Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô chuẩn bị giúp anh treo quần áo lên mắc thì không cẩn thận, một tấm danh thiếp rơi ra từ túi áo của anh.

Vũ Quỳnh lúc đó nhìn thấy chữ ‘Mỹ’, thì bắt đầu đứng ngồi không yên, cuối cùng chẳng quan tâm đến gõ cửa mà xông thẳng vào phòng luôn.

“Ông ấy đang ở Mỹ?”

Vũ Quỳnh hỏi anh.

“Ừm.”

Cao Hướng Dương gật đầu.

Vũ Quỳnh cau mày.

“Em có muốn trị khỏi bênh tâm lý của em không?”

Cao Hướng Dương hỏi cô với vẻ nghiêm túc.

Vũ Quỳnh ngồi thẳng người dậy: “Muốn.”

Cô khẳng định gật đầu, rồi lại vội vàng bổ sung một câu: “Nếu phải đi Mỹ thì em không muốn!”

Cô lắc đầu, kiên định nói: “Em không đi Mỹ đâu! Cao Hướng Dương, em hứa với anh sẽ cố gắng khống chế cảm xúc bản thân, nhưng anh đừng bắt em đi Mỹ, được không?”

Rõ ràng là Vũ Quỳnh sợ Cao Hướng Dương bắt cô ấy đi Mỹ.

Cao Hướng Dương nghe cô cầu xin thì trong lòng nhói đau, rồi lại cảm thấy buồn cười.

“Anh đâu phải ba mẹ em, anh không có quyền đưa em ra nước ngoài.”

Cao Hướng Dương cưng chiều nhéo mũi cô.

Vũ Quỳnh nắm bàn tay anh, ánh mắt buồn bã: “Em sợ anh sẽ xúi giục họ…”

Giọng nói mềm mại như bông của cô, đều là sự bất đắc dĩ.

Ánh mắt Cao Hướng Dương nhìn cô càng sâu hơn.


Đột nhiên, một cánh tay vươn ra kéo cô nhỏ bé vào lòng mình, hai chân mở ra, ngồi vững.

Cô rất nhỏ, rất mảnh khảnh.

Anh cao lớn, rắn chắc.

Cô nhỏ bé ngồi trong lòng anh, giống như cô bé tí hon, bị lồng ngực của anh bao chặt.

Một lớn một nhỏ, hai người, bao lấy nhau cực kỳ hoàn mỹ.

“Không đi Mỹ, không đi đâu hết! Vậy thì ngoan ngoãn ở bên cạnh anh! Nếu em không thay đổi được tật xấu này, thì chúng ta không thay đổi nữa! Em ở phía trước lấy, anh ở phía sau thay em trả tiền là được rồi. Nếu quả thật không được nữa thì anh sẽ mua cả trung tâm bách hóa lại!”

Vũ Quỳnh ngẩn ra, sóng mắt lưu chuyển, hân hoan nhìn anh: “Anh… nghiêm túc chứ?”

Bàn tay nóng rực của anh đặt trên eo cô, trán cúi xuống chạm vào trán cô, trầm giọng cười nói: “Vì sao anh phải nói dối chứ?”

Hơi thở của hai người gần nhau trong gang tấc.

Vũ Quỳnh có thể ngửi thấy rõ ràng mùi hương nam tính hấp dẫn của anh, và cả hơi thở nóng rực… quẩn quanh mũi cô, khiên tim cô đập nhanh, liên tiếp lỡ nhịp.

Khuôn mặt cô đỏ lên, miệng anh đào bật cười khúc khích.

Cô rất vui.

Cô trước giờ không che giấu tâm trạng trước mặt Cao Hướng Dương.

Trước mặt anh, cô mãi mãi luôn làm một Vũ tiểu tam thẳng thắn nhất, đơn thuần nhất!

Nụ cười thuần túy và rực rỡ, làm đôi mắt Cao Hướng Dương thâm trầm mê ly.

Đôi môi mỏng không kiềm được đuổi theo nụ cười của cô, giây tiếp theo, anh nâng cao khuôn mặt cô lên… môi mỏng ấm nóng bắt chuẩn đôi môi anh đào mê người của cô.

“Ưm..”

Vũ Quỳnh kinh ngạc.

Khẽ kêu một tiếng, giây tiếp theo, môi hồng khẽ mở, đã bị anh thuần thục cạy mở, đầu lưỡi ướt nóng, tham lam len vào miệng ngọt ngào của cô, bá đạo lại dịu dàng công thành đoạt đất.

Cô từ từ nhắm mắt lại, chìm đắm trong sự rung động chỉ có đối phương mới cho cô được… hai đôi môi, hòa quyện vào nhau, dây dưa, ngậm cắn…

Sợi bạc óng ánh nhiễm ẩm đôi môi nóng bỏng, treo nơi khóe miệng, rồi lại nhanh chóng bị Cao Hướng Dương ngậm lấy… anh khô nóng nuốt xuống, yết hầu gợi cảm khẽ động, chỉ cảm thấy nụ hôn như thế này, anh thấy thế nào cũng là không đủ.

Bàn tay to, không kìm lòng được mà xoa lên cần cổ trắng muốt của cô…

Làn da của cô, trơn bóng như ngọc, mềm lại giống như có thể bóp ra nước.

Xúc cảm tuyệt đẹp đó khiến cho Cao Hướng Dương không khỏi thở một hơi nặng nề, bỗng nhiên, anh bỏ cô gái trong lòng ra.

Anh sợ cứ tiếp tục thế này, anh sẽ không kiềm chế được mà… muốn cô!

“Được rồi, ngoan ngoãn đi ngủ đi!”

Anh vỗ nhẹ lên ót cô, ra ý bảo cô về phòng.

Hít thở của Vũ Quỳnh hơi hỗn loạn, cánh tay nhỏ vẫn treo trên cổ anh, không chịu bỏ xuống.

Ngồi trên người anh, không động đậy.

Cao Hướng Dương sợ nhất là Vũ Quỳnh như thế này.

Loại dụ dỗ thản nhiên này quả là muốn lấy mạng anh mà.

Nhưng anh chưa quên lời dặn dò của bác sỹ khoa nam…

Có những thứ, nhịn nhiều sẽ hại người!

“Vũ Quỳnh!”

Giọng nói của anh đã khàn khàn rồi.

“Em cứ thế này thì anh không dám bảo đảm đêm nay em ra được khỏi cánh cửa kia đâu…”

“Vậy thì em ngủ với anh.”

Vũ Quỳnh vừa nói xong, ráng hồng trên mặt lan xuống tận cổ.

Cao Hướng Dương chỉ cảm thấy đầu ong lên, giây tiếp theo, anh nghiêng người, đè Vũ Quỳnh xuống ghế sô pha, dưới thân anh.

Cánh tay của anh từ đằng sau nâng lưng cô lên, cơ thể rắn chắc chống đỡ, trói chặt cô dưới thân.

Ánh mắt nóng rực nhìn cô chăm chú: “Em có biết chúng ta đang làm gì không?”

“Làm gì?”

Vũ Quỳnh chớp chớp mắt, mặt đỏ bừng lên, giả vờ không hiểu hỏi anh.

Cao Hướng Dương thở một hơi nóng rực, đau khổ khẽ kêu một tiếng, lại lần nữa chiếm lấy đôi môi ngọt ngào của cô.

“Yêu…”

Anh đáp lời cô bằng giọng trầm khàn.

Vũ Quỳnh nghe thấy giọng nói mơ hồ của anh, đầu óc đã bắt đầu kêu ong ong rồi.

Người có đơn thuần đến đâu, đến tuổi này rồi, cũng biết từ đó có hàm ý gì. Vũ quỳnh căng thẳng hít sâu một hơi, bàn tay nhỏ để hai bên không kiềm chế được mà nắm chặt lại.

Cao Hướng Dương rời môi cô nửa tấc với vẻ không nỡ, nhìn cô chăm chú, ánh mắt nóng rực như lửa, như muốn thiêu cháy cô.

“Sợ không?”

Anh khàn giọng hỏi.

“Sợ...”

Vũ Quỳnh thật thà gật đầu, nghĩ tới buổi tối hôm đó, cô nuốt nước bọt: “Có khi nào giống với đêm đó không, đau...”

Cao Hướng Dương nhìn dáng vẻ nũng nịu đáng yêu của cô, đột nhiên cảm thấy bản thân giống chú xấu xa ở trước cổng trường mầm non ra sức nghĩ cách để dụ dỗ bắt cóc một bé gái chưa hiểu sự đời.

Loại cảm giác này, quả thực, quá xấu xa!

Nhưng...

Anh lại không nỡ thả cô đi!

Nhất là khi cô dùng ánh mắt khát khao đó nhìn anh... quả thật là đòi mạng!

Vũ tiểu tam, rốt cuộc em có biết là chúng ta đang chơi lửa không?

“Sẽ đau.”

Anh gật đầu, trả lời thật: “Hơn nữa còn đau hơn tối hôm đó, đau hơn nhiều lần...”

Vũ Quỳnh lộ ra dáng vẻ hơi sợ sệt.

Cao Hướng Dương lại cảm thấy yêu thương.

Khẽ vuốt ve mặt cô, dùng giọng nói mê hoặc nói với cô: “Tuy là đau, nhưng cũng sẽ rất thoải mái, hơn nữa còn là sự thoải mái mà trước giờ em chưa từng được trải nghiệm...”

“Anh lừa em...”

Vũ Quỳnh thẹn thùng mím môi, căn bản ngại nhìn thẳng anh: “Anh nói là đau rồi, sao còn có thể thoải mái được, em không tin đâu...”

Nhưng, rõ ràng biết là sẽ rất đau, vì sao ... trong lòng cô lại ... cực kỳ mong chờ, cực kỳ cực kỳ mong chờ nhỉ?

Cao Hướng Dương híp mắt, ngón tay vươn ra, trêu đùa sờ sờ cằm trơn bóng của cô, khẽ than: “Sao anh cứ có cảm giác giống như đang dụ dỗ em làm chuyện xấu với anh nhỉ, nếu chú Phong mà biết, có khi nào đánh anh không?”

Ngón tay của anh nhẹ nhàng rời cằm Vũ Quỳnh, dừng lại trên môi cô, mân mê đi mân mê lại... xúc cảm tê dại, mang theo sự ngứa ngáy cuốn hút...

Cảm giác đó, giống như một con mèo nghịch ngơn dùng móng vuốt khẽ cào nhẹ đầu tim cô ngứa ngáy, khiến Vũ Quỳnh không chịu được khó chịu khẽ kêu lên.

Cơ thể nhỏ nhắn khẽ vặn vẹo, giây tiếp theo, không nhịn được nữa, mở miệng ngậm lấy ngón tay đáng ghét của Cao Hướng Dương, môi ấm nóng ngậm mút, khiến đồng tử Cao Hướng Dương co lại, dưới bụng mẫn cảm cũng co lại theo... anh thở một hơi nặng nề...

Ngón tay để cô tùy ý ngậm mút, không động đậy.

Vũ Quỳnh giống như bị trúng tà, đầu lưỡi không kiềm chế mà ngậm mút ngón tay nóng rực của anh, bắt đầu liếm từng chút từng chút một không thành thục... lúc cuộn chặt lại, lúc thì buông ra.

Lúc thì nuốt vào, lúc thì nhả ra, lại nuốt vào...

Ánh mắt Cao Hướng Dương trầm đi, dần tan ra, nhiễm vào đồng tử mắt anh, suy nghĩ trong não cũng trở nên dần mơ hồ... ngón tay theo động tác nuốt của cô, mà không ngừng đưa vào rút ra giống như đang mô phỏng lại động tác tình yêu cấm kỵ nào đó.

Bên dưới bụng Cao Hướng Dương đã căng lên phát đau, còn mang theo nhiệt độ như sắp thiêu đốt anh, đốt cháy anh.

Cũng đang từng chút từng chút cướp đi tất cả lý trí trong đầu anh... “Tam nhi...”

Anh khàn giọng gọi tên cô.

Vũ Quỳnh mơ màng ngẩng mắt lên nhìn anh.

Miệng nhỏ mở ra, buông ngón tay anh ra...

Ánh mắt đón lấy ánh nhìn nóng bóng của anh, tim dường như bị anh làm nóng tan đi.

Giây tiếp theo, anh túm chặt ngón tay non mềm của cô, ngậm vào trong miệng, mập mờ mút vài cái, làm cho Vũ Quỳnh xấu hổ đến mức không ngừng nỉ non gọi tên anh.

“Cao Hướng Dương...”

Nhiệt độ đầu lưỡi của anh làm cho Vũ Quỳnh hoảng hốt.

Cơ thể nhỏ nhắn vặn vẹo, xấu hổ bám vào cổ anh, chui tọt vào lòng anh trốn.

Cơ thể mềm mại của cô vừa dán vào lòng anh, Cao Hướng Dương đã cảm thấy sắp không giữ được nữa...

Đầu ong một tiếng...

Đã định trước đêm nay là một đêm điên cuồng...

Nhu tình qua đi...

Vũ Quỳnh xấu hổ cắn môi dưới, bàn tay nhỏ khẽ đánh vào ngực anh, ngẩng đầu lên thì bị dọa sợ.

“Cao Hướng Dương, anh.. chảy máu mũi rồi!”

“...”

Không phải chứ?

Cao Hướng Dương giơ tay lên sờ.

Trên đầu ngón tay mà một màu đỏ tươi.

Anh bị cháy máu mũi thật rồi!

Đáng chết!

Anh nhéo cằm cô: “Đều là do em hại!”

“...”

Vũ Quỳnh vội vàng lùi ra khỏi lòng anh: “Mau... ngẩng cao đầu lên... mau vào nhà tắm rửa đi, sao vô duyên vô cớ lại chảy máu mũi chứ?”

Đâu phải là vô duyên vô cớ đâu?

Hình ảnh như thế, thời tiết khô nóng như thế, không muốn chảy máu mũi cũng khó.

“Đừng lo, bị nóng mà thôi.”

Cao Hướng Dương vỗ nhẹ khuôn mặt đang lo lắng của cô, lúc này mới bình tĩnh đi vào nhà tắm.

Máu mũi rất nhanh đã ngưng lại.

Lúc đi ra, thấy Vũ Quỳnh đang ngồi trên đất, lấy giấy lau dấu vết trên ghế sô pha.


Thấy Cao Hướng Dương đi ra, cô hốt hoảng tăng tốc độ lau, đôi mắt đỏ hồng liếc nhìn anh, rồi lại vội vàng cúi xuống.


Chỉ đáng tiếc, trên sô pha lau mãi cũng không sạch.


Lại bị dính thêm không ít vụn giấy, nhìn lại càng thấy dâm loạn hơn.


Cao Hướng Dương liếc nhìn dáng vẻ hốt hoảng lúng túng của cô, bật cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK