Cô ta điên cuồng hét, hốc mắt tức chốc đỏ một vòng, “Kẻ bạc tình!! Mỗi thằng đàn ông đều là kẻ bạc tình!! Mỗi ngày chị Hoàng Ngân đều đến hỏi thăm tin tức của anh ta, thế mà anh ta lại đối xử với chị ấy như vậy!! Anh ta xứng với tình yêu bao năm nay của chị Hoàng Ngân sao? Nói cưới là cưới, đến cả kẹo cưới cũng nhớ gửi tới phòng làm việc rồi, ai thèm ăn thứ này của anh ta? CMN ai thèm chứ!! Kết hôn liền từ chức? Đến chúng ta cũng không cần nữa, quá đáng, thật sự quá đáng lắm rồi!!!”
Hoàng Ngân vừa mới đi đến cửa phòng làm việc liền nghe thấy Dương Thùy Sam đang phẫn nộ gào khóc bên trong.
Mỗi câu mỗi chữ cô đều nghe được rõ ràng chân thực. Cô thậm chí còn hi vọng mình nghe không rõ, nhưng mà... cô lại vẫn cứ nghe được tất cả!!! Người nào đó kết hôn rồi... Người nào đó từ chức rồi!!
Vũ Phong liếc mắt thấy Hoàng Ngân đứng ngoài cửa, anh ta vội vàng đưa tay kéo Dương Thùy Sam, “Đừng nói nữa!!”
“Chị Hoàng Ngân!!”
Vũ Phong vội hô một tiếng, liền đi ra ngoài phòng làm việc. Hoàng Ngân đứng im ngây ngốc ngoài cửa phòng, hốc mắt đỏ hồng.
“Chị Hoàng Ngân, chị đến lúc nào thế?”
Vũ Phong toét miệng cười, đi quá nhanh lại quên cất lại đơn từ chức trong tay lên bàn.
“Đơn từ chức của anh ấy?”
Ánh mắt của Hoàng Ngân rơi trên tay anh ta.
Vũ Phong giờ mới giật mình, vội vàng giấu tờ đơn ra sau lưng, “Không, không phải...”
“Đưa tôi xem.”
Giọng nói của Hoàng Ngân có chút yếu ớt.
Vũ Phong nhìn bộ dáng này của cô cũng không dám giấu thêm nữa, vẫn là đem tờ đơn từ chức đưa cho cô.
Hoàng Ngân đưa mắt nhìn, hốc mắt lại càng đỏ hơn, cô hít một hơi, giả vờ bình tĩnh đưa trả lại tờ đơn cho Vũ Phong, “Sau này anh ấy sẽ không quay lại sao?
Giọng cô có chút run rẩy, nhưng Hoàng Ngân cố hết sức làm như mình không để ý.
Cô nhịn xuống, nhưng lại khó khăn và đau đớn.
Vũ Phong gật gật đầu, cổ họng khô đắng.
“Anh ấy... kết hôn rồi à?” Hoàng Ngân lại hỏi.
“Chị Hoàng Ngân...”
“Mang kẹo cưới cho chị ăn với.”
Hoàng Ngân mỉm cười, một giọt nước mắt không nhịn được rơi xuống từ khóe mắt.
Cô hít mạnh một hơi, lại lần nữa nuốt nước mắt xuống, đẩy nhẹ Vũ Phong, “Đi đi, lấy kẹo cưới cho chị, phải ăn kẹo cưới mới có may mắn.”
“Kẹo cưới bị Dương Thùy Sam ném vào thùng rác rồi!” Vũ Phong không dám đi.
“Không sao, không phải là có túi gói vào rồi sao? Một cái là được rồi...” Hốc mắt của Hoàng Ngân đã hoàn toàn ướt rồi.
Vũ Phong thực sự không nhìn tiếp được nữa, đau lòng như cắt, vội vàng đi vào trong phòng làm việc lật tìm gói kẹo cưới trong thùng rác, nhặt lên một cái đưa cho Hoàng Ngân.
Hoàng Ngân nhận lấy, bàn tay nhỏ khẽ run.
Cô nắm chặt trong lòng bàn tay, mặc kệ lớp vỏ giấy của viên kẹo cọ vào lòng bàn tay cô...có chút đau, nhưng hoàn toàn đều không đau bằng trái tim cô!!!
“Cám ơn...”
Cô mỉm cười nói cám ơn.
Quay người rời đi...
Bóng người từ từ từng chút từng chút biến mất cuối hành lang. Tay vẫn nắm chặt viên kẹo cưới, càng lúc càng nắm chặt hơn...
Cô đứng bên cạnh thùng rác, nghiêm túc bóc từng chút lớp vỏ giấy của viên kẹo, tay run rẩy kịch liệt. Cuối cùng cô không nhịn được mà gào khóc.
Bóc vỏ giấy, bỏ viên kẹo vào miệng...
Ngọt quá, ngọt đến nỗi đắng chát trong miệng, đến dạ dày cũng đau đến co rút lại!!
“Hu hu hu...hu hu hu...”
Cô cứ đứng bên cạnh thùng rác như vậy, vừa khóc vừa nghiêm túc nhai viên kẹo cưới trong miệng.
Đây là kẹo cưới của anh, cô sao có thể không ăn chứ? Cô từng nói, bất kể thế nào cô sẽ đều chúc phúc cho anh!! Sẽ chúc phúc cho anh...
Hoàng Ngân dựa theo tường trượt xuống, nước mắt như mưa...
Cô cứ quỳ như vậy bên góc tường, mặc kệ các bác sĩ, y tá và bệnh nhân đi qua, mặc kệ bọn họ nhìn cô như nhìn vật thể lạ. Còn cô chỉ quỳ ở đó khóc lạc giọng, không màng tất cả...
Cao Dương Thành, sao anh có thể một mình kết hôn rồi...
Không phải anh nói rồi sao? Nói hôn lễ là của hai chúng ta, ai cũng không thể một mình kết hôn trước sao? Anh quên là em đã đồng ý với anh, trong hôn lễ em sẽ nhảy với anh một điệu sao? Đến bài nhảy em vẫn chưa tập xong, sao anh đã kết hôn rồi?!!
Ngày đó, Hoàng Ngân không biết mình đã tự về nhà như thế nào nữa.
Quãng đường xe chạy nửa tiếng, cô đều dựa vào đôi chân mà đi về. Vừa về, cả người đều tê liệt trên sofa, không đứng thẳng lên được.
Cô nhắm mắt, có thể nghe thấy mẹ vẫn luôn gọi cô, Dương Dương cũng không ngừng sờ mặt cô.
Nghe thấy thằng bé giọng non nớt, gấp gáp hỏi cô, “Mẹ Hoàng Ngân, mẹ Hoàng Ngân, mẹ sao thế? Sao lại rơi nhiều nước mắt thế... Hoàng Ngân...”
“Bà ngoại, Hoàng Ngân cứ khóc mãi! Mẹ làm sao thế...”
Thằng nhóc không ngừng lau nước mắt cho mẹ, lau mãi lau mãi rồi cũng khóc theo luôn.
Hoàng Ngân rốt cuộc cũng không mở mắt ra, ôm chặt lấy Dương Dương vào lòng, rất chặt rất chặt. Cảm giác này giống như mang tất cả những gửi gắm trong lòng cho cô vậy.
Cuối cùng, Hoàng Ngân không thể nhịn được nữa, đau đớn gào khóc thành tiếng.
Con yêu, xin con đừng giống như ba con, không một tiếng động rời khỏi thế giới của mẹ... mẹ yêu con!! Yêu con, cả cuộc đời này!!
————————————————————————————
Hoàng Ngân nhận được điện thoại của Đoàn Vũ Đạt.
“Ngân Ngân, đưa Dương Dương đến bệnh viện đi, Khuất Mỹ Hoa đến rồi!” Tay cầm điện thoại của Hoàng Ngân run rẩy kịch liệt.
Đến cả giọng nói cũng run lẩy bẩy, “Cô ta... đến rồi sao?”
“Đến rồi.”
Tay cầm điện thoại của Hoàng Ngân mạnh mẽ nắm chặt, “Để anh ấy nghe điện thoại!!! Tại sao lại là anh nói với em tin này!! Anh ấy không phải là ba của con trai em sao? Nên là anh ấy nói, anh ấy nên cho em một lí do!!”
Hoàng Ngân không kìm chế được hét vào điện thoại.
Đoàn Vũ Đạt im lặng.
Trong điện thoại vang lên tiếng khóc của Hoàng Ngân, từng tiếng từng tiếng xé trái tim của người ta phát đau.
“Đến đây trước đi đã!”
Cao Dương Thành không nghe điện thoại, lúc Đoàn Vũ Đạt gọi điện anh đã thờ ơ đi ra khỏi phòng làm việc. Hoàng Ngân như cuồng dại đón Dương Dương chạy nhanh đến bệnh viện.
Vừa vào bệnh viện, y tá nhanh chóng đón lấy Dương Dương, bắt đầu tiến hành kiểm tra toàn diện. Hoàng Ngân trực tiếp lao tới phòng làm việc của Đoàn Vũ Đạt.
Trong phòng làm việc ngoại trừ Đoàn Vũ Đạt ra thì không có bất kì ai khác.
“Anh ấy đâu? Anh ấy đâu rồi??” Hoàng Ngân đỏ mắt ép hỏi Đoàn Vũ Đạt.
“Cậu ta đi rồi.”
Đoàn Vũ Đạt đau xót cho bộ dạng hiện giờ của Hoàng Ngân.
“Đi đâu rồi? Về nhà rồi sao?”
Hoàng Ngân có chút hoảng loạn, đôi mắt không hề có tiêu cự, “Em đi tìm anh ấy, em đi tìm anh ấy...” Hoàng Ngân vừa nói vừa muốn chạy ra ngoài.
“Cô tìm tôi?”
Giọng nói suy sụp, không một chút ấm áp vang lên.
Thân hình cao lớn bước từ ngoài vào.
Anh không mặc chiếc áo khoác dài màu trắng quen thuộc, cũng không phải một thân áo gió dài phiêu dật, mà là một bộ comple đen nghiêm túc.
Comple cắt may vừa vặn ôm lấy thân hình vững chãi của anh, áo sơ mi trắng đơn giản tinh tế phối với một chiếc ca vát màu lam sẫm, quần tây cầu kì ôm lấy đôi chân thẳng tắp của anh, làm thân hình anh càng cao lớn hơn.
Khí chất của anh vẫn nho nhã, tôn quý như trước, nhưng so với trước đây lại thiếu đi sự thân thiết, nhiều thêm vài phần lạnh lùng giá buốt.
“Cô tìm tôi?”
Hoàng Ngân hơi sững người.
Nhìn vào thân hình cao lớn đẹp đẽ trước mắt, làn hơi nước mỏng manh phút chốc nhòe trong đôi mắt.
“Em muốn một lí do.”
Cánh môi của Hoàng Ngân khép mở, từ ngữ vỡ vụn từ giữa đôi môi tràn ra, nước mắt lã chã.
Hai cánh tay buông thõng bên thân đau đớn nắm chặt, “Cao Dương Thành, cho em một lí do!! Em muốn một lí do...” Tâm trạng của Hoàng Ngân đã hoàn toàn mất khống chế, bộ dáng cuồng loạn khiến người ta đau xót.
Cao Dương Thành lại vẫn lạnh lùng nhìn cô như trước, sau đó đốt một điếu thuốc chậm chạp rít mấy hơi. Khói thuốc trắng làm tăng thêm phần ngưng trọng trong đôi mắt lạnh lùng và trên ngũ quan mê người của anh, “Tôi kết hôn rồi, có nhiều lí do lắm, cô muốn nghe cái nào?”
Lời giải thích của anh trong đầu Hoàng Ngân được lí giải theo trăm nghìn cách, như là, anh ấy vì con trai, như là, anh vì ba của anh, hay như là, anh bị ép buộc...
Nhưng không ngờ, anh ấy lại dùng thái độ này nói với cô một câu như thế!! Hoàng Ngân sững sờ, cảm thấy vô cùng khó thở...
Trong đôi mắt đỏ ửng lóe lên một tia tổn thương rõ rệt, cổ họng câm lặng như sắp không thể phát ra âm thanh nữa.
Rất lâu...
Cô lắc đầu.
Thôi bỏ đi, thực ra đi đến bước này, thật ra là lí do gì cũng đều không cần thiết nữa!!
“Cám ơn anh đã cứu con của chúng ta.”
Hoàng Ngân mạnh mẽ nhịn xuống không để cho nước mắt đọng trong khóe mắt chảy ra.
Nói xong, vòng qua anh chuẩn bị rời đi, lại vẫn dừng bước chân, không quay đầu, không nhịn được hỏi anh một câu...
“Anh, thật sự... kết hôn rồi sao?”
Lúc hỏi ra câu hỏi này, Hoàng Ngân rõ ràng cảm nhận được giọng nói của mình run rẩy như chiếc lá bay trong gió...
Đến cả trái tim cũng lung lay sắp đổ, dường như bất kì lúc nào cũng có thể rơi ra vậy.
“Ừ.”
Câu trả lời nặng nề không một chút che giấu, cũng không có bất kì do dự, trả lười dứt khoát như thế!!
“Thịch___” một tiếng, dường như có trái bom trong đầu Hoàng Ngân nổ tung, làm cô tâm tư trống rỗng trong nháy mắt.
Thân hình nhỏ bé lung lay, vịn vào chiếc bàn bên cạnh cô.
Cánh môi cô mấp máy, vẫn còn muốn kiêu ngạo chúc phúc cho anh tân hôn vui vẻ, lại phát hiện ra lời nói đến bên môi vẫn không thể thoát ra được. Chỉ có nước mắt không nhịn được lặng lẽ tuôn rơi...
Hoàng Ngân vội vàng đưa tay, hốt hoảng lau khô nước mắt mới sải bước mở cửa phòng làm việc, đi ra ngoài.
Nhưng vừa ra khỏi phòng làm việc, hít thở bầu không khí tươi mới, Hoàng Ngân lại không thể khống chế được tâm tình của mình, gào khóc thất thanh.
Trong đầu toàn bộ đều là gương mặt đẹp đẽ lạnh lùng vừa rồi của anh...
Tim giống như bị dùi đâm vậy, từng nhát từng nhát, mỗi lần đều xuyên vào nơi sâu nhất trong trái tim cô, đau khắc cốt ghi tâm!!
Hoàng Ngân đi ra khỏi phòng làm việc dường như mang toàn bộ không khí trong đây rút đi vậy, khiến Cao Dương Thành lập tức bị đè nén đến khó thở.
Mày kiếm nhíu chặt, đôi mắt đen nhánh lóe lên tia đục ngầu, ngón tay cầm đầu lọc thuốc siết chặt, sau khi lại rít mấy hơi thuốc mới hung hăng dập tắt vào gạt tàn.
Đoàn Vũ Đạt cau mày, “Tại sao lại đối xử với cô ấy như thế?”
Cao Dương Thành lạnh lùng nâng mí mắt, vẻ mặt đã trở lại vẻ yên lặng ban đầu, nhưng anh rốt cuộc cũng không nói nhiều, “Dương Dương phải nhờ vào cậu rồi, cám ơn.”
Nói xong quay người ra khỏi phòng làm việc của Đoàn Vũ Đạt.
Khi bóng dáng của Cao Dương Thành xuất hiện trong phòng làm việc khoa não, tất cả mọi người đều xôn xao.
“Anh hai!”