Vừa ra khỏi cửa, gặp ngay Tiểu Bát.
“Tổng thanh tra, chị làm gì vậy? Chị tìm Tổng giám đốc Cao à?”
Tiểu Bát liếc một chút đã nhìn ra đầu mối, giật cánh tay Hoàng Ngân, xích lại gần cô, hạ giọng, thần bí hề hề nói: “Chị cẩn thận một chút nhé, bên trong có biến...”
Sau khi nói xong, cô lập tức trốn mất.
Hoàng Ngân hơi run lên, bau mày, thật cũng không để ý lời Tiểu Bát, bước trên giày cao gót đi tới văn phòng Tổng giám đốc đối diện.
Hoàng Ngân thế nào cũng không ngờ tới, sau khi cửa đẩy ra, cô nhìn thấy lại là gương mặt dần vặn vẹo của Khuất Mỹ Hoa.
Cô nhất thời giật mình đứng nguyên tại chỗ, không biết làm thế nào cho phải.
Thế mà, cô lại... quên mất thật ra Tổng giám đốc Cao là người đàn ông đã có gia đình rồi!
Chết tiệt!
“Đỗ Hoàng Ngân?”
Gương mặt Khuất Mỹ Hoa lập tức vặn vẹo thành một phụ nữ vô cùng ghen tuông, sắc mặt bỗng nhiên tái nhợt, chỉ vào mũi cô vặn hỏi: “Tại sao cô lại ở SSE? Cô tới đây với mục đích gì?”
Giọng điệu của cô ta chua ngoa đến chói tai.
Hoàng Ngân nhíu mày nhìn cô ta.
Bây giờ cô ta đã không cần giả vờ dịu dàng trước mặt Cao Dương Thành nữa à?
Đúng thế, bây giờ cô ta cũng là vợ người ta rồi, còn cần giả vờ làm gì nữa!
Bên trong một là chồng, một là vợ, Hoàng Ngân xuất hiện chắc chắn là dư thừa.
Bỗng nhiên, cô cũng hơi lúng túng.
“Dương Thành, tại sao cô ta lại xuất hiện ở đây?”
Mắt Khuất Mỹ Hoa đỏ lên, tủi thân chất vấn Cao Dương Thành.
Lúc này, Cao Dương Thành đang thay áo sơmi, đeo cà vạt.
Quần áo lúc nãy đã bị chén trà lấy lòng của Khuất Mỹ Hoa làm ướt rồi.
Anh đứng ở đó, đầu hơi ngửa lên, tao nhã, ung dung thắt cà vạt cho mình, mỗi cái giơ tay nhấc chân đều thể hiện khí chất cao quý vô cùng tinh tế.
Ánh mắt hờ hững rơi vào khuôn mặt nhỏ nhắn hơi lúng túng của Hoàng Ngân: “Có việc gì?”
Anh không thèm trả lời Khuất Mỹ Hoa.
Sắc mặt Khuất Mỹ Hoa chợt biến đổi, nhưng cô ta vẫn gượng cười. Cô ta đến gần Cao Dương Thành: “Dương Thành, em giúp anh thắt nhé.”
Hàng lông mày lưỡi mác đẹp đẽ của Cao Dương Thành khẽ nhăn lại, ánh mắt xẹt qua vẻ chán ghét, nhưng vẫn... không đẩy cô ta ra.
Anh để mặc Khuất Mỹ Hoa thắt cà vạt cho mình.
Mà Hoàng Ngân cứ đứng ở cửa gần đó, kinh ngạc nhìn cảnh ấm áp trước mắt này.
Đột nhiên cảm thấy, mình xông vào như một trò cười.
Nhưng cô vẫn không để người ta xem thường, cười nhạt: “Nếu Tổng giám đốc Cao đang bận, lát nữa tôi lại đến.”
Nghe vậy, khóe miệng Khuất Mỹ Hoa đắc ý giương lên, lại nhìn thấy vết cắn nổi bật trên cổ Cao Dương Thành, sắc mặt cứng lại.
“Chị Cao thấy cái gì? Sắc mặt sao khó coi như vậy?”
Cao Dương Thành vân vê khóe miệng, cười lạnh. Anh đưa tay sờ sờ vết cắn màu tím vẫn còn hiện rõ trên cổ mình: “Chẳng phải một dấu hôn sao, sắc mặt đâu cần khó coi như vậy?”
Hoàng Ngân nghe thấy lời này, bước chân bỗng dưng ngừng lại.
Cao Dương Thành thấy cô ngừng bước, ánh mắt khẽ động, nhưng nhanh chóng trở nên u ám.
Sắc mặt Khuất Mỹ Hoa tái nhợt: “Ai? Là ai lưu lại?”
Âm thanh của cô ta, đã run rẩy vì hận.
Thật ra, anh không trả lời, cô ta cũng đoán được.
Ngoại trừ Đỗ Hoàng Ngân, còn có thể là ai?
Người phụ nữ nào có thể để lại vết tích trên người Cao Dương Thành? Cao Dương Thành căn bản sẽ không cho phép người phụ nữ như vậy tồn tại, trừ phi... người phụ nữ kia là cô ta, Đỗ Hoàng Ngân!
Hai tay buông thõng bên người của Khuất Mỹ Hoa không tự chủ nắm chặt.
Chợt nghe thấy Cao Dương Thành xem thường nói: “Tên là gì tôi còn thật sự quên mất rồi, chỉ biết là người phụ nữ dẫn về từ nhà hàng Bích Đào! Công phu trên giường của người phụ nữ đó vô cùng lợi hại, vô cùng hung mãnh, khả năng giường chiếu đúng là làm cho đàn ông dục tiên dục tử! Bà xã của tôi còn kém xa cô ta...”
Ánh mắt Cao Dương Thành vẫn dừng trên bóng lưng càng lúc càng cứng đờ của Hoàng Ngân, nhìn đến tận khi cô cứng ngắc bước từng bước một ra khỏi phòng làm việc của mình, anh mới thu ánh mắt lại.
Cửa, đóng lại.
Hoàng Ngân dựa vào cửa thở dốc, sắc mặt hơi khó coi.
Đêm qua, quả thật anh đã đem người phụ nữ đó về ư!
Thế nhưng, không phải anh là người đã có gia đình sao? Nhìn dáng vẻ thân mật giữa anh và Khuất Mỹ Hoa vừa nãy, cũng chưa chắc anh đã chán ghét Khuất Mỹ Hoa như vậy.
Hoàng Ngân cảm thấy bản thân thật càng ngày càng không hiểu người đàn ông này!
Bây giờ, rốt cuộc anh là một người đàn ông bụng dạ khó lường thế nào?
Hoàng Ngân vừa đi, tay Khuất Mỹ Hoa đang thắt cà vạt cho Cao Dương Thành bị anh không hề nể mặt hất ra: “Đừng đụng vào tôi!”
Sắc mặt Khuất Mỹ Hoa tái nhợt, trong lòng oán giận, nhưng vẫn cố gắng kìm chế: “Dương Thành, đừng như vậy.”
Cao Dương Thành nhíu mày, lạnh nhạt liếc nhìn cô ta, khóe miệng cười ảm đạm: “Bà Cao thắt cà vạt rất thành thạo, Bình thường thắt cà vạt cho không ít đàn ông nhỉ?”
Trái tim Khuất Mỹ Hoa bỗng dưng xiết chặt.
Trên mặt cô ta mang theo vẻ hoảng hốt, lúng túng, nụ cười hơi cứng ngắc: “Dương Thành, em không biết anh đang nói cái gì.”
“Cô căng thẳng cái gì?”
Cao Dương Thành cười thê lương, cười lạnh lẽo, cũng cười tuyệt tình, ngón tay nắm hàm dưới tái nhợt của cô ta nâng lên, buộc ánh mắt khiếp nhược của cô ta đón lấy ánh mắt của mình: “Khuất Mỹ Hoa, cô có quan hệ với người đàn ông đó, cũng không liên quan gì đến tôi! Nhưng nếu cô dám để bụng của cô to lên, thì tôi có hàng nghìn cách giết chết đứa con hoang trong bụng cô!”
Khuất Mỹ Hoa bị dọa đến sắc mặt tái nhợt, hai chân nhũn ra, liên tục lùi về phía sau mấy bước.
Cô ta trừng mắt giận dữ với người đàn ông trước mặt. Mắt cô ta đã bắt đầu ngấn nước, tủi thân: “Tại sao! Cao Dương Thành, tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy?”
Anh đã biết việc mình ngoại tình với cận vệ Xá Tuân rồi à!
Hơn nữa...
Đúng như anh ấy suy đoán, cô ta thật nghi ngờ mình mang thai! Hôm nay cô ta tới tìm anh đúng là vì chuyện này!
Cốc trà vừa nãy đưa cho anh thật ra đã bỏ thuốc mê. Khuất Mỹ Hoa biết thuốc kích dục đã không giải quyết được người này rồi, cho nên đành phải dùng thuốc mê để tạo ra hiện trường giả về việc hai người xảy ra quan hệ. Nhưng hôm nay, kế hoạch còn chưa thực hiện được, thì tất cả đã bị Cao Dương Thành hủy hoại không thương xót.
Đột nhiên, cô ta hơi sợ...
Không chừng người đàn ông này đã sớm biết kế hoạch của mình, nhưng vẫn ở bên cạnh mặc cho mình sắp đặt cục diện, anh ta thì thưởng thức từng hành động của cô ta, giống như đang thưởng thức một thằng hề nhảy nhót!
Nói trắng ra, đây chẳng qua chỉ là trò chơi mèo vờn chuột mà thôi!
Cô ta là chuột, mà anh chính là con mèo nắm giữ toàn cục đó!
“Cao Dương Thành, anh không có tư cách đối với tôi như vậy? Anh quên rồi sao? Là tôi, là tôi đã cứu được con của anh! Nếu như không nhờ tôi, con của anh có thể sống khỏe tới bây giờ sao?”
Khuất Mỹ Hoa khóc, từng giọt nước mắt tuôn ra
Rốt cuộc cô ta vẫn mềm nhũn ra: “Dương Thành, tôi xin anh, coi như tôi đã từng cứu con anh một mạng, anh buông tha cho tôi đi! Để tôi sinh đứa bé ra, có được không? Tôi đồng ý với anh, tôi tuyệt đối sẽ không có bất kỳ quan hệ gì với anh ta nữa, tôi thề, tôi thật... chỉ cần đứa bé mà thôi!”
Cô ta căn bản không yêu Xá Tuân!
Một vệ sĩ mà thôi, làm sao xứng để cô ta yêu!
Từ đầu đến cuối, người cô ta yêu đều là Cao Dương Thành. Thế nhưng, giữa bọn họ không chỉ không có tình dục, thậm chí ngay cả con cũng không thể có, cho dù thụ tinh nhân tạo cũng không được.
Cô ta là phụ nữ, cô ta cũng cần tình dục, cô ta càng hi vọng mình có thể hoàn thành thiên chức quan trọng nhất của người phụ nữ, đó là làm mẹ!
Mặc kệ Khuất Mỹ Hoa xin anh tha thứ như thế nào, Cao Dương Thành vẫn làm lơ, hai gò má cao thẳng vẫn lạnh lùng đáng sợ.
“Cô Khuất, trước khi kết hôn, tôi đã từng nhắc nhở cô rồi phải không?”
Anh ngồi xổm xuống, cười nhìn khuôn mặt giàn dụa nước mắt của Khuất Mỹ Hoa, thò ngón tay lạnh thay cô ta lau khô, độ lạnh đó khiến Khuất Mỹ Hoa run rẩy.
“Trước khi kết hôn, tôi cũng đã từng nói, cuộc hôn nhân này chính là một địa ngục. Tôi đã cho cô cơ hội lựa chọn, mà cô... lại vẫn cứ cố tình, không chùn bước nhảy vào!”
Nói xong, Cao Dương Thành đứng lên, rút điếu thuốc từ trong túi ra, châm lửa, hít một hơi thật sâu.
Khói thuốc lượn lờ, che mờ hai mắt anh, đôi mắt đen ảm đạm, càng lúc càng sâu thẳm, mơ hồ...
Nhưng cũng nguy hiểm đến đáng sợ.
“Đại ân cô cứu con trai tôi, tôi đã bỏ ra thời gian bốn năm để đổi lại!”
Anh cười lạnh, liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của Khuất Mỹ Hoa, lạnh lùng nói: “Cô cho rằng nếu như không phải năm đó cô đã cứu con trai tôi, tôi sẽ để cho cô sống đến bây giờ à? Bốn năm qua, cô dùng không ít thủ đoạn đối phó với mẹ con họ. Cô cho rằng vì sao đến bây giờ cô vẫn có thể bình an?”
Cao Dương Thành hừ lạnh: “Khuất Mỹ Hoa, đừng trách tôi không báo trước cho cô biết, hạn mức ân tình kia của cô ở chỗ tôi đã bị cô tiêu xài hết không thương xót! Sau này, cô còn không tự cứu, thì không ai có thể cứu được cô. Về đứa con trong bụng cô, nếu cô không nỡ, tôi có thể giúp cô!”
“Không cần.”
Khuất Mỹ Hoa tái mặt, sõng xoài trên mặt đất, hai tay ôm lấy đôi chân dài của Cao Dương Thành như ôm tấm gỗ nổi cứu mạng, khóc lóc xin tha: “Dương Thành, đừng như vậy, tôi xin anh! Xin anh... đứa bé vô tội!!”
“Vô tội?”
Cao Dương Thành cười nhạo, giống như nghe thấy truyện cười nực cười nhất trên thế giới này. Cuối cùng, anh không hề lưu tình, dùng chân đá văng tay của người phụ nữ ra, nghiến răng nói: “Hai chữ này, chưa từng xuất hiện trong từ điển cuộc đời Khuất Mỹ Hoa cô! Cút!”
Anh chắc chắn không giữa lại đứa bé này!
Bởi vì, nó mang dòng máu của Xá Tuân!
Mọi thứ thuộc về người đàn ông đó, thì nhất định không vô tội được!
Năm đó, là ai tàn nhẫn đến cực điểm muốn đối phó với đứa con trong bụng Hoàng Ngân? Năm đó là ai đổi ống thuốc đó thành ma tuý!
Anh sẽ dễ dàng tha cho bọn họ như vậy ư?
Anh nhất định phải khiến bọn họ, giống như anh bây giờ, sống không bằng chết!
Anh xuống địa ngục cũng không sao, nhưng điều kiện tiên quyết hàng đầu là có người đi cùng anh!!
Cao Dương Thành đứng trước cửa sổ sát đất, mặc cho ánh nắng ban mai chiếu rọi trên bóng dáng cao lớn của anh.
Anh yên tĩnh đứng ở đó như Satan lạnh lùng, lộ vẻ cô đơn, thê lương, không chút hơi ấm.
Đương nhiên, giọng nói của anh cũng càng âm u lạnh lẽo:
“Khuất Mỹ Hoa, tôi cho cô ba ngày, nếu như cô không bỏ đứa bé trong bụng đi, hãy tin tôi, tôi có một nghìn cách khiến hai người cộng thêm đứa trẻ trong bụng đó không thành hình người, sống không bằng chết! Thư ký Lý, tiễn khách!”
Cao Dương Thành nhấn điện thoại nội bộ.
Lý Nam Vũ nhanh chóng đẩy cửa tiến vào: “Cô Khuất, xin mời!”
Khuất Mỹ Hoa tái mặt hung hăng trợn mắt liếc anh ta một cái.
Ngay cả anh ta cũng dám không gọi mình một tiếng “Bà Cao!”
“Thư ký Lý, nhớ kỹ, sau này nếu cậu còn dám để người không liên quan xông vào phòng làm việc của tôi, thì tự mình cuốn gói rời đi! Tôi không cần thư ký vô dụng như vậy!”
Lời Cao Dương Thành, vô cùng dứt khoát, tuyệt tình, nhưng cũng một câu, trực tiếp vạch rõ giới hạn quan hệ giữa mình và Khuất Mỹ Hoa!