Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đỗ Thanh Nga ngồi bên bàn ăn, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống, Hoàng Ngân vội vàng rút giấy ăn đưa cho cô ta, thế nhưng lại bị Đỗ Thanh Nga hất ra, “Chẳng phải đây là cảnh chị thích nhất sao? Chị đừng có mà ở đây giả vờ giả vịt!!”

Cô ta đẩy Hoàng Ngân ra, sau đó tự lăn xe trở về phòng ngủ.

Trong chốc lát, bên bàn ăn chỉ còn Hoàng Ngân và Cao Dương Thành, và cả Dương Dương không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Hoàng Ngân ngồi bên bàn ăn, nhìn mâm cơm đủ những món ngon, cười xót xa, đủ loại cảm xúc trào lên trong lòng.

Cô không biết tại sao một gia đình vốn dĩ hòa thuận, cuối cùng lại đi đến nước này chỉ vì một mối tình của cô. Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy mình không thở nổi.

“Chẳng phải buổi chiều anh còn một ca phẫu thuật nữa sao? Em đưa anh đi nhé.”

Ăn cơm xong, Hoàng Ngân cũng không muốn để Cao Dương Thành phải chịu đựng bầu không khí ngột ngạt này với cô nữa, mà cô cũng đang rất cần ra ngoài hít thở không khí, vậy nên chỉ đành nói khéo với Cao Dương Thành.

“Ừm.” Cao Dương Thành gật đầu.

“Dương Dương, con chào ba đi, sau đó ngoan ngoãn về phòng ngủ trưa nhé, mười phút nữa mẹ sẽ quay về.”

“Tạm biệt ba…”

Tiểu Dương Dương nhẹ nhàng thơm lên má ba mình, lưu luyến nói tạm biệt với anh, “Ba nhớ thường xuyên đến thăm Dương Dương nhé.”

Cao Dương Thành đau lòng nhìn con trai, anh quay sang nhìn Hoàng Ngân, “Vừa nãy mẹ nói cũng đúng, vì Dương Dương, chúng ta cũng nên có một gia đình hoàn chỉnh.”

Cuối cùng Hoàng Ngân cũng cười: “Chúng ta vẫn chưa kết hôn đâu! Anh đừng có gọi mẹ luôn miệng như thế…”

Cao Dương Thành vung vẩy quyển sổ hộ khẩu trong tay: “Lần này nói gì thì cũng không chạy được nữa nhé.”


“Được rồi, đi thôi! Cục cưng, đi vào ngủ đi con.”

Hoàng Ngân dỗ Dương Dương về phòng ngủ, lúc này mới tiễn Cao Dương Thành xuống nhà.

Đứng ở dưới nhà, Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, tâm trạng nặng nề giờ mới thấy thoải mái đôi chút.

Dường như đột nhiên nhớ ra điều gì đó, cô hỏi Cao Dương Thành, “Anh có cảm thấy khi nghe anh nhắc đến ba anh, phản ứng của mẹ em hơi kỳ lạ không?”

Sương trắng thở ra lúc cô nói chuyện phủ mờ đôi mắt của Hoàng Ngân, chóp mũi cô lạnh đến mức đỏ bừng lên.

“Ừm.” Cao Dương Thành mở cửa ra, “Anh phát hiện ra chuyện này từ lâu rồi.”

Anh trả lời rất bình thản, vẫy tay ý bảo Hoàng Ngân vào trong xe, “Vào trong xe đi rồi nói, bên ngoài lạnh lắm, em vẫn còn chưa hết sốt đâu.”

Hoàng Ngân run lên vì lạnh, vội vàng chui vào trong xe, Cao Dương Thành ngồi trên ghế lái, điều chỉnh nhiệt độ trong xe cao lên, rồi mới hỏi cô, “Em muốn nói gì?”

Hoàng Ngân cau mày, lắc đầu, “Em không biết có phải là em nhầm không, em luôn cảm thấy mẹ em đã quen biết với gia đình anh từ sớm, trước kia lúc bà bất mãn với anh, em đã cảm thấy kỳ lạ rồi, đến bây giờ đột nhiên bà lại kích động như thế…”

Hoàng Ngân cắn môi, gương mặt hiện lên vẻ hốt hoảng, cuối cùng cô nghiêng đầu nhìn sang phía Cao Dương Thành, cẩn thận nói, “Chẳng lẽ mẹ em với ba anh …”

Hoàng Ngân nói đến đó thì không nói tiếp nữa.

Cao Dương Thành cười nhìn cô, nụ cười có vẻ thâm sâu, “Em có muốn nghe câu chuyện anh biết không?”

“Anh biết?” Hoàng Ngân kinh ngạc, “Mau nói cho em nghe.”

“Anh không biết mẹ em với ba anh có chuyện gì thật không, nhưng từ nhỏ anh đã nghe câu chuyện giữa ba và mẹ anh!” Cao Dương Thành đan hai tay vào nhau đặt ra sau gáy, nghĩ ngợi một lúc rồi mới nói tiếp, “Hình như hồi còn trẻ ba anh đã từng thích một cô gái, hơn nữa mẹ anh cũng biết điều này, hồi còn bé anh thường xuyên nghe thấy bọn họ cãi nhau rất to vì người phụ nữ nọ! Năm anh năm tuổi, hình như đó là năm bọn họ cãi nhau to nhất, năm đó có những lúc ba anh thường xuyên không về nhà, mà mẹ anh cũng suýt nữa chết vì tự sát, sau này nghe người giúp việc trong nhà bàn tán mới biết, ba anh ngoại tình! Nói thật đến tận bây giờ anh vẫn rất hận ba anh vì chuyện năm đó, anh vẫn luôn cảm thấy đó là một việc làm thiếu trách nhiệm với gia đình, cũng chính vì thế mà anh mới muốn trở thành một người chồng tốt, một người cha tốt.”

Cũng chính vì lý do này, anh mới trốn tránh tình yêu sét đánh của bốn năm trước.

Hoàng Ngân chớp mắt nhìn anh với vẻ không dám tin, hỏi: “Năm anh năm tuổi, em bao nhiêu tuổi nhỉ?”

“Ba tuổi, sao tự nhiên em hỏi một câu không đầu không đuôi thế?”

Cao Dương Thành tò mò nhìn cô.

“Ba tuổi…” Hoàng Ngân lầm bầm, “Năm ba tuổi, mẹ em một mình đưa em đến thành phố S của các anh để chữa bệnh, năm đó em bị bệnh rất nặng, mà hồi đó nhà em cũng chưa có Thanh Nga, mà ba em, không biết em đã từng nói với anh chưa? Ba em là một gã nát rượu. Mùa đông năm đó đã chết cóng vì say rượu trong đêm đông rồi, ngay cả lúc mẹ em đưa em đi chữa bệnh, ông ta cũng không thèm quan tâm.”

Nhắc đến người cha đã qua đời, Hoàng Ngân không nhịn được lại thở dài.

Thực ra ấn tượng về người cha đã mất rất mờ nhạt, ký ức duy nhất của cô về ông ấy chính là sau khi uống say thì liên tục đánh mẹ cô, đánh đến mức mẹ cô trốn vào một góc, gào khóc nức nở. Vậy nên lúc còn bé cô cực kỳ hận ba cô, nhưng cô còn quá nhỏ nên không thể bảo vệ được mẹ, chỉ đành khóc cùng với bà.

Nghĩ đến những chuyện trong quá khứ, sau đó nghĩ đến tất cả ở hiện tại, Hoàng Ngân lại thấy buồn buồn. Cô nhìn về phía người đàn ông ở bên cạnh, “Em thật sự không mong người làm ảnh hưởng đến gia đình anh là mẹ em.”

Cao Dương Thành nắm lấy tay của Hoàng Ngân, lắc đầu, “Không cần biết là đúng hay không, chuyện đó cũng không liên quan đến chúng ta, đó vĩnh viễn là chuyện của những người đi trước, chúng ta không cần phải tham dự vào, cũng không muốn tham dự vào.”

Hoàng Ngân hơi cảm động trước những gì anh nói, “Nếu như đó là mẹ em thật thì sao? Anh có hận mẹ em không?”

Cao Dương Thành bật cười trước câu hỏi của Hoàng Ngân, “Nếu hai mươi năm trước em hỏi anh vấn đề này, anh còn có đáp án, nhưng anh đã từng này tuổi rồi em mới hỏi anh có hận hay không, em nghĩ chồng tương lai của em ấu trĩ thế à?”

Hoàng Ngân nghe anh nói vậy cũng bật cười, ngả người tựa đầu vào vai anh, thở dài nói: “Ầy, em phát hiện ra cảm giác ở bên cạnh anh thật là tốt.”

“Vậy ngày mai em có đến thành phố S với anh không?”

Cao Dương Thành hỏi cô với vẻ nghiêm túc, chỉ vào quyển sổ hộ khẩu để trước cửa sổ xe, ánh mắt nhìn cô tràn đầy sự mong chờ.

Hoàng Ngân hờn dỗi nói: “Em còn chưa kịp xin nghỉ đâu!”

“Vậy xin nghỉ kết hôn đi, kiểu gì sếp cũng đồng ý.”

“Vậy thì để em thử xem.” Hoàng Ngân dụi đầu vào lòng anh, nở một nụ cười tươi tắn.

Cứ nghĩ đến chuyện ngày mai cô và anh sẽ đi đăng ký kết hôn, đột nhiên cô có cảm giác không thật.

Đúng lúc này, điện thoại của Hoàng Ngân vang lên.

Lấy ra xem, là mẹ gọi đến.

“Mẹ em?”

Hoàng Ngân kinh ngạc nhìn Cao Dương Thành, vội vàng nhấc máy, không đợi cô nói gì, đầu bên kia đã vang lên tiếng khóc nức nở của Trần Lan: “Hoàng Ngân, con mau về đi!! Em con… em con nó xảy ra chuyện rồi! Mau lên, hu hu…”

Gương mặt của Hoàng Ngân thoắt cái đã thay đổi.

Cô mở cửa xe chạy ra ngoài, “Em gái em xảy ra chuyện rồi.”

Hoàng Ngân đứng ngoài cửa, còn chưa kịp vào trong phòng Thanh Nga đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc ập đến, khiến cô sặc đến mức nước mắt nước mũi trào ra.

Trên ga giường trắng muốt loang lổ máu tươi, gương mặt Đỗ Thanh Nga trắng bệch, không còn chút sức sống nào nằm trong vũng máu, máu ở cổ tay đang không ngừng trào ra.

“Thanh Nga!! Thanh Nga!! Con đừng làm mẹ sợ…”

Trần Lan ôm đứa con gái không còn sức sống mà gào khóc.

Hoàng Ngân nhìn cảnh tượng trước mắt mà run lẩy bẩy, thoắt cái hơi lạnh đã len lỏi khắp cơ thể cô.

Đôi mắt đang mở trừng trừng của Thanh Nga đang dần dần mất đi tiêu cự.

Không biết từ lúc nào Cao Dương Thành đã chạy đến lôi ra một cái khăn sạch, tiến hành cấp cứu, giữ chặt lấy cổ tay của Đỗ Thanh Nga, buộc chặt miệng vết thương đang rướm máu của cô ta.

Nhưng mà, đúng vào khoảnh khắc buộc chặt cổ tay cô ta, vẻ mặt của Cao Dương Thành đột nhiên thay đổi.

“Dì Trần, chúng ta không đợi được 120 nữa, không kịp đâu, chúng ta đưa Thanh Nga đến bệnh viện, nhanh!!”

Cao Dương Thành nói, rồi bế bổng Thanh Nga lên chạy ra ngoài, Hoàng Ngân cũng sực tỉnh, đuổi theo sau.

Đúng vào lúc đó, cánh cửa phòng ngủ của Hoàng Ngân đột nhiên bật mở, cô nhìn thấy Dương Dương đang mặc bộ quần áo ngủ đáng yêu, dụi đôi mắt ngái ngủ, nhìn mọi thứ bên ngoài với vẻ khó hiểu, “Mẹ, ồn ào quá…”

Hoàng Ngân dừng chân, vội vàng quay lại đẩy Dương Dương vào phòng, “Bảo bối, con ngủ đi, ngoan, đừng ra ngoài, cũng đừng vào phòng của dì, biết chưa?”

Bàn tay của Hoàng Ngân nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt của Dương Dương, những ngón tay run lẩy bẩy, cô cố nén nước mắt, không để mình khóc lên, “Mau đi ngủ đi, mẹ sẽ quay về nhanh thôi.”

Dương Dương vẫn còn nhỏ, cô không muốn thằng bé phải thấy những cảnh tượng máu me này.

Dường như Dương Dương rất biết quan sát vẻ mặt của người khác, cậu bé cũng không quậy phá, ngoan ngoãn trèo lên giường, “Dương Dương ngoan ngoãn ở nhà đợi mẹ và dì về.”

“Được.”

“Ngủ ngon.”

Cậu bé nói rồi nhắm mắt lại, gương mặt nhỏ nhắn vùi sâu trong gối, ngủ thiếp đi.

Hoàng Ngân không quan tâm được nhiều nữa, sải bước ra khỏi phòng ngủ, đuổi theo Thanh Nga.

Thanh Nga nhanh chóng được đưa vào phòng cấp cứu.

Nhưng sau đó, chỉ chưa đầy nửa tiếng, cánh cửa phòng cấp cứu lại mở ra lần nữa, hai bác sĩ mặc áo blouse trắng bước ra với vẻ mặt nghiêm nghị.

Trần Lan và Hoàng Ngân vội vàng chạy đến, “Bác sĩ, con gái tôi sao rồi?”

Ánh mắt của bọn họ tối đi, một lúc sau mới nói thật, “Xin lỗi, bệnh nhân mất quá nhiều máu, không cấp cứu kịp, mong gia đình nén đau buồn.”

Bác sĩ vừa dứt lời, ngay lập tức Hoàng Ngân và Trần Lan sững ra tại chỗ.

“Vớ vẩn!!”

Người đầu tiên lên tiếng là Trần Lan.

Bà kích động túm lấy cổ áo của bác sĩ, thất thanh hét lớn, “Anh nói vớ nói vẩn! Con gái tôi vừa nãy vẫn còn bình thường mà. Sao có thể qua đời được, các người trả con gái cho tôi!! Trả con gái cho tôi!”

Hoàng Ngân nghe thấy mẹ hét lên, cùng với những tiếng giải thích đầy bất lực của các bác sĩ. Cả người cô trở nên nhẹ bẫng, bên tai ngoại trừ những âm thanh ong ong, cô không nghe được bất cứ âm thanh nào nữa cả.

Những giọt nước mắt trào ra khỏi khóe mắt, ngay sau đó, tầm mắt cô tối sầm, bất ngờ đổ nhào về phía trước.

“Hoàng Ngân…”



Cảm giác sinh mệnh mất đi là cảm giác thế nào?

Rõ ràng một giây trước con bé còn đang hung hăng nhe nanh múa vuốt với cô, uy hiếp cô, mà ngay sau đó lại đột nhiên… con bé đã không còn tồn tại trên thế giới này nữa.

Khoảnh khắc đó, cô mới đột nhiên phát hiện ra, hóa ra, ngay đến cãi nhau cũng là một niềm hạnh phúc!!

Đỗ Thanh Nga…

Đỗ Thanh Nga, sao em lại ngốc nghếch vậy hả, ngốc đến mức như thế cơ chứ!

Nếu như em muốn trừng phạt chị, thì chị nói cho em biết, em thắng rồi đấy! Sự trừng phạt này…. Đủ để chị phải hổ thẹn với em suốt đời!!

Tang lễ diễn ra vào ba ngày sau.

Ngay cả bầu trời cũng là màu xám, không còn màu nào khác.


Ngày hôm đó trời không có tuyết, chỉ có nhưng hạt mưa phùn lất phất rơi, dường như ngay cả ông trời cũng tiếc thương cho một sinh mệnh sớm tàn lụi.


Tiếng bước chân đi đến gần, Hoàng Ngân đang quỳ trên mặt đất thoáng liếc nhìn, một đôi giày da thủ công của Ý đập vào mắt cô.


Không cần nhìn cô cũng đoán ra đó là ai.


Trái tim như thể bị xé tan thành mảnh nhỏ, quặn lên đau đớn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK