Lưu Uy nói xong, cảm thấy đắc chí lớn tiếng cười.
Anh ta chờ đợi ngày này đã chờ quá lâu rồi.
Hướng Tình nghe những lời nói của Lưu Uy mà cảm giác rợn người.
Trong lòng thầm cầu nguyện cho Lục Li Dã đừng mắc mưu của Lưu Uy mà đến đây cứu cô.
Nhưng, từng phút từng giây trôi qua, vẫn không hề có bất kỳ động tĩnh gì, dưới chân núi cũng không hề nghe có tiếng súng, cả một khu vực tĩnh lặng một cách kỳ lạ.
Yên ắng quá lại khiến cho Lưu Uy cùng đàn em của hắn có chút hồi hộp đứng ngồi không yên.
“Anh Lưu, tên Lê đó có thật sẽ xuất hiện không?”
Đàn em của Lưu Uy không nhịn được nữa lên tiếng hỏi.
Trời cũng đã gần sáng mà vẫn không thấy tăm hơi của Lê Dã đâu, sao đàn em của Lưu Uy không sốt ruột cho được?
Nhưng thực tế thì ngay cả đến Lưu Uy cũng bắt đầu bồn chồn không còn đủ kiên nhẫn.
Lê Dã vốn dĩ là người rất thông minh, lần này thật khó đoán được anh đang bày mưu tính kế gì để ứng phó.
Không gian càng tĩnh lặng, càng khiến cho mọi người cảm thấy lo lắng bồn chồn.
“Canh chừng con nhỏ đó thật kỹ cho tao!!”
Lưu Uy hét lớn, ánh mắt sắc lạnh của anh ta chăm chú quan sát một vòng, tay cầm súng không ngừng đi đi lại lại trong căn nhà gỗ.
Sau tiếng hét của Lưu Uy, những người trong căn nhà gỗ đều giật mình hồi hộp hơn.
Ngay cả đến Hướng Tình cũng hồi hộp khẩn trương theo.
Cô tin tưởng Lục Li Dã, cô biết anh là người thông minh, không dễ dàng trúng kế của Lưu Uy, càng khó mà bắt được anh, Nhưng cô cũng tin anh sẽ không bỏ mặc cô như vậy!
Cho nên, rốt cuộc anh tính làm thế nào?!
Lục Li Dã quả thật không dẫn theo bất kỳ đàn em nào đi theo, ngay cả đến Tống cũng không cho theo.
Lưu Uy đã yêu cầu anh nhất định phải đơn thương độc mã, không được dẫn theo bất kỳ ai, chỉ cần hắn ta phát hiện ra ngoại trừ Lục Li Dã còn có một người khác xuất hiện, thì chắc chắn Hướng Tình sẽ khó bảo toàn tính mạng.
Mà trong khách sạn đều là người của Lưu Uy, Lục Li Dã có dẫn theo đàn em không, chỉ cần mất vài phút là Lưu Uy sẽ biết.
Lục Li Dã đương nhiên sẽ không hành động thiếu suy nghĩ như vậy.
Nhưng bản thân anh hiểu rõ hơn ai hết, nếu như anh đơn thương độc mã xuất hiện, chắc chắn chỉ có chết chứ đừng nói chi đến chuyện cứu Hướng Tình, điều đó chỉ xảy ra trong mơ thôi!
Tìm chú Đông bắt người?
Vậy thì thân phận gián điệp của anh chắc chắn sẽ bị bại lộ!
Cuối cùng, Lục Li Dã nghĩ đến một người, Morri!!
Tìm Morri cứu người, anh biết rằng trong lòng anh không hề thoải mái.
Nhưng, chuyện này liên quan sự sống chết của Cao Hướng Tình, dù trong lòng không thích đi chăng nữa, anh cũng không còn lựa chọn khác!
Không nghi ngờ gì, Morri chính là bạn đồng hành tốt nhất!
Bên trong phòng khách!
Bản đồ địa hình vùng núi được trải ra trên bàn lớn.
Morri một tay cầm điếu xì gà, bình thản hút một hơi, lên tiếng hỏi Lục Li Dã: “Anh muốn cứu người bằng cách nào?”
“Nếu chúng ta từ chân núi đi lên, chắc chưa lên đến nơi thì Hướng Tình đã bị Lưu Uy xử lý rồi!”
Lục Li Dã chỉ vào đỉnh núi: “Chúng ta bắt buộc phải xuất phát từ đây!!”
Morri nghiêm túc nhíu mày, suy nghĩ vài giây: “Xuất phát từ đỉnh núi, đúng là cách tốt, nhưng mà làm sao để lên đó?”
“Trực thăng!”
Đây cũng là lý do khiến Lục Li Dã phải tìm đến sự hỗ trợ của Morri!!
Chỉ có Morri mới có thể dễ dàng điều động sử dụng trực thăng, cho dù là chú Đông cũng chưa chắc nhanh bằng Morri!
“Trực thăng?”
Morri nhíu mày, lắc đầu, tỏ vẻ không đồng ý với đề nghị của Lục Li Dã: “Tiếng động của trực thăng rất lớn, đến gần không phải sẽ khiến cho mọi người chú ý sao?”
“Nhảy dù!”
Lục Li Dã nói thẳng: “Anh cho tôi mượn mấy người bắn tỉa biết nhảy dù, cho họ đến sân bắn đợi sẵn!”
“Để làm gì?”
Morri thắc mắc.
“Bắn thử.”
“Vào lúc này còn có thời gian để bắn thử sao?”
Morri nhìn lên đồng hồ treo tường.
Giờ đã là ba giờ sáng rồi!
Cao Hướng Tình đã bị trói suốt bốn tiếng đồng hồ!
“Anh không sợ cô ấy xảy ra chuyện sao?”
“Tôi không xuất hiện, Lưu Uy không dám làm gì cô ấy đâu! Để thời gian càng lâu, những kẻ ở đó càng sốt ruột, tinh thần cũng sẽ căng thẳng theo! Đi thôi, đến sân bắn!”
Anh phải kiểm tra lại khả năng bắn tỉa của mỗi người, như vậy anh mới yên tâm giao tính mạng người phụ nữ của mình cho họ được!
Morri trầm ngâm nhìn người đang đứng dối diện anh, sau đó nhanh chóng lệnh cho đàn em tập trung đến sân bắn.
Dương như Morri hiểu ra điều gì đó….
May mắn là, người như Lục Li Dã, gặp chuyện không hoảng, cực kỳ bình tĩnh một cách quá đáng trước mặt này không phải là đối thủ của anh.
Có một đối thủ như Lục Li Dã, dù là đối với ai đi nữa thì đó chắc chắn không phải là điều may mắn.
Còn với Lưu Uy, anh ta bị chính sự ngu xuẩn và tự đại của bản thân đưa vào chỗ chết!
Trước khi lên đường cứu người, Lục Li Dã nói với Morri: “Hôm nay là Lê Dã tôi nợ anh!! Trong tương lai có cơ hội, cho dù là phải đền mạng tôi cũng sẽ trả anh món nợ tình hôm nay!”
Trên máy bay trực thăng có năm người bắn tỉa, thêm Lục Li Dã nữa là sáu.
May mắn là căn nhà gỗ trên đỉnh núi chỉ có một nửa có mái che, cho nên tình hình bên trong như thế nào đều không thoát khỏi ống dòm quan sát từ xa.
“Canh giữ trong căn nhà gỗ bao gồm cả Lưu Uy tổng cộng sáu người!”
Lục Li Dã miêu tả tình hình bên trong căn nhà gỗ cho mấy tay bắn tỉa biết, sau đó bình tĩnh chỉ đạo: “Số một xử lý trái một phải một, số hai xử lý trái hai phải hai, số ba xử lý tên đứng ở giữa đang trông con tin! Còn Lưu Uy thì để tôi xử lý! Những tên ở bên ngoài thì số bốn và số năm xử lý!”
“Rõ!”
Toàn bộ đã nhận lệnh, tên cầm đầu hỏi Lục Li Dã: “Có giữ mạng sống không?”
Lục Li Dã khựng lại một chút, sau đó hạ lệnh: “Một phát bắn chết!!”
“Rõ!”
Không phải là anh ác, mà là anh không còn sự lựa chọn nào khác!
Nhóm người bên dưới kia, mỗi người đều vác trên vai hai cây súng, chỉ cần một chút sơ hở là Hướng Tình có thể mất mạng bất cứ lúc nào!
Cho nên, vì để bảo vệ cô an toàn, anh bắt buộc phải thẳng tay giết những tên bắt cóc đó trước khi chúng kịp phản ứng lại.
Ngay lúc này, họ đang chạy đua giành giật từng phút, liều mạng với khả năng ngắm bắn của bản thân!
“Nhớ kỹ, chế ngự đám bắt cóc, chúng ta chỉ có cơ hội cho một viên đạn, hơn nữa còn phải bắn cùng lúc, tuyệt đối không được thất bại!!”
Vì chỉ một phát súng được bắn ra sẽ kinh động đến toàn bộ tên bắt cóc còn lại, nếu một viên đạn này không giải quyết được chúng thì tiếp theo, người đi gặp Diêm Vương, chính là Cao Hướng Tình!
Anh tuyệt đối không thể để cô chết!!
Trực thăng đến nơi và dừng lại ở một độ cao nhất định, mọi người kiểm tra lại trang bị và chuẩn bị nhảy dù xuống.
Lục Li Dã đã từng được huấn luyện chuyên nghiệp trong đội đặc chủng, anh dựa vào kinh nghiệm nhìn tốc độ và hướng gió, sau khi đến đúng địa điểm, Lục Li Dã hạ lệnh: “Nhảy!!”
Sáu người, vác theo súng, theo lệnh nhảy xuống.
Trong tích tắc, dù được bung ra, theo hướng gió, nhẹ nhàng hướng xuống mặt đất.
Từ từ xuyên qua từng tầng mây, căn nhà gỗ dần dần thấp thoáng xuất hiện.
Xuống gần thêm một chút nữa, có thể nhìn thấy rõ ràng bóng người đi qua đi lại dưới căn nhà gỗ.
Sở dĩ họ có thể nhìn thấy rõ ràng mọi thứ vào lúc bốn giờ sáng, trời gần như vẫn còn tối, là do bọn họ đều có trang bị mắt kính nhìn xuyên đêm.
Lục Li Dã sớm đã đoán được tình huống như vậy!
Họ từ từ tiếp đất, tiến càng lúc càng gần đến…
Còn về phía Lưu Uy, có vẻ như bọn hắn vẫn chưa phát hiện trong bóng tối có một nhóm sáu người đang âm thầm tiến đến gần chúng.
Hô hấp căng thẳng.
Trên tay mỗi người là hai khẩu súng, nhắm chuẩn vào đối tượng được chỉ định phân công.
Đợi lệnh của Lục Li Dã trong im lặng.
Ngay lúc còn cách kẻ bắt cóc khoảng 30m…
Lục Li Dã ra lệnh: “Bắn!”
Trong tích tắc, mười một viên đạn như mưa bắn thẳng vào bên trong ngôi nhà gỗ.
Năm viên đạn, bắn thẳng vào năm tên phụ trách trông coi, không lệch một ly, nhắm thẳng vào đầu, chết ngay tức khắc.
Còn hai viên đạn của Lục Li Dã, nhắm chính xác vào vai của Lưu Uy, máu bắn ra từ vết thương phụt vào mặt anh ta, nhanh đến mức Lưu Uy vẫn chưa biết chuyện gì đang xảy ra.
Còn bốn viên còn lại, nhắm thẳng chia đều cho bốn tên canh giữ bên ngoài căn nhà gỗ.
Cũng tương tự, một phát chí mạng!!
Mặt Lưu Uy trắng bệch không một giọt máu, chân đi lảo đảo, tức giận hét lên: “Lê Dã, mày cút ra đây cho tao!!”
Trong phút chốc có vẻ như Lưu Uy hiểu ra được mình không phải là đối thủ của Lục Li Dã!!
Xém một chút nữa là mất mạng dưới tay Lục Li Dã, mà hắn vẫn không hề phát hiện đối thủ đang trốn ở đâu, tấn công hắn từ hướng nào!!
Còn Hướng Tình?
Nhìn thấy những người trước mặt mình bất ngờ ngã gục xuống trong im lặng, máu chảy tràn lan, cô hốt hoảng muốn hét lên, nhưng miệng cô bị bịt lại, chỉ có vài tiếng “Ưm ưm…”vang lên.
Đúng lúc này, hai chân của Lưu Uy bị trúng tiếp hai phát đạn, anh ta chỉ kịp la lên một tiếng rồi ngã sóng soài xuống, sau đó mới nhìn thấy Lục Li Dã và năm người trong đội bắn từ trên trời nhảy xuống.
Tiếng súng vang lên ở phía trên sườn núi.
Tiếp đến là Morri cũng bắt đầu hành động!!
Hướng Tình vừa nhìn thấy Lục Li Dã như thần tiên từ trên trời xuất hiện liền kích động thiếu điều khóc thành tiếng, hốc mắt cô trong phút chốc đỏ ửng lên.
Lục Li Dã vội vàng tiến đến chỗ Hướng Tình, quỳ xuống cúi người cởi trói giúp cô, đang tháo được một nửa thì đột nhiên, anh dừng lại và đứng hình trong giây lát.
Bởi vì…
Anh phát hiện sau lưng cô là một quả …
Bom hẹn giờ!!
Bom, đã được khởi động kêu “tít tít tít”.
Thời gian còn lại chỉ vỏn vẹn mười phút!!
Còn Hướng Tình thì hình như cô không hề biết đến chuyện cô bị cài bom.
Lưu Uy nằm trên vũng máu lớn tiếng cười hả hê: “Lê Dã, tao chết không sao!! Dù gì thì mười phút sau, người phụ nữ của mày cũng sẽ đi theo tao!!”
Hướng Tình không hiểu Lưu Uy đang nói gì, cô xoay đầu “Ưm ưm” hai tiếng như muốn hỏi Lục Li Dã.
Nhưng Lục Li Dã không đếm xỉa đến lời nói của Lưu Uy, anh tiếp tục cúi đầu tháo dây cởi trói cho Hướng Tình, cố gắng tránh không đụng đến quả bom hẹn giờ.
Rồi nhanh chóng xé miếng băng dán trên miệng cô, và gỡ khăn nhét trong miệng cô ra.
“Li Dã!”
Hướng Tình nghẹn ngào nấc lên rồi chồm người ôm chầm lấy Lục Li Dã, vừa ôm cô vừa lớn tiếng khóc.
“An toàn rồi.”
Lục Li Dã vỗ nhẹ vai Hướng Tình, trong lòng anh như trút được tảng đá lớn.
“Còn lại chưa đến mười phút cuối, ráng tận dụng đi!! Ha ha ha… Có người phụ nữ quan trọng nhất của đại thiếu gia Lê Dã chết chung, tao cũng không sợ cô đơn nữa!!”
Lưu Uy lớn tiếng cười nhạo trong dáng vẻ hấp hối, nhưng không ngờ tới, ‘pằng’, Lục Li Dã bắn một phát súng vào thẳng ngực Lưu Uy, nhưng anh cố tình không bắn trúng tim, anh lạnh lùng hét: “Câm miệng!”
Thái độ lạnh lùng của Lục Li Dã khiến cho Hướng Tình hơi co người lại một chút.
Bỗng nhiên cô nghe được đâu đó tiếng “tít tít tít”, theo phản xạ cô xoay người nhìn phía sau lưng cô, không biết Lưu Uy đã gắn một quả bom hẹn giờ ở đó từ lúc nào!
Và quả bom đã được khởi động!!
Bây giờ còn lại chưa đến mười phút?
“Li Dã, anh mau rời khỏi đây, dẫn theo mọi người mau rời khỏi đây!”
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tình là sẽ cùng chết với Lưu Uy, nhưng không thể liên lụy đến Lục Li Dã và những người không liên quan!
“Em đừng kích động!”