“Em có thể uy hiếp được anh sao?” Tần Lịch Lịch nức nở hỏi anh ta: “Bỏ một đứa bé đối với anh chẳng phải là chuyện hết sức dễ dàng sao? Chuyện như vậy em cũng không phải chưa từng làm vì anh, anh quên rồi sao?!”
Lục Ly Dã trầm mặc thở ra một làn khói thuốc, ngực phập phồng kịch liệt, trực tiếp mở miệng ra lệnh:“Cô về đi!”
“Ly Dã, em...”
“Về đi!!”
Âm thanh của Lục Ly Dã nâng cao lên mấy tông, anh tức giận dí đầu mẩu thuốc vào gạt tàn, ngước đôi mắt đỏ ngầu lên nhìn cô, “Đứa bé tốt cuộc có phải của tôi hay không, tôi tự sẽ làm rõ!! Đi ra, đừng để tôi ghét cô hơn!!”
Nói đến như vậy rồi, Tần Lịch Lịch còn có thể nói gì nữa?!
Nhịn xuống giọt nước mắt, cho dù không tình nguyện cô vẫn phải đi ra khỏi biệt thự của Lục Ly Dã.
Ra khỏi biệt thự, Tần Lịch Lịch vẫy một chiếc xe, đi đến bệnh viện.
Thật ra, ngay từ đầu cô đã dự đoán Lục Ly Dã sẽ không vì đứa bé mà lấy mình, cho nên cô đã nghĩ xong kế hoạch sau cho mình rồi.
Anh ta không cưới thì cô phá thai.
Sau đó lại nói tin này cho ông bà nội đứa bé, lúc đó anh không muốn cưới cô cũng khó!
Tần Lịch Lịch vừa rời đi, Lục Ly Dã đã gọi điện cho Tống.
“Anh Dã!”
“Đưa cô ấy về nhà rồi sao?”
“Chưa.” Giọng điệu Tống trong điện thoại có chút lo lắng:“ Chị Hướng Tình đang đi bỗng nhiên ngất trên đường, dọa em một cú, liền lập tức đưa chị vào bệnh viện! Em gọi cho anh nhưng không gọi được?!”
“Ở bệnh viện nào?”
Lục Ly Dã thay đổi sắc mặt, đến áo khoác cũng không kịp mặc, nhấc chìa khoá xe lên liền đi ra ngoài.
“Cao thị.”
“Bác sĩ nói như nào?”
Lục Ly Dã một bên nghe điện thoại, một bên hỏi Tống.
“Bác sĩ nói...”
“Nói cái gì?!”
“Bác sĩ nói là vì chị Hướng Tình vừa mới sảy thai xong.”
Giọng điệu của Tống thấp xuống mấy lần.
“Sảy thai??”
Bàn tay đang cầm điện thoại của Lục Ly Dã cứng lại, bước chân cũng chậm lại, một lúc sau mới khó khăn lên tiếng:“Cô ấy sảy thai rồi sao?”
“Ừm.”
Không biết tại sao, trong lòng Lục Ly Dã cực kì hoang mang.
Anh mở khoá xe, nhảy vào trong xe, nhanh chóng khởi động xe, “Trước tiên cậu giúp tôi chăm sóc cô ấy, tôi lập tức đến đây!”
“Vâng.”
Cúp điện thoại của Tống, Lục Ly Dã gọi cho bác sĩ Lưu lúc trước từng tiêm thuốc tránh thai cho mình.
“Bác sĩ Lưu, là tôi, Lục Ly Dã. Là như này, tôi muốn hỏi ông, lần trước ông tiêm cho tôi thuốc tránh thai, ông nói là hiệu quả 100%, có phải là thật hay không?”
“Là thật! Đây là thuốc nhập khẩu từ Mỹ, từ lúc sản xuất đến nay, các thử nghiệm lâm sàng đều không có trường hợp ngoại lệ nào!”
Mày Lục Ly Dã càng cau lại:“Ông chắc chứ?”
“Tôi chắc!”
Bác sĩ Lưu khẳng định rất rõ ràng:“Có điều, anh Lục, tễ thuốc đầu tiên của anh đã hết hạn hơn bốn tháng rồi, tại sao anh vẫn chưa đến tiêm tễ thuốc thứ hai?”
“Là sao??”
Lục Ly Dã kinh ngạc: “ Cái gì nghĩa là đã hết hạn bốn tháng rồi? Chẳng phải ông nói tễ thuốc thứ hai là nửa năm sau sao?”
“Không phải, anh Lục, anh nhầm rồi! Tễ thuốc đầu tiên là giữ trong một tháng, nghĩa là sau tháng thứ hai anh phải đến tiêm mũi thứ hai, sau đó tễ thứ ba mới là nửa năm, tễ thứ tư là ba năm! Chắc chắn là anh nhầm lẫn rồi!”
“Shit!!”
Lục Ly Dã tức giận chửi thề một câu, anh cúp điện thoại, phiền phức ném điện thoại lên ghế lái phụ, sau đó mạnh mẽ đạp chân ga, lao đi như bay.
Tay nắm chặt lấy tay lái, nắm đến chặt cứng chặt cứng.
Nếu là như vậy, vậy thì đứa bé trong bụng Hướng Tình...
Lục Ly Dã đột nhiên không dám nghĩ tiếp nữa!
Ban nãy Tống nói gì trong điện thoại?
Nói cô ấy sảy thai rồi?!!
Cũng có nghĩa là, đứa bé trong bụng cô... đã không còn nữa rồi?!!
Lục Ly Dã nghĩ đến đây, chân ga dưới chân lại đạp mạnh hơn, chiếc xe phóng như tên lửa đến bệnh viện, trên đường dù có đèn đỏ cũng không khiến anh giảm bớt một chút tốc độ nào.
……
Lúc Lục Ly Dã bước vào phòng bệnh, Hướng Tình đã tỉnh dậy rồi.
Tống thấy Lục Ly Dã đến liền thức thời rời đi, để lại không gian cho hai người họ.
Lục Ky Dã kéo một chiếc ghế đến bên giường Hướng Tình ngồi xuống, nhưng anh không vội vã mở lời, đôi mắt đỏ ngầu vẫn luôn nhìn Hướng Tình đang nằm trên giường, thở từng hơi thật dài.
Càng thở mạnh thì vành mắt càng đỏ.
Một lúc một lúc lâu sau...
Anh mới trầm mặc mở miệng:“Đứa bé, là của anh!”
Lúc anh nói câu này, mi tâm đang run rẩy kịch liệt.
Khóe mắt Hướng Tình khẽ ướt, cô quay mặt đi, cắn chặt răng, “Không phải!”
Cô phủ nhận.
Bây giờ đứa bé đã không còn nữa, nói cho anh ấy sự thật tàn nhẫn này, để anh ấy đau khổ giống mình sao? Làm gì phải làm thế chứ?!
Lục Ly Dã thở một hơi, ngực kịch liệt phập phồng, âm thanh khiến người ta khó chịu: “Anh biết, bây giờ em nói như vậy chỉ là vì không muốn anh buồn như em!”
Anh nói đến đây liền dừng lại lấy giọng, trong mắt nổi lên một tầng đỏ ngầu, môi khẽ mở, muốn hỏi gì đó, nhưng lại phát hiện chẳng thể nói ra lời nào.
Âm thanh của anh cũng đã có chút khàn.
Thật ra anh rất muốn hỏi cô, tất cả những gì liên quan đến đứa bé, nhưng... anh làm sao lại có thể mở miệng ra hỏi được?
Đứa bé đã không còn nữa rồi, còn nói nữa thì chẳng phải là cố tình chọc cho cô ấy thêm đau lòng sao?!
Lục Ly Dã hai tay ôm đầu, ngồi bên giường không nói lời nào.
“Con hơn bốn tháng rồi, là con trai, em thấy con giống bố hơn...”
Hướng Tình cố gắng nuốt nước mắt nói tất cả về đứa bé trong bụng cô: “Rất ngoan, bình thường ở trong bụng em không nghịch không làm loạn, nhưng cuối cùng em vẫn không thể bảo vệ tốt nó...”
Hơn bốn tháng?
Giống anh?
Lục Ly Dã nghe những gì Hướng Tình nói, không nhịn được ôm đầu khóc.
Anh khóc từng đợt từng đợt, nước mắt của người đàn ông luôn là hối hận và áy náy.
Lần đầu tiên Hướng Tình nhìn thấy một Lục Ly Dã như vậy, cô chưa bao giờ nghĩ sẽ có ngày như hôm nay, người đàn ông mạnh mẽ này sẽ không hề kiêng dè gì mà khóc trước mặt cô... Thậm chí cô còn muốn an ủi anh, nhưng vừa mở miệng ra đã không nhịn được khóc thành tiếng.
Lục Ly Dã bắt lấy đôi bàn tay bé nhỏ của cô, đem mặt mình vùi vào đó, bờ môi mỏng từng chút từng chút gấp gáp hôn lên lòng bàn tay cô: “Em đánh anh đi! Đánh anh, đánh anh thì anh mới dễ chịu hơn được...”
“Đừng như vậy...”
Đối với nỗi đau của Lục Ly Dã, Hướng Tình hoàn toàn có thể cảm nhận được.
Đứa bé là của anh, cũng là của cô!
Cảm giác mất mát đó, cô hiểu rõ hơn ai hết.
“Ly hôn được không? Anh đưa em đi...”
Lục Ly Dã ngẩng đầu lên từ trong đôi bàn tay nhỏ của Hướng Tình, đau xót phủ lên tay cô:“Sau này chúng ta còn nhiều cơ hội!”
Hướng Tình nhắm mắt lại, ép buộc nước mắt chảy vào trong.
Lại mở mắt ra, cô hỏi Lục Ly Dã: “ Đứa con của Tần Lịch Lịch, là của anh sao?”
Lục Ly Dã nắm lấy tay cô, ngày càng chặt hơn, một lúc lâu sau, anh lắc đầu trả lời: “Anh cũng không biết.”
Bốn chữ, Lục Ly Dã là đang chột dạ.
Là chột dạ thật rồi.
Đêm hôm đó anh uống say, trong đầu chỉ có hình ảnh Cao Hướng Tình, thậm chí anh còn không biết có phải mình thật sự coi Tần Lịch Lịch là Cao Hướng Tình rồi hay không... Nếu như không có, tại sao giữa hai chân Tần Lịch Lịch lại có chất nhầy màu trắng đục đó?
Nếu như có, thì tại sao anh lại không có một chút ký ức nào?!
Cho nên, đối với những chuyện đã xảy ra đêm đó, Lục Ly Dã không có cách nào xác nhận!
Chỉ một câu”không biết” của anh thôi, trái tim Hướng Tình chìm xuống... cũng có nghĩa là, đêm hôm đó giữa bọn họ đã phát sinh ra những quan hệ thân mật.
Trái tim, đau đớn nhói lên, bàn tay nhỏ giãy giụa thoát ra khỏi lòng bàn tay anh.
“Nếu như đứa bé kia là của anh, anh hãy trân trọng nó, cho dù anh có thái độ như nào với Tần Lịch Lịch, nhưng dù gì đứa bé cũng là vô tội, hơn nữa... làm cô ấy sảy thai hết lần này đến lần khác là đang tạo nghiệp!! Là trách nhiệm của anh thì anh nên gánh vác!”
Trái tim Lục Ly Dã nhói lên...
Không phản kháng, chỉ nắm chặt lấy tay cô đè lên trán mình, dùng lực rất mạnh, dường như sợ cô có thể biến mất bất cứ lúc nào.
Lâu sau……
“Được, anh đồng ý với em.”
Lục Ly Dã cẩn trọng gật đầu: “Anh đồng ý với em, nếu đứa bé thật sự là của anh, anh nhất định sẽ cho họ một câu trả lời!”
Anh nói rồi lại hôn lên mu bằng tay cô: “Em nói xem có phải là ông trời đang cố tình trừng phạt tội lỗi trong quá khứ của anh, cho nên mới đem con chúng ta đi?”
Lục Ly Dã nói đến đây, con người đen nhánh lại đỏ lên: “Thật ra chuyện Tần Lịch Lịch sảy thai vì anh một lần thật sự đã trở thành cái bóng trong lòng anh, giống như những gì em nói, anh cảm thấy mình cực kì không giống một thằng đàn ông, không dám gánh những trách nhiệm mà một người đàn ông nên gánh! Trong lòng anh thật ra vẫn luôn áy náy với cô ấy, nhưng anh không biết thể hiện, thậm chí anh còn lựa chọn trốn tránh những tội lỗi của mình, không dám nhắc đến, không dám đối mặt... Khi cô ấy nói với anh mang thai lần thứ hai, anh thật sự ngây ngốc rồi, anh không yêu cô ấy, anh không có chút cảm giác nào với cô ấy hết, càng không muốn lấy cô ấy! Lúc ấy anh thật sự hận không thể cho mình một bạt tai...”
Lục Ly Dã nói với Hướng Tình những lời sâu thẳm trong lòng về những nỗi đau anh không dám đối mặt trong mấy năm này.
Mặt vùi vào trong lòng bàn tay cô: “Qua mấy năm như vậy rồi, cứ nghĩ anh đã nghiêm túc với tình cảm rồi, nhưng cuối cùng mới nhận ra, anh vẫn như lúc trước, vẫn khốn nạn như vậy!!”
Anh tự trào phúng, chế giễu bản thân mình.
Hướng Tình không biết nên nói gì an ủi anh.
Cuối cùng, cái gì cũng không nói, chỉ giơ tay ra ôm lấy anh...
Ôm chặt anh.
Có lẽ giây phút này, bọn họ thật sự cần một vòng ôm đơn giản đến từ đối phương để chữa lành trái tim đầy viết thương kia!
……
Hướng Tình ngủ say rồi.
Lục Ly Dã gọi điện cho Tống.
“Tống, giúp anh tìm hai người lợi hại chút đi theo Tần Lịch Lịch, xem bình thường cô ta thường làm gì, qua lại chỗ nào.”
“Ừm, có tin tức lập tức gọi điện cho anh.”
“Ừm, được.”
Nói xong, Lục Ly Dã thu hồi tầm nhìn lại.
Nói thật, một số chuyện liên quan đến đứa bé và những gì sảy ra đêm đó, Lục Ly Dã vẫn luôn mang một thái độ hoài nghi.
Đứa bé rốt cuộc có phải của anh hay không, quả thật vẫn cần phải điều tra.
Có lẽ đứa bé thật sự là của anh, nhưng Lục Ly Dã luôn cảm thấy đứa bé này đến quá đúng lúc, cũng đến quá chuẩn!
Cho dù đêm hôm đó hai người bọn họ thật sự có sảy ra chuyện gì, anh cũng không tin có thể trúng thai nhanh như vậy.
Dù gì tối hôm đó anh cũng uống nhiều như vậy, men rượu sẽ làm ảnh hưởng đến sức sống của t*ng trùng, cho nên chỉ số trúng thai là rất thấp rất thấp... hơn nữa, Tần Lịch Lịch cô ta cũng không phải chưa tính kế anh bao giờ!