Huyền My nói quá mức trực tiếp làm cho Văn Tịch bị tổn thương, nhưng cô ấy lại giả vờ mỉm cười thoải mái nói: “Tớ biết, tính cách chúng ta khác nhau thì làm sao yêu nhau được!"
"..."
Huyền My thật kích động muốn đâm đầu chết.
"Hướng Bách, chuyện này cứ quyết định như vậy đi! Cậu yên tâm, tớ chỉ xem cậu là bạn mà thôi! Tớ sẽ mau chóng làm cho mình không còn si mê cậu nữa."
Huyền My rất cảm động: “Văn Tịch, cám ơn cậu..."
Bỗng nhiên, cô tự nhiên thông minh ra, nghĩ tới chuyện gì đó liền kích động nói: “Văn Tịch!! Cậu thấy mặt mũi này của tớ thế nào?"
Lông mày của Văn Tịch cong lên, cười: “Rất đẹp trai! Chỉ là có hơi tái thôi."
"Tớ nói chuyện nghiêm túc với cậu đấy!"
Huyền My nói xong khoác tay lên vai Văn Tịch: “Thật ra tớ còn có người anh trai sinh đôi. Nếu không để tớ giới thiệu anh ấy cho cậu, cậu làm chị dâu của tớ đi!"
Văn Tịch kinh ngạc nhìn cô: “Cậu có anh trai sinh đôi á?"
"Đúng vậy!"
Huyền My liền vội vàng gật đầu, lại dùng tay ra hiệu “xuỵt” với Văn Tịch: “Cậu tuyệt đối đừng nói ra ngoài đấy! Tớ cũng sẽ không nói cho ai cả..."
"Không thể để cho người khác biết sao?"
"Không thể!"
"Vậy được rồi, tớ bảo đảm sẽ không nói cho ai biết."
Văn Tịch đơn thuần gật đầu, lại rất tò mò hỏi cô: “Anh trai cậu trông giống hệt cậu à?"
"Không kém bao nhiêu đâu, có chút không giống! Nói tóm lại, anh ấy càng đẹp trai, càng ngầu hơn tớ. Cậu mà gặp anh ấy thì cậu nhất định sẽ thích anh ấy thôi!"
"..."
Nhưng Văn Tịch muốn nói, nhưng người tớ thích là cậu cơ!
Cho dù có là sinh đôi cũng không phải là cùng một người!
Thấy Văn Tịch hình như không hứng thú lắm, cũng không vì cô nhiệt tình giới thiệu mà vui vẻ hơn, Huyền My lại rầu rĩ.
Cô rốt cuộc có nên nói thật cho Văn Tịch biết không?
Nếu như Văn Tịch nói bí mật của cô cho người khác thì phải làm thế nào?
Huyền My buồn bực, rầu rĩ!
Cô phiền não tới mức gãi đầu, trong giây lát thật sự không biết nên làm gì.
"Hướng Bách, cậu có tâm sự sao?"
"Ừ."
Huyền My nghiêm túc gật đầu: “Tớ có mấy lời muốn nói với cậu nhưng lại không dám nói cho cậu biết. Nếu tớ nói ra thì sợ cậu tức giận, còn sợ cậu vừa tức giận sẽ nói cho những bạn học khác biết, vậy tớ sẽ hoàn toàn tiêu đời..."
"Cậu rốt cuộc muốn nói gì thế?"
Văn Tịch nghi ngờ nhìn cô: “Cậu yên tâm đi, tớ bảo đảm với cậu là tuyệt đối sẽ không nói cho bất kỳ ai biết!"
"Vậy cậu phải hứa với tớ là không được giận tớ đã."
"Rốt cuộc là chuyện gì thế?"
Văn Tịch càng thấy khó hiểu hơn. Cô ấy suy nghĩ một lát rồi gật đầu: “Được, tớ hứa không giận cậu."
"Vậy tớ nói thật..."
"Cậu nói đi!"
Văn Tịch bị cô làm cho càng thêm tò mò.
Huyền My nhìn xung quanh vài lần, thấy bên cạnh không ngừng có bạn học đi qua bên cạnh bọn họ, cô quyết định kéo Văn Tịch đến sân thể dục vắng vẻ, tìm một góc không có ai, lúc này mới lên tiếng nói: “Văn Tịch, tớ muốn nói, cậu tuyệt đối không được giận tớ!"
"... Cậu là Đường Tăng sao? Cậu đã nói những lời này đến nhiều lần rồi đấy!! Tớ hứa với cậu, tớ chắc chắn sẽ không tức giận, hơn nữa cũng tuyệt đối không nói bí mật của cậu cho người thứ ba biết!! Hướng Bách, nếu như cậu thật sự không yên tâm, thật ra cậu không cần thiết phải nói cho tớ biết, tớ không quá để ý đâu. Bởi vì mỗi người đều có bí mật muốn giữ lại, tớ có thể hiểu được mà."
"Không, không, không! Tớ nhất định phải nói, tớ không muốn giấu cậu..."
Bởi vì cô sợ Văn Tịch sẽ vì cô mà càng lún sâu hơn.
"Được, vậy cậu nói đi."
"Ừ, vậy cậu hãy nghe cho kỹ nhé..."
Huyền My có chút tâm trạng: “Văn Tịch, thật ra, tớ... Tớ không phải là con trai!!"
"Hả??"
Văn Tịch kinh ngạc trừng mắt nhìn Huyền My: “Cái... Cái gì gọi là không... Không phải là con trai chứ?"
Huyền My khẩn trương nuốt nước miếng, trong chớp mắt tiếp theo liền quyết định nắm lấy tay của Văn Tịch đặt ở trước ngực của mình: “Cậu sờ thử..."
Văn Tịch nhíu mày và nghiêm túc sờ, sau đó nghi ngờ nhìn cô: “Sờ cái gì? Không có gì cả mà?"
"..."
Huyền My suýt nữa nôn ra máu.
Đây là trực tiếp kỳ thị cô ngực phẳng sao?
"Thôi đi, sờ không tới thì đừng có sờ nữa, tớ lại nói thẳng vậy!"
Huyền My lấy tay của cô ra: “Văn Tịch, thật ra tớ... Là con gái!"
"Cái gì??"
Văn Tịch hoảng sợ trợn mắt nhìn cô, liếc nhìn ngực phẳng của cô rồi lại nhìn mặt cô: “Cậu... Cậu thật sự là con gái á?? Tớ không tin, tớ không tin..."
"Thật!!"
Huyền My rất nghiêm túc gật đầu.
"Nhưng tớ vừa sờ phía trước của cậu, căn bản không có gì mà!"
"..."
Huyền My buồn bực: “Tớ buộc lại! Cho dù không lớn nhưng thật ra vẫn có! Tớ đúng là con gái, không lừa cậu! Cậu có thì tớ cũng có, thật đấy!!"
Văn Tịch vẫn không dám tin: “Nếu như cậu... Là con gái, vậy vì sao cậu phải ăn mặc theo kiểu con trai chứ?"
Nói thật ra, kết quả này làm cho Văn Tịch vẫn khó có thể tiếp nhận được.
Hướng Bách là một cô gái?! Người con trai mà mình yêu cuối cùng thật ra là một cô gái?
"Không thể nào!! Hướng Bách, cậu nhất định là đang lừa tớ! Cậu sợ tớ sẽ vẫn quấn quít lấy cậu, cho nên cậu mới lừa tớ đúng không?"
"Văn Tịch!!"
Huyền My buồn bực: “Tớ cho cậu biết là vì tớ không muốn để cho cậu lãng phí tình cảm vì tớ. Tớ thật sự xem cậu là bạn tốt, không mong tổn thương đến cậu, không muốn để cho cậu uổng công chờ mong một hồi! Tớ nói là sự thật, tớ không lừa cậu. Trước khi tớ lên đại học vẫn là thân con gái. Tớ và anh trai tớ thật ra là đôi song sinh long phượng, tớ tới đây học thật ra cũng là dùng chỉ tiêu của anh trai tớ thôi! Tớ vẫn giấu vì sợ nếu trường biết, về sau sẽ đuổi học tớ."
Văn Tịch hoảng hốt nhìn Huyền My đối diện, dường như cảm giác khó có thể tiêu hóa được đáp án bất ngờ này, nhưng cũng đâu phải khó tiêu như vậy.
Muốn tin tưởng cô là một cô gái thật ra không khó, bởi vì cô vốn có vẻ ngoài cũng không giống con trai, nếu không làm sao có thể luôn bị các bạn trêu là ẻo lả chứ?
"Tớ... để tớ suy nghĩ một lát đã..."
Văn Tịch nói xong liền ngồi xuống chiếc ghế đã bên cạnh, tâm trạng rất sa sút.
Huyền My cũng ngồi xuống bên cạnh cô: “Văn Tịch, xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý lừa cậu..."
"Không... Không sao..."
Văn Tịch lắc đầu nhưng không nhìn cô: “Tớ biết cậu chắc chắn cũng có khó xử của mình."
"Cám ơn cậu đã có thể hiểu cho tớ, cậu thật tốt..."
"Nhưng..." Văn Tịch cắn cắn môi, quay đầu nhìn cô: “Tớ thích một cô gái, không phải rất kỳ quái sao?"
"..."
Huyền My cắn môi dưới, vẻ mặt vô tội nhìn cô ấy, không biết nên nói gì cho phải.
Văn Tịch cũng nhìn cô và chợt mỉm cười.
Cô ấy lắc đầu: “Quả thật không thể tin nổi..."
Sau đó, hai người ngồi ở trên ghế đá, không ai mở miệng nói chuyện, lại cứ ngồi ngơ ngẩn như vậy tới hơn nửa giờ.
Cuối cùng...
"Được rồi! Tớ tiếp nhận sự thật này..."
Văn Tịch hít sâu một hơi rồi lên tiếng.
"Hướng Bách, cám ơn cậu đã nói cho tớ biết sự thật! Tớ bảo đảm, tớ tuyệt đối sẽ không nói chuyện này cho người thứ ba! Cậu nói cho tớ biết cũng tốt. Thật ra trái tim tớ hình như thích cậu nhưng rất trong sáng! Bởi vì... dù sao cùng giới tình thì yêu đương thế nào! Đúng không?"
"Thật à?!!"
Huyền My lập tức vui mừng đến mức suýt nữa nhảy dựng lên: “Văn Tịch, cậu thật sự suy nghĩ thông suốt rồi sao?!!"
"Với tình hình như bây giờ, tớ không muốn nghĩ thông suốt cũng không được!"
Văn Tịch cười ngọt ngào, híp mắt quan sát Huyền My đối diện: “Tớ đã nói mà, con trai ẻo lả như vậy quả thật không thích hợp lắm... Nhưng nói đi thì phải nói lại, Hướng Bách, anh cậu sẽ không ẻo lả giống như cậu chứ?"
"Anh ấy mới không ẻo lả đâu! Anh ấy rất nam tính! Chờ có cơ hội tớ nhất định sẽ giới thiệu anh ấy cho cậu làm quen!! Oa, vậy thì tốt quá. Văn Tịch, cậu chính là chị dâu của tớ!! Không không không, từ giờ trở đi, cậu chính là chị dâu được tớ “khâm định”* rồi!!"
* Khâm định: do vua quyết định.
"..."
Khâm định?!
Cậu đã được hai người trong cuộc đồng ý chưa?
Văn Tịch bị tính cách hoạt bát của Huyền My làm ảnh hưởng, cũng cười cô theo, bỗng nhiên dường như nghĩ tới chuyện gì lại vội hỏi: “Được rồi, được rồi, chúng ta tạm thời đặt vấn đề thân phận thật giả của cậu sang một bên. Chuyện cấp bách bây giờ chắc là quan hệ giữa cậu và Đình Hải đi? Cho nên, cậu thật sự thích Đình Hải à?"
"Tớ không thích anh ấy!!"
Huyền My vội vàng phủ nhận.
"Nói dối!! Ánh mắt cậu cũng bán đứng cậu rồi!!"
"Mới không có đâu!!"
Huyền My không chịu thừa nhận.
Cô cảm thấy mình thật sự không có cảm giác này với Đình Hải.
"Vậy Đình Hải thì sao? Anh ấy rốt cuộc có cảm giác thế nào về cậu? Chẳng lẽ anh ấy thật ra đã sớm biết cậu là con gái à?"
"Không thể nào! Anh ấy không có cơ hội biết được đâu. Hơn nữa, nếu anh ấy biết thì chắc chắn đã sớm hỏi tớ rồi chứ?"
Huyền My nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này.
"Lẽ nào cậu cảm thấy anh ấy thật sự là đồng tính sao?"
"Nếu như anh ấy thật sự là đồng tính thì phải làm thế nào?"
Huyền My hỏi Văn Tịch.
Văn Tịch giang tay ra: “Đành chấp nhận! Vậy thì cậu chắc chắn tiêu đời!"
"Vì sao?"
"Nếu như anh ấy thật sự là đồng tính mà cậu lại là con gái, anh ta chắc chắn sẽ không thích cậu nữa!"
"..."
Sẽ là thế sao?
Huyền My rầu rĩ, nhưng ngay cả bản thân cô cũng không biết tại sao mình phải rầu rĩ như thế.
"Văn Tịch, sao cậu biết anh ấy chắc chắn sẽ không thích tớ nữa chứ?"
"Tớ chẳng phải cũng vậy sao! Tớ vốn nghĩ mình đặc biệt thích cậu, nhưng nghe cậu nói cậu là con gái, trong lòng tớ lại ớn lạnh... Sau đó, trải qua mấy mười phút đấu tranh tâm lý, hình như... có thể xem cậu là con gái! Cho nên tớ cảm thấy đây là luận chứng cùng lý lẽ thôi! Nhưng tạm thời không nói những chuyện này nữa. Hướng Bách, cậu hình như đặc biệt để ý tới cảm giác của Đình Hải đối với cậu đấy..."
"Không, không, không! Không phải như vậy, tớ chỉ thuận miệng hỏi chút thôi!"
Huyền My vội vàng xua tay phủ nhận: “Thôi đi, chúng ta mặc kệ anh ấy có biết hay không, dù sao tớ cứ giữ khoảng cách với anh ấy là được rồi! Bây giờ tớ chỉ muốn làm sao xóa sạch quan hệ với anh ấy. Tớ cũng không muốn mình đi trong sân trường mà cứ bị bạn học bàn luận thành đồng tính luyến ái, thật sự không được tự nhiên!"
"Rất đơn giản thôi, vẫn để cho tớ làm bạn gái của cậu!"
Văn Tịch ngược lại không hề để ý.
"Cậu vẫn bằng lòng giúp tớ à?"
"Bằng lòng chứ! Dù sao người khác cũng không biết cậu là con gái."
"Nhưng nói như vậy, tớ sẽ cản hết các bạn nam có ý với cậu!"
Vậy thì không tốt lắm đâu!
Văn Tịch cười: “Không phải cậu vừa nói sẽ để tớ làm chị dâu của cậu sao?"
"Đúng, đúng, đúng! Ngăn cản hết đám con trai có ý với cậu mới chính là ý nghĩ trong lòng tớ! Vậy thì tốt quá, từ giờ trở đi cậu chính là bạn gái của tớ!!"
Hai cô gái lại quyết định kế hoạch cấu kết với nhau làm việc xấu như vậy.