Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Kỳ, cậu xem chúng ta đổi phòng cho nhau được không?”

Tiểu My thử thương lượng với Kỳ.

“Tôi đổi với cậu thì không thích hợp cho lắm, tôi cũng không thể nào ở chung với Đình Hải được! Hay là như này, tôi ra hỏi Đình Hải, xem cậu ta có đồng ý đổi với tôi không! Sau đó cậu ngủ phòng có nhà vệ sinh kia, tôi sẽ ngủ phòng cậu!”

“Có thật không? Vậy thì tốt quá! Cảm ơn cậu!”

Tiểu My thấy mình thật sự đã gặp được người tốt rồi!

Cô là một đứa con gái, sống chung với đám đàn ông như vậy, rất cần một nhà vệ sinh riêng!!

Kỳ này quá hiểu lòng người rồi!!

Kỳ đưa Tiểu My ra phòng khách tìm Đình Hải.

“Đình Hải!!”

Lúc này Đình Hải đang ngồi trên sofa ôm chiếc laptop chăm chú chỉnh sửa gì đó.

Kỳ lập tức chen lên đó.

“?”

Đình Hải chỉ nghiêng đầu nhìn anh một cái, không đáp lại.

“Hay là chúng ta đổi phòng cho nhau đi?”

“Tại sao?”

Đình Hải trợn mắt, ánh mắt lạnh nhạt quét qua Tiểu My ở đối diện anh.

“Còn không phải là vì cậu ấy…”

Kỳ nói xong, kéo Tiểu My đến trước mặt mình lại gần Đình Hải: “Đúng rồi, còn chưa biết tên nhóc cậu tên gì!”

“Tôi tên là Cao Hướng Bách! Cậu nói chuyện chính trước đi!”

Tiểu My nhanh chóng giới thiệu bản thân mình, đứng từ trên cao đối diện xuống cặp mắt của Đình Hải.

Không biết sao giây phút nói ra tên mình cô cảm thấy ánh mắt Đình Hải nhìn cô dần trở nên phức tạp hơn.


Là dò xét? Là nghi hoặc? Hay là nhìn thấu?

Cô không hiểu tên anh trai mình có gì đáng để nghiên cứu chứ?

“Là như vậy, Tùng Huy thấy khí chất của cậu quá mạnh mẽ nên không dám ở cùng cậu, cho nên muốn chúng ta đổi cho nhau!! Chắc chắn cậu cũng không muốn ở cùng cậu ta, đúng…”

“Không đổi!”

Kỳ còn chưa kịp nói xong đã bị hai chữ của Đình Hải dứt khoát mạnh mẽ cắt đứt.

Thái độ dứt khoát, hơn nữa còn không thể cho người khác cơ hội thương lượng.

Kỳ kinh ngạc nhìn Đình Hải ngồi đối diện, cảm thấy vô cùng khó hiểu: “Không đúng, Đình Hải, đây đâu phải là phong cách của cậu, chẳng phải cậu ghét nhất là người khác ra vào không gian riêng tư của cậu sao? Nếu như bây giờ cậu ở chung với Tùng Huy thì chẳng phải là phải chia sẻ không gian riêng tư cùng cậu ta sao?”

“Có vấn đề gì sao?”

Đình Hải nhàn nhạt hỏi lại anh ta, ánh mắt lại nghiêng sang nhìn Tiểu My.

Chỉ một ánh mắt như vậy đã lập tức khiến Tiểu My lạnh toát cả sống lưng.

Cô kéo kéo chiếc áo đồng phục bóng rổ của Kỳ: “Kỳ, chúng ta đổi cho nhau đi!”

“Vậy không được!!”

Kỳ lắc đầu, liên tục từ chối: “Tùng Huy, tôi thấy căn phòng này của cậu không đổi được rồi! Cậu hãy tự thích ứng trong mọi tình cảnh đi! Mặc dù Đình Hải nhìn rất lạnh lùng, nhìn như bài lơ khơ, nhưng thật ra trong lòng lại rất ấm áp! Cậu cứ tiếp xúc với cậu ta, quen rồi thì sẽ ổn thôi! Tôi còn có việc, tôi đi trước đây! Cậu cứ dọn dẹp hành lý từ từ…”

Kỳ rời khỏi căn phòng như đang chạy trốn.

Anh thật sự không muốn ở cùng với Đình Hải!

Cái tên này đã có tiếng về trong việc bảo vệ không gian riêng tư của mình rồi!

Nói không chừng một hôm nào đó anh vô tình đi vào phòng Đình Hải, chắc chắn sẽ bị anh ta cắt mất cái đầu ý chứ! Càng đừng nói đến việc dùng chung nhà vệ sinh và phòng tắm!!

Anh quả thật không hiểu, Đình Hải coi trọng không gian riêng tư của mình như vậy, thế nhưng lại đồng ý cho Cao Tùng Huy ở cùng cậu ta?!

Kỳ lạ, thật sự quá kỳ lạ!!

Sau khi Kỳ đi, trong phút chốc cả căn phòng ký túc chỉ còn lại Tiểu My và Đình Hải đang ngồi đồi diện chăm chú lên mạng.

Không khí bỗng trở nên kì lạ.

Chân cô như được bôi thêm dầu, nhanh chóng quay về phòng mình sắp xếp hành lý.

Ngày đầu tiên, một phòng ba người cũng coi như là trôi qua rất hoà hợp.

Ngày thứ hai, huấn luyện tân sinh viên, Tiểu My thật sự khiến mình mệt không ra hơi!!

Cũng không biết là tên dở hơi nào nghĩ ra cái ý tưởng này, tân sinh viên bỗng dưng bắt buộc phải tham gia huấn luyện.

Huấn luyện, nói thì dễ nghe biết bao!

Tiểu My thấy thật ra là đang luyện chó! Khiến từng tân sinh viên đang tinh thần phấn chấn, vui vẻ biến thành những con chó đen há miệng ra thở dốc!

Lúc này, khó khăn lắm huấn luyện viên mới thả lỏng một chút, cho họ ngồi dưới gốc cây nghỉ ngơi, bất chợt nghe thấy âm thanh vui mừng hét lên của nữ sinh: “Woa! Người trên sân bóng đó là Đình Hải sao!! Đẹp trai quá!!”

“Hình như là thật!! Trời ơi… thật sự vô cùng đẹp trai!!”

“…”

Mặc dù soái ca này không phải người mình thích!

Tiểu My cũng học theo những nữ sinh khác ngẩng đầu lên nhìn sang, xuyên qua tán cây, cô nhìn thấy Đình Hải và Kỳ cùng những người khác đang ngồi nghỉ ngơi cạnh sân bóng.

Một cô gái đứng bên cạnh đưa cho anh một chai nước, anh không nhận mà thuận tay cầm lấy một chai nước lọc từ chiếc thùng bên cạnh, mở nắp chai ra, ngẩng đầu uống mấy ngụm.

Yết hầu gợi cảm trượt lên trượt xuống.

Gương mặt ngũ quan anh tuấn bỗng trở nên lóng lánh hơn dưới ánh nắng vàng rực rỡ.

Uống nước xong, anh cúi đầu xuống, chốc lát đã nhìn thấy Tiểu My ở sau tán cây đang ngẩng đầu lên nhìn mình.

Tiểu My cứ như tên trộm bị bắt được vội vã rời ánh mắt đi, không dám nhìn cậu nữa.

Một lúc sau liền nghe thấy một bạn nữ hét lên: “Trời ơi! anh Đình Hải đang đi về phía chúng ta!!”

“Ôi, là thật kìa…”

Trong phút chốc, cả doanh trại huấn luyện quân đội liền trở nên vô cùng ầm ĩ.

Huyền My nghe thấy thế cũng không nhịn được ngẩng đầu lên nhìn.

Quả nhiên nhìn thấy Đình Hải cầm một bình nước lọc đi về hướng bọn họ.

Đi theo phía sau còn có Kỳ mồ hôi chảy ướt lưng.

Dưới ánh nhìn trông mong của tất cả nữ sinh, toàn thân Đình Hải dường như đều toả ra ánh sáng, đi đến khu vực nghỉ ngơi của họ.

Anh cầm chai nước ném vào lòng Huyền My.

Động tác còn có chút thô lỗ.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng không biểu cảm đó.

“Kỳ cho cậu.”

Anh nói.

“…Oh, cảm ơn!”

Đã nói mà!

Sao tự dưng anh tốt tính như vậy, đặc biệt đến đây để đưa nước.

Hoá ra là ý của Kỳ.

Lúc này, Kỳ cười hi ha tiến đến, cánh tay giơ ra vỗ lên vai Huyền My, trêu đùa cô nói: “Yo, mới có một ngày mà cậu đã bị phơi thành con rùa đen rồi sao?! Cũng được, tôi thấy phải đen đi một chút mới tốt, thế mới không giống tên nhóc mặt trắng! Đình Hải, cậu nói đúng không?”

Đình Hải chầm chậm quay sang nhìnHuyền My, đưa ra lời đánh giá khách quan nhất: “Xấu.”

“…”

Huyền My tức đến nghẹn, không chút lưu tình đáp lại: “Cậu nghĩ cậu trắng như vậy là đẹp trai sao? Chẳng phải chỉ là tên mặt trắng thôi sao? Ai không biết còn tưởng cậu là đồng tính luyến ái cơ đấy!”

“Đồng tính luyến ái?”

Đình Hải lạnh lùng cong lên khoé miệng: “Hay là cậu làm bạn trai tôi đi?”

“Phụt…..”

Huyền My đang ngẩng đầu uống nước, nước trong miệng chưa kịp nuốt xuống lập tức phun toàn bộ ra ngoài.

“Ha ha ha ha…”

Kỳ ở một bên hài hước đến ôm bụng lăn ra cười.

Tất cả học sinh nam nữ trong lớp đều dùng ánh mắt kì lạ nhìn về phía bọn họ.

Quả nhiên, chủ đề đồng tính luyến ái vừa xong cũng đã bị một số học sinh nghe thấy, Huyền My có thể cảm nhận được rõ ràng những ánh mắt thù hận đang nhìn về phía cô.

Đùa chứ!! Có nhất thiết phải thế không?

Không nhìn ra cô cũng là người bị hại sao?!

“Kỳ, đi thôi!!”

Đình Hải gọi Kỳ một câu rồi bước đi.

“Oh, đến đây!!”

Kỳ đáp lại Đình Hải một tiếng, vỗ vỗ vào vai Huyền My: “Này! Nghỉ ngơi chút đi, đừng có để bị cảm nắng, không chịu được nữa thì giả bệnh!”

“Tôi không phải là con gái, sao phải giả bệnh!!”

Huyền My hoàn toàn không chịu lép vế.

“Được! Ra dáng đàn ông!! Tôi đi trước đây!”

“Đi đi, đi đi!! Cảm ơn chai nước của cậu.”

Huyền My lắc lắc chia nước lọc trong tay.

Kỳ ngây ra một lúc: “Haiz! Tiện tay thôi!”

Lời này là anh ta nói thay cho Đình Hải.

Đình Hải và Kỳ vừa đi, đám con gái trong lớp liền lao đến vây Huyền My lại.

“Cao Hướng Bách, sao cậu lại quen anh Đình Hải vậy?”

“Đúng vậy! Hình như cậu rất thân với họ?”

Rất thân?

Làm gì có!!

Mắt họ bị gì sao?!

Không thấy ban nãy họ suýt đánh nhau sao?

“Cao Hướng Bách, hình như anh Đình Hải rất thích cậu đó?”

“…”

Thích?!!

Loại thích nào?

Nam thích nam?!

Ha ha! Tên nhóc đó không phải đồng tính luyến ái thật đó chứ?!

Huyền My nghĩ thôi cũng thấy nổi hết da gà lên.

“Cao Hướng Bách, tối nay chúng ta đi ăn cùng nhau đi, cậu có thể hẹn anh Đình Hải đi cùng không?”

Ừm! Quả nhiên là có dụng ý khác.

Chỉ tiếc là…

“Tôi không thân với cậu ta!”

Huyền My vô cùng chắc chắn tỏ rõ thái độ của mình.

“Lừa người!! Ban nãy anh ấy còn nói muốn cậu làm bạn trai kìa!!”

Nói đến đây, các bạn gái liền bắt đầu trở nên phẫn nộ: “Cao Hướng Bách, không lẽ cậu với Đình Hải thật sự là đồng tính luyến ái? Cậu nhìn anh ấy xem, ban nãy có chị đưa nước cho mà anh ấy cũng không thèm nhìn, thế nhưng anh ấy lại đi từ sân bóng xa xôi đặc biệt đến tận đây để đưa nước cho cậu, điều này nói lên cái gì? Rõ ràng là anh ấy rất thích cậu mà!”

“…”

Huyền My cạn lời rồi: “Cậu nói cũng khoa trương quá rồi! Sân bóng rổ gần như vậy, còn chưa đến mười mét, cậu lại dùng từ “xa xôi” để hình dung! Còn có, ai nói là chuyên môn đến để đưa nước cho tôi? Người ta chỉ là thuận đường đi qua chỗ chúng ta, sau đó thuận tay cầm một chai nước đến, chai nước này cũng không đến nỗi phải dùng hai từ “nặng nề” chứ? Còn có chai nước này là do Kỳ cho tôi, không phải cậu ta cho! Hơn nữa, Đình Hải có phải đồng tính luyến ái hay không tôi không biết, đương nhiên tôi cũng không quan tâm, dù sao tôi biết tôi không phải đồng tính luyến ái là được!”

“Được rồi, được rồi! Nghỉ ngơi đủ rồi, tập hợp!!”

Đúng lúc này, nghe thấy một tiếng còi của huấn luyện viên.

Trước đó Huyền My luôn cảm thấy tiếng còi này đúng là lời nguyền, lập tức lôi bọn họ vào âm thanh ma quỷ trong mưa đao biển lửa, nhưng bây giờ nghe thấy âm thanh này lại cảm thấy vô cùng thân thiết, trong phút chốc cứu cô ra khỏi đám nữ sinh đáng sợ này!

Sau tiếng còi lại là nửa ngày giày vò.

Chiều tối, sau khi tập huấn xong, Huyền My chạy ngay về phòng tắm rửa.

May mà lúc này Đình Hải và Kỳ đều không ở đây.

Huyền My nhanh chóng tắm rửa, đến cơm cũng không kịp ăn liền nằm bẹp trên giường đi ngủ.

Ai ngờ giấc ngủ này ngủ một mạch đến khi trời đất tối đen.

Hướng My là vì đói nên tỉnh giấc.

Lúc mở mắt, bên ngoài cửa đã tối đen, căn phòng bên ngoài cũng đã mở đèn lên, hiển nhiên là Đình Hải đã trở về rồi.

Nhưng ngoài những món ăn sống và mì ra thì chẳng còn thứ gì chín có thể lấp cái bụng đói nữa rồi.

Cô lại không muốn nấu cơm, mì mà mình nấu đến mình ăn còn buồn nôn.

Huyền My âu sầu, cô đói đến nỗi bụng dán vào lưng, không ngừng kêu ục ục.

“Cậu chưa ăn cơm sao?”

Bỗng nhiên, trên đầu truyền đến âm thanh của Đình Hải.

Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, chẳng có chút thay đổi ấm áp nào.


Huyền My giật mình, quay đầu nhìn cậu.


Cái cô nhìn thấy lại là chiếc cằm góc cạnh của Đình Hải.


“Ừm.”


Cô gật đầu.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK