
Tại sao lại nói là đầu óc nóng lên?
Bởi vì Lục Ly Dã anh trước giờ chưa bao giờ nghĩ tới, có một ngày mình sẽ đem tặng món đồ quan trọng nhất của mình…Hơn nữa, còn là đưa cho một phụ nữ có quan hệ không rõ ràng với anh.
Cuối cùng, phát hiện sau khi tặng, trong lòng hưng phấn lạ thường, nhìn cô dùng cẩn thận, trong lòng vô cùng thỏa mãn.
Đương nhiên, lúc biết cô làm mất, nói không tức giận đó nhất định là giả, nhưng cô thì thế nào chứ? Nhìn bộ dạng sốt ruột của cô, anh còn tâm tư nào giận cô nữa?
Lúc này, Lục Ly Dã cảm thấy bản thân thật sự gặp khó khăn rồi.
Ngồi trên xe, cầm lấy điện thoại ra, mở ra phần mềm nói chuyện vừa mới tải zalo xuống, bảng tin chỉ có một số liên lạc, người phụ nữ tên "Trời trong " gửi một tin nhắn qua.
Anh định không nói tình huống này cho cô, định làm cho cô một cái mới.
Lúc này, Hướng Tình vừa tắm xong, từ trong phòng tắm đi ra, đang định lên giường ngủ.
Đột nhiên, điện thoại nằm ở trên tủ ở đầu giường vang lên "Tinh.....".
Cùng với sự rung nhẹ, một tin nhắn mới từ zalo xuất hiện.
Lại là cái tên "LO" mới vừa thêm gửi tới.
Hướng Tình vội vàng mở ra liếc mắt nhìn, sau đó, đứng hình.
Tên ‘LO” kia, thế mà lại là Lục Ly Dã?!
Mà tin nhắn anh gửi cho mình, đơn giản là... Vui buồn nửa nọ nửa kia!
...... "Móc treo tìm được rồi! Hôm khác rãnh rỗi đưa cho em! Lần sau làm mất nữa, làm em mười lần, không cho phép phản kháng!"
Chửi thề một tiếng!
Người này căn bản là lưu - manh, chỗ nào có khí chất quân nhân chứ!!
Quân bĩ*, cái tình từ này, quả thực không thể thích hợp với anh hơn nữa!
Quân bĩ: những người lính đã là lính trong một thời gian dài, thô tục, tiếng xấu và không tuân theo phong tục. Không biết xấu hổ, không tuân thủ luật pháp, kiêu ngạo, bắt nạt và sợ hãi khó khăn, ăn uống, đánh bạc.
Nhưng mà, móc treo tìm được, có ý gì?
Hướng Tình vội vàng cầm điện thoại di động lên soạn tin nhắn cho anh: “Anh đi tìm móc treo rồi? Trong chung cư? Thật là tìm được?"
Kết quả, Lục Ly Dã gửi một tin nhắn thoại, ngắn gọn một chữ:" Ừm."
Cứ thế nhiều hơn một chữ cũng không có!
Nhưng Hướng Tình vô cùng vui mừng, ôm gối ở trên giường lăn qua lăn lại, gửi tin nhắn thoại cho anh: "Vậy lúc nào thì anh đem nó trả lại cho em? Em cũng tiện đem áo khoác trả lại cho anh!"
Kết quả, đầu kia người đàn ông đáp lời hỏi cô:"Cao Hướng tình, em đang làm gì? Thở mạnh như vậy? Ở trên giường muốn cậu đây sao!"
“……”
Hướng Tình thật là bội phục da mặt dày của anh.
Cô đang lăn lộn, chẳng qua là lăn qua lăn lại mà thôi có được hay không?!!
Cậu Lục, anh cho là đàn bà cũng như đàn ông có thể dựa vào hai tay của mình để giải quyết sao? Ha, không đúng, anh cho là mỗi một người đều giống như cậu Lục ngài, tay trái tay phải tràn đầy ham muốn đối với mình sao?"
Lời này, Hướng Tình là dùng chữ viết ra.
Dùng miệng, làm sao cũng khó nói hơn.
Chủ yếu là không mở miệng được.
Rất nhanh, nhận được hồi âm của anh, vẫn là tin nhắn thoại, lời nói còn rất là đắc ý:"Có tay trái tay phải của em, cộng thêm trên dưới hai cái miệng nhỏ, tay trái tay phải của cậu đây chính thức vinh quang giải ngũ! Cô Cao, hoan nghênh nhiệt liệt em gia nhập!! Có điều, tay nghề và kỹ thuật, cũng cần phải có thời gian rèn luyện, cố gắng lên!"
Hướng Tình cảm thấy chỉ còn thiếu lời thoại trong phim Hàn "A Trát a Trát" mà thôi!
Phương diện bỉ ổi, đặc biệt mạnh!!
"Cút..... "
Hướng Tình giận đến hét to một tiếng.
Hét xong, trực tiếp tắt máy.
Không để ý tới mặt mũi, một bên thì không còn mặt mũi, môt bên Lục Ly Dã mặt dày!
.......Sáng sớm......
Tám giờ, Hướng Tình bị mẹ từ trong chăn kéo ra ngoài ăn sáng.
Dù ngồi lên bàn cơm, Hướng Tình cũng khó khăn từ trong cơn buồn ngủ mà tỉnh táo lại.
"Ba..."
Cô chào hỏi ba cô ở trên bàn ăn một tiếng.
"Tối hôm qua đã làm gì, trễ như vậy mới trở về?"
Cao Dương Thành dời mắt ra khỏi tờ báo, quay lại hỏi con gái mình.
Thấy vết thương trên gương mặt cô, cau mày: "Chuyện gì xảy ra?"
Hoàng Ngân cũng nhìn thấy vết thương trên mặt con gái mình: "Ây da! Làm sao thế? Đánh nhau với ai? Mau, để cho mẹ nhìn một chút, nhìn một chút..."
Cô vô cùng đau lòng.
"Ba, mẹ, con không có sao! Trầy da nhẹ mà thôi, hôm qua vô tình đụng vào cây cột nên bị thương”
Hướng Tình nói dối, sợ ba mẹ mình lo lắng.
Kể từ sau khi lạc vào khách sạn Prince, ba mẹ luôn tự thuyết phục cô không làm nhà báo nữa, để họ biết được vì công việc mà bị thương, mỗi một giây đều bắt cô từ chức!
"Đụng phải cây cột? Con làm sao bất cẩn như vậy? Bôi thuốc chưa?"
“Bôi rồi, bôi rồi. Mẹ, mau ăn cơm đi! Con còn hẹn Tam Nhi cùng ra ngoài đi dạo phố đây!"
Cao Dương Thành liếc nhìn vết thương con gái mình một cái, thấy quả thật không có gì đáng ngại, mới lại dời tầm mắt vào tờ báo nữa.
Lật một trang, tiếp theo chớp mắt một cái, ánh mắt dừng trên tiêu đề của tờ báo.
Tựa đề trên viết: “Đệ nhất thiếu gia kim cương của châu Á bí mật yêu đương với cô gái trẻ, nghi vấn là cháu gái của thị trưởng Cao Hướng Tình.”
Cao Dương Thành lúc đầu nhìn thấy tiêu đề, còn có chút không dám tin.
Ánh mắt lần nữa quét qua phía trên hình, chớp chớp mắt.
Ngay cả khi bức ảnh bị mờ, con gái anh, anh vẫn có thể nhận ra nó ngay từ cái nhìn đầu tiên, chưa kể đến hình ảnh độ nét cao được in trên đó.
Trong ảnh, trò chuyện rất vui vẻ, nắm tay nhau, người đàn ông đang ôm eo nhỏ của cô, hành vi cực kỳ thân mật, để nói rằng họ thực sự không phải là một cặp vợ chồng, người làm cha như anh cũng khó mà tin.
Cao Dương Thành sắc mặt trầm xuống.
Nhìn thấy con gái mình yêu đương, nói thật, cho dù cô đang tìm kiếm người đàn ông nào, cho dù có ưu tú, tâm trạng của người làm ba lúc này không thể tốt được!
Đơn giản là có một loại cảm giác rằng con gái mình đã bị cướp đi!
Mấu chốt là, đến cả lời chào hỏi còn chưa có.
Có điều, nói đi nói lại thì, quả thật cũng chưa từng thấy qua tên cướp nào trước khi cướp đồ còn chào hỏi!
Ông tức giận đem báo ném về phía Hướng Tình: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Hướng Tình đang nhai trái bắp, còn có chút không rõ cho nên: "Cái gì ạ?"
Hoàng Ngân cũng hồ nghi nhìn qua, lúc thấy tờ báo, hai mẹ con đồng thời ngẩn ra.
Hướng Tình vội vàng ném cùi bắp trong tay xuống, vội vàng nắm tờ báo liếc hai mắt, mắng một câu: "Đáng chết!"
Đây là tên nhà báo khốn kiếp nào đã chụp lén hai người bọn cô? Hơn nữa góc độ chính xác như vậy!!
Nhìn bối cảnh, đây chẳng phải là hôm qua ở trong chung cư bị người ta chụp lén sao?
Nếu quả thật là ký giả gây nên, vậy ngoài bọn cô ra... Thật đúng là không còn người khác!!
Nhưng mà, cũng không thể bảo đảm những tấm hình này không phải người khác làm, tin tức liên quan đến Morri, bán cho các tòa soạn báo, cũng có thể kiếm được rất nhiều tiền.
"Con nha đầu này thì ra đã sớm yêu? Sao không mang về cho ba mẹ nhìn một chút?"
Hoàng Ngân vừa nói, liền đem tờ báo trong tay Hướng Tình đoạt lại, nhìn thấy bức ảnh của Morri, không nhịn được liên tục khen:"Chậc chậc!! Con gái ta ánh mắt thật đúng là khá tốt! Giống như mẹ!! Tìm con rể cũng ưu tú như vậy!!"
“Mẹ, con với Morri chỉ là bạn bè bình thường.”
Hướng Tình vội vàng giải thích, trong lòng vô cùng phiền não.
Làm sao liền ầm ĩ lên báo chí rồi? Lục Ly Dã có phải đã nhìn thấy rồi? Nếu là nhìn thấy, anh sẽ nghĩ thế nào?! Mình có nên đi giải thích một chút với anh không?
Hướng Tình trong lòng càng nghĩ thì càng loạn.
Cho dù câu hỏi của ba mẹ, cô cũng không làm sao nghe lọt được.
"Hướng Tình, hôm khác để cho ngài Mạc tới nhà mình chơi một chút."
Hoàng Ngân đối với con rể tương lai của mình rất nhiệt tình.
"Mẹ, con với anh ấy chỉ là bạn!"
Hướng Tình vẫn là lời này.
"Đã như vậy rồi, vẫn chỉ là bạn?"
Hoàng Ngân trợn mắt nhìn con gái mình một cái: “Con cứ như vậy không muốn bị ba mẹ biết? Hiện trên báo chí đều đăng..."
"Được rồi được rồi, mẹ, sau này con sẽ giải thích chuyện này với mẹ sau!"
Hướng Tình quả thực không muốn nói thêm.
Bây giờ cô một lòng một dạ chỉ muốn biết, những hình này rốt cuộc là từ ai mà ra!
Nếu như là người khác thì thôi, nếu như là đồng nghiệp, chuyện này liền có chút ghê tởm!
……
Lúc Lục Ly Dã ăn sáng, cũng có thói quen vừa ăn vừa đọc báo.
Nhưng hôm nay, trên bàn ăn cái gì cũng không thiếu, nhưng chỉ thiếu đi tờ báo.
Anh lại cau mày, hỏi Liên Vân:"Báo đâu?"
“À”
Liên Vân không khỏi run một cái, nói dối: "Cái... Cái đó, người giao báo hôm nay đến trễ, còn chưa có đưa tới!"
Lục Ly Dã nhàn nhạt liếc cô một cái, "Cầm tới đi!"
"Thật không có!"
Liên Vân có chút nóng nảy.
"Liên Vân, cô có biết không lúc nói dối, sẽ đỏ mặt?"
Lục Ly Dã nhẫn nại nói với Liên Vân: “Trước khi cậu đây nổi giận, mau đưa báo qua đây!”
" Nhưng... Nhưng là..."
"Ừm?"
Lục Ly Dã cảnh cáo trợn mắt nhìn cô một cái.
Liên Vân bị sợ đầu co rúc một cái, vẻ mặt đáng thương, chỉ có thể đi lấy báo.
Sớm biết đã không giấu đi, dứt khoát đốt mới phải!
Liên Vân run sợ trong lòng đem tờ báo tới bên vạnh Lục Ly Dã, hai tay còn có chút run lên.
Lục Ly Dã nghi ngờ liếc cô một cái, cầm lấy báo, vừa nói: "Làm gì? Nơm nớp lo sợ, làm chuyện trái lương tâm sao?"
"... Không."
Liên Vân ở một bên, nhìn anh lật xem báo, cả mặt đều trắng bệch.
Lục Ly Dã mở báo ra, vừa nhìn vào, đập vào mắt anh, chính là tin tức liên quan đến Morri và thiên kim của Cao Thị, ảnh... rất rõ, rất thân mật!
Nhưng, nhìn thấy, hai người họ không hợp nhau tí nào!
Mày kiếm đẹp đẽ, nhăn thành hình chữ xuyên, ánh mắt dừng phía trên hình, con ngươi có chút u ám.
Liên Vân ở một bên nhìn, hít thở cẩn thận, sợ rằng âm thanh quá lớn, chọc giận người đàn ông phía trước.
Lục Ly Dã nhưng lại không nói gì, chỉ đem báo tiện tay ném sang một bên giọng điệu lạnh nhạt nói với Liên Vân: "Đốt!"
“…..Vâng.”
Liên Vân vội vàng nhặt báo lên, đi ra ngoài.
Mấy ngày này, người chịu tội nhiều nhất, là Tống cung kính chờ đợi Lục Ly Dã phía sau.
Khuôn mặt xám xịt của Tống từ bên ngoài trở về, Liên Vân nhìn thấy liền nhanh chóng chào đón anh. Anh ta hỏi một cách lo lắng: “Chuyện gì đã xảy ra?”
“Đừng nhắc nữa…….”
Tống uống một ngụm nước, mới nói: "Anh Dã hôm nay giống như ăn phải thuốc nổ, toàn bộ anh em tất cả đều gặp họa, ác hơn là, A Thuẫn bị anh Dã đày đến khu vực khai thác mỏ!"
“A? Nghiêm trọng như vậy??”