“Này, hai người các con đã rửa tay xong chưa? Đồ ăn đã được mang lên bàn, ba mẹ không đợi các con đâu!”
Trong nhà ăn truyền đến tiếng thúc giục của Hoàng Ngân.
Vũ Quỳnh vội vàng rửa tay, chờ Cao Hướng Dương rửa tay xong, hai người cùng nhau đi vào nhà ăn ăn cơm.
Sau bữa tối, Cao Hướng Dương lén lút tìm mẹ mình ra ban công bàn chuyện.
“Mẹ, đến lúc đó con muốn nhờ dì Lưu ở cục dân chính giúp con một việc…”
Cao Hướng Dương nhỏ giọng, đến gần bên tai mẹ, nói cho mẹ nghe kế hoạch của mình.
“…”
“Mẹ, mẹ cảm thấy như thế nào?”
“Tên nhóc xấu xa này!”
Hoàng Ngân mắng một câu: “Năm đó, ai bảo con làm như vậy! Hiện tại, con biết khó giải quyết được tàn cục rồi chứ?”
“Mẹ, mẹ chỉ cần nói được hay không được?”
“Được rồi, được rồi, nhưng đến lúc đó, vợ con mà tìm con tính sổ, mẹ xem đến khi đó, con làm như thế nào?!”
Sau khi Hoàng Ngân nói xong, bà rời khỏi ban công, quay lại phòng bếp, giúp Thùy Sam thu dọn bát đũa.
Từ sau khi trải qua chuyện vụ nổ, tình cảm của hai người rõ ràng đột nhiên tăng mạnh.
Thật ra, chính vì tai nạn này mới khiến cho hai trái tim xa cách dần dần xích lại gần nhau hơn.
Ngày thứ bảy, cuối cùng vết thương trên đầu gối của Vũ Quỳnh đã khỏi hẳn.
Đêm khuya…
Trong phòng khách, đèn tắt.
Lúc Vũ Quỳnh từ trong phòng đi ra, cô bị cảnh tượng trước mắt làm cho khiếp sợ.
Từ lúc cô đặt bước chân đầu tiên ra…
Trên mặt đất có rất nhiều hoa, khung cảnh rực rỡ…
Trong đêm tối, dưới ánh nến ấm áp, chiếu rọi ra một vầng sáng, chiếu lên gương mặt đỏ ửng, yêu kiều xinh đẹp của cô.
Cao Hướng Dương mặc một bộ tây trang màu sáng, chậm rãi đi đến.
Trong ánh sáng ấm áp, nụ cười của anh giống như sao trên trời, điên đảo chúng sinh… Ánh nến lay động, lúc sáng lúc tối, gương mặt anh tuấn, mê hoặc lòng người…
Anh đứng ở trước mặt Vũ Quỳnh, đưa tay phải về phía cô.
Vũ Quỳnh nhìn người đàn ông giống như bạch mã hoàng tử ở trước mặt mình. Tâm trạng của cô có chút hốt hoảng.
“Chuyện này…Đây là…”
Cô hoàn toàn không biết chuyện gì.
Cao Hướng Dương nắm chặt bàn tay nhỏ bé của cô: “Đây là để chúc mừng cho vết thương của em khỏi hẳn.”
“Ồ?”
Vũ Quỳnh cười rộ lên, tâm trạng cô rất tốt, nghiêng người, đi đến trong ngực anh: “Vậy cũng không cần tốn nhiều công sức như thế chứ?”
Bố trí lãng mạn như thế này, chỉ vì muốn chúc mừng vết thương của cô khỏi hẳn?
Hơn nữa chỉ là một vết thương nhỏ ở đầu gối mà thôi! Quá khoa trương rồi?
Vũ Quỳnh nghi ngờ liếc thoáng qua anh, nhìn thấy cách ăn mặc rất nghiêm chỉnh của anh, cô lại liếc thoáng qua mình: “Có phải em nên đi thay một bộ lễ phục không? Em còn đang mặc đồ ngủ đó!”
Cao Hướng Dương cúi đầu nhìn cô.
Ánh mắt anh nóng bỏng, yết hầu gợi cảm khẽ chuyển động: “Không cần đâu, em cứ mặc như thế đi…rất đẹp!”
Hơn nữa còn rất thuận tiện để cho anh ‘ăn’ cô.
Cao Hướng Dương bế Vũ Quỳnh đến phòng khách.
Trong phòng khách, trên bàn được thắp nến, có hai ly rượu vang đỏ được rót đầy, bày ở nơi đó, dường như đang chờ đợi chủ nhân đến.
Bầu không khí lãng mạn giống như một bữa tiệc cưới.
Vũ Quỳnh có chút mơ màng…
“Chúng ta uống rượu trước nhé?”
“Cao Hướng Dương, em có chút choáng váng rồi…”
Vũ Quỳnh níu chặt cổ áo của anh, ánh mắt cô hiện lên một tầng kiều diễm: “Làm sao anh lại đột nhiên tạo ra bất ngờ này cho em?”
“Em không thích sao?”
“Em dĩ nhiên là thích rồi!”
Trên mặt Vũ Quỳnh rất vui vẻ: “Em rất thích!”
Phụ nữ không ai không thích lãng mạn!
Nhất là khi người đàn ông mình yêu, chuyên tâm chuẩn bị lãng mạn cho mình… Một tay Cao Hướng Dương nắm lấy tay Vũ Quỳnh, sau đó anh cúi người, ưu nhã cầm lên một ly rượu vang đỏ, đặt bên môi hai người: “Anh giúp em uống…”
Anh nói.
Ánh mắt anh và Vũ Quỳnh giao nhau, ánh mắt anh nóng bỏng đến mức gần như làm tan chảy cô.
Tim Vũ Quỳnh mềm nhũn, dường như cả thân thể cô đều theo đó trở nên mềm nhũn.
Cô vô thức gật đầu, môi đỏ hơi mấp máy: “Được ạ…”
Cao Hướng Dương giương môi cười.
Anh uống một ngụm rượu vang đỏ, sau đó cậy mở đôi môi đỏ rung động lòng người của cô, trong giây tiếp theo… Môi mỏng của anh rơi xuống… Một nụ hôn nồng nhiệt, trong ánh nến ở phòng khách, không ngừng lên men.
Áo ngủ xộc xệch rơi trên mặt thảm…
Trong ánh nến kiều diễm, thân thể xinh đẹp mềm mại dần dần đỏ ửng… Mồ hôi nóng không ngừng chảy ra…
Hai người phù hợp như thế, hoàn mỹ như thế, dường như trên thế giới này chỉ còn có anh và cô!
Vũ Quỳnh say.
Không biết là cô say trong sự dịu dàng của Cao Hướng Dương hay là say trong buổi tối lãng mạn này, hoặc là… Say trong hương vị rượu vang đỏ…Tóm lại, cô thật sự say.
Đầu cô choáng váng, cánh tay nhỏ của cô ôm lấy cổ của Cao Hướng Dương, ngón tay cô từng chút, từng chút, chạm theo ngũ quan anh tuấn của anh.
Trong ánh mắt cô tràn đầy tình yêu của cô dành cho anh.
Cao Hướng Dương để mặc cho cô ôm mình, để mặc cho cô tùy ý sờ lên mặt mình, dù ngón tay cô có hơi làm cho anh nhột, anh không ngăn cản, ý cười trên môi anh càng sâu hơn.
Bởi vì đối với bọn họ mà nói, cảnh tượng này là một loại hưởng thụ, một loại yêu cầu xa vời.
Cao Hướng Dương học theo cô, nhẹ nhàng vuốt ve lên ngũ quan cô, anh bỗng nhiên hỏi cô: “Lấy anh nhé?”
Vũ Quỳnh sững sờ.
Đôi mắt hơi say chớp chớp, liếc thoáng qua anh, sau đó khóe miệng thẹn thùng cười rộ lên.
“Nhé?”
Một lúc sau, Vũ Quỳnh khẽ gật đầu.
“Vâng…”
Một lời đồng ý khiến cho tim Cao Hướng Dương bay lên.
Anh kích động hôn lên cái miệng nhỏ nhắn của cô vô số nụ hôn.
Anh lấy tốc độ nhanh nhất, bế cô đi ra ngoài.
Vũ Quỳnh bị anh làm cho mờ mịt: “Anh đi đâu thế?”
“Kết hôn!”
Từ lần say rượu hai năm trước, sau đó đầu óc choáng váng kết hôn, Cao Hướng Dương đã biết, sau khi Tam Nhi say rượu, cô không có chút đề phòng nào.
Lúc này ra tay, nhất định không sai được!
Vừa nghe nói đến kết hôn, Vũ Quỳnh mềm nhũn nằm trong ngực Cao Hướng Dương, cô không giãy dụa nữa, để mặc anh bế mình lên xe.
“Thế nhưng, không phải chúng ta đã kết hôn qua một lần rồi sao?”
“Lần đó không tính, lần này là thật.”
Cao Hướng Dương nghiêng người qua, giúp cô thắt chặt dây an toàn.
“Không tính sao?”
Vũ Quỳnh nghe xong lời này, sóng mắt chuyển động, cô bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó, kêu lên: “Em nhớ ra rồi! Lần trước anh kết hôn với em là…giả, đúng không? Lần này anh lại muốn dẫn em đi kết hôn giả à?”
Cô thò đầu ra, nhìn lên sao trời, chớp chớp mắt, mang theo men say nói: “Anh nhìn xem, bây giờ là buổi tối, anh coi em là đứa ngốc à, muộn như vậy, ủy ban nhân dân đâu còn mở cửa nữa… Anh lừa em! Anh lừa em!”
Cao Hướng Dương hôn một cái lên mu bàn tay cô, bật cười: “Anh đâu dám lừa em nữa!”
Sau khi có kết quả kiểm tra, thân thể của anh đã không vấn đề gì, Cao Hướng Dương đã sớm gấp không chờ được nữa, anh muốn kết hôn với cô!
Sau khi trấn an Vũ Quỳnh, Cao Hướng Dương đạp chân ga, đi về phía ủy ban nhân dân.
Đến ủy ban nhân dân, dì Lưu, bạn của Hoàng Ngân đang chờ ở đó, khi Vũ Quỳnh nhìn thấy cảnh tượng này, cô càng nhận định tối nay là một âm mưu.
Sau đó, cô lục soát khắp người Cao Hướng Dương một lần.
Chỗ nên sờ, cô sờ, chỗ không nên sờ, đều bị cô sờ soạng.
Sờ đến mức Cao Hướng Dương đỏ cả mặt.
Kết quả, ngoại trừ tìm được hai quyển sổ hộ khẩu và chứng minh nhân dân, cô không tìm ra hai giấy đăng ký kết hôn giả nào.
Vũ Quỳnh hết hy vọng.
Tròng mắt đen nhánh của cô không ngừng đảo quanh, vẻ mặt mờ mịt liếc thoáng qua Cao Hướng Dương.
Cao Hướng Dương nâng mặt cô lên, dùng nụ hôn để trừng phạt cô, anh khẽ cắn lên đó một cái: “Em hài lòng chưa?”
Hài lòng!
Chỉ là sau đó, rốt cuộc xảy ra những chuyện gì, Vũ Quỳnh không nhớ rõ cho lắm.
Cô chỉ nhớ, hình như cô lại chụp ảnh, sau đó ký tên… Mơ mơ màng màng, dù sao chuyện này giống như đang nằm mơ, nó giống như đã từng xuất hiện trong quá khứ.
Sau đó, cô mơ màng ngủ thiếp đi.
Lúc cô tỉnh lại đã là sáng sớm ngày hôm sau.
“Chào buổi sáng.”
Vũ Quỳnh vừa mới mở mắt ra, Cao Hướng Dương đã cúi đầu xuống hôn lên môi cô một nụ hôn chào buổi sáng.
Vũ Quỳnh hôn lại anh: “Chào buổi sáng.”
“Mấy giờ rồi?”
Cô hỏi một câu, nhìn thoáng qua đồng hồ treo tường ở phía đối diện, bây giờ là bảy giờ ba mươi phút.
Vũ Quỳnh khó khăn lắm mới từ trong chăn ngồi dậy, hôm qua cô uống say, đầu óc còn có chút hỗn loạn, nhưng ít nhất cô không bị đau đầu do say rượu.
“Hôm nay, không phải là ngày anh đến bệnh viện báo danh à?”
Vũ Quỳnh quay người hỏi Cao Hướng Dương đang nằm trong chăn.
Cao Hướng Dương không trả lời cô, anh chỉ bình tĩnh nhìn chằm chằm Vũ Quỳnh.
“Sao anh lại nhìn em như thế?”
Vũ Quỳnh bị ánh mắt của anh làm cho có chút không được tự nhiên. Cô sờ lên mặt mình: “Trên mặt em có gì à?”
Sau khi nói xong, cô cầm di động của mình lên soi, nhưng không thấy gì cả.
“Có phải em đã quên mất chuyện gì rồi không?”
Cao Hướng Dương ngồi dậy, theo bản năng ôm cô từ phía sau, anh cúi đầu, khẽ cắn vành tai cô.
“Chuyện gì thế?”
“…”
Cô thật sự quên rồi!
“Em cố gắng nghĩ lại xem…”
Cao Hướng Dương không vui.
Chuyện quan trọng như vậy, cô thế mà coi là chuyện nhỏ!!!
Vũ Quỳnh tựa vào trong ngực anh, cố gắng nghĩ lại…
Cô suy nghĩ một lúc lâu, gương mặt vô thức đỏ ửng, cuối cùng, cô quay đầu nhìn anh: “Anh không đến mức bắt em nhớ đến chuyện trên ghế sofa tối hôm qua chứ? Loại chuyện đó…không phải mỗi ngày đều có à? Có gì đặc biệt ư?”
“…”
Cao Hướng Dương nghe xong, vừa tức lại vừa buồn cười.
Anh há miệng, cắn vào tai cô một cái, lấy đó làm trừng phạt: “Em còn chưa nghĩ ra.”
“Em thật sự quên rồi, em không nhớ nổi…”
Vũ Quỳnh thật sự quên hết, không nhớ chút gì, cô không cố ý trả thù chuyện anh đã từng quên mất đêm đầu tiên của bọn họ.
“Chẳng qua tối hôm qua, em mơ thấy một giấc mơ rất kỳ lạ…”
“Ồ?”
“Em mơ thấy chúng ta lại đi đến ủy ban nhân dân, giống như hai năm trước, anh nói anh muốn dẫn em đi đăng ký kết hôn, sau đó em ngây ngốc lục soát từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài anh một lần…”
Xem ra cô còn biết mình ngốc, khá tốt!
“Ừ, kết quả thế nào?”
Cao Hướng Dương cố ý kéo dài giọng điệu, hỏi cô.
Giọng nói gợi cảm quanh quẩn bên tai Vũ Quỳnh, làm lòng cô rối bời.
“Kết quả… Kết quả em không tìm được gì! Chậc chậc, anh nói xem, em thường mơ như thế, có phải là do hai tờ giấy đăng ký kết hôn kia có ảnh hưởng quá lớn với em không?”
Vũ Quỳnh tràn đầy cảm xúc hỏi Cao Hướng Dương.
“Em muốn tìm hai giấy đăng ký kết hôn này à?”
Chẳng biết từ khi nào, Cao Hướng Dương đã lấy ra hai quyển sổ màu đỏ, bày ra trước mặt Vũ Quỳnh.
Vũ Quỳnh cầm lấy, tùy ý lật xem một chút, cô không cẩn thận nhìn, bĩu môi nói: “Hai tờ giấy đăng ký kết hôn giả, hôm nào đó phải ném đi!”
“Em nhìn kỹ một chút xem…”
Ném đi?
Sao có thể ném đi được!