Mục lục
Truyện Làm Vợ Bác Sĩ - Lạt Tiêu (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bao gồm cả Lý Nam Vũ đứng đang đứng sau Cao Dương Thành.

Mà Hoàng Ngân, lại càng…

Nhìn Cao Dương Thành trước mắt mình đang cúi đầu, chuyên tâm mà lau tay cho mình, Hoàng Ngân không kịp hoàn hồn, đến hơi thở cũng không tự chủ được mà gấp gáp hơn.Mở APP MÊ TÌNH TRUYỆN đọc nhé!

Hoàn cảnh này, có một cảm giác quen thuộc.

Còn nhớ bốn năm trước mình cùng một người đàn ông đi xem mắt, bị nắm lấy tay, anh hình như cũng như vậy nắm lấy tay cô dùng giấy lau sạch bàn tay của cô.

Nhưng trước mắt, không phải là một bữa tiệc bình thường…

Việc này liên quan đến hợp đồng 500 tỷ đó!

Lại nhìn một chút gương mặt không hiểu tại sao của Hồ Minh Thành…

“Tổng giám đốc Cao…”

Hoàng Ngân hơi rút tay lại, nhắc nhở anh.

Trong lòng lại dấy lên cảm giác ấm ác khó nói.

“Đừng cử động!”

Sắc mặt của Cao Dương Thành cực kỳ khó coi.

Anh ngẩng đầu, trừng Hoàng ngân một cái: “Thứ bẩn thỉu nào cũng có thể động vào em sao?”

“…”

Hoàng Ngân cắn môi, phiền muộn.

Nhưng trong lòng thì một tí tẹo tức giận cũng không có.

Có điều, Hồ Minh Thành thì không: “Tổng giám đốc Cao, lời này của anh có ý gì?”


Hắn ta dài cả mặt, chất vất Cao Dương Thành: “Hợp đồng này, còn muốn nữa không đây? Không có thành ý như thế, vậy thì tôi thấy không cần thiết phải bàn bạc nữa!”

Cao Dương Thành lạnh nhạt mà nhếch môi, hoàn toàn không để ý Hồ Minh Thành đang làm ầm bên cạnh, sau khi lau đi lau lại tay của Hoàng Ngân năm lần, mới chịu thôi.

“Cao Dương Thành…”

Hoàng Ngân cũng gấp đến nỗi toát cả mồi hôi lạnh thay anh.

Cao Dương Thành ném giấy ướt trong tay xuống bàn, làm xong, nghiêng đầu nói với Lý Nam Vũ: “Trợ lý Lý, sắp xếp tài xế đưa mấy vị đồng nghiệp trong bộ phận ngoại giao về nhà!”

Lý Nam Vũ gật đầu: “Vâng.”

“Tổng giám đốc Cao?” Giám đốc Lý không rõ tại sao.

Cao Dương Thành cũng chẳng đáp lời, càng không thèm nhìn vào Hồ Minh Thành mặt đã trắng bệch trước mắt, nắm tay Hoàng Ngân rồi đi ra ngoài.

Hồ Minh Thành nhìn thấy liền phẫn nộ: “Các người như này là có ý gì? Gọi tôi tới kí hợp đồng mà lại như thế? Uổng công tôi có ý muốn hợp tác với mấy người như vậy!”

Lý Nam Vũ phụ trách xử lý hậu quả, hai tay cậu đẩy trước ngực Hồ Minh Thành, bước chân lùi về sau, chống lại sự tiến gần của hắn “Xin lỗi, Tổng giám đốc Hồ, SSN chúng tôi bây giờ đã không có ý định muốn hợp tác với ngài nữa rồi!”

Cử chỉ của Lý Nam Vũ, rất rõ ràng mà nói ra quyết định của Cao đại BOSS, đã không còn có thể thương lượng lại nữa rồi.

Sắc mặt Hồ Minh Thành bỗng biến đổi: “Các người đang đùa hay sao?”

Hồ Minh Thành vốn dĩ cho rằng mình là công ty đầu tư hàng đầu, bọn họ đương nhiên sẽ phải đối đãi hòa nhã với mình, cuối cùng không thể tưởng tượng được lại có cái kết cục này.

Nhưng Hồ Minh Thành lại cực kỳ không cam lòng, bởi hợp đồng này hắn có thể thu về rất nhiều lợi nhuận, nhưng bây giờ SSN bỗng nhiên đổi ý… “Xin lỗi, thái độ của Tổng giám đốc Cao chúng tôi, vô cùng nghiêm túc!”

Lý Nam Vũ cười cười, đẩy gọng kính trên sống mũi, xoay người dẫn đám nhân viên trong bộ phận ngoại giao đi ra ngoài.

Hoàng Ngân được Cao Dương Thành đưa lên xe.

Gương mặt anh tuấn của anh cứ nặng nề mãi, sắc mặt lạnh băng, rất khó coi.

Hoàng Ngân do dự một chút, cuối cùng vẫn lên tiếng hỏi anh: “Tại sao tự nhiên anh lại qua đây? Còn nữa, hợp đồng bỗng nhiên lại làm thành thế này…”

Hoàng Ngân có hơi phiền não, ôm đầu: “Anh không đến chắc hợp đồng đã kí xong rồi.”

Đôi mắt Cao Dương Thành lóe lên tia sắc bén, lạnh ngắt mà xuyên thẳng vào trong mắt cô: “Ý của em là, anh đến không đúng lúc? Đã làm phiền nhã hứng uống rượu của em, hay là làm phiền em ân ái với Hồ Minh Thành?”

“Ân ái?”

Hoàng Ngân tức giận nhìn anh: “Nếu không phải vì muốn kí cái hợp đồng 500 tỷ đáng chết này cho anh, em có đến mức phải uống rượu cùng người ta, để người ta nắm tay mà không giám kêu một tiếng ư? Cao Dương Thành, rốt cục anh có lương tâm không vậy?”

Cánh môi mỏng của Cao Dương Thành mím chặt, kiên quyết nhìn vào cô, không nói.

Cao Dương Thành anh không có lương tâm?

Lẽ nào anh vứt cả bản hợp đồng 3500 tỷ để đến đây, chỉ để phá vỡ luôn cái hợp đồng 500 tỷ này?

Trừ phi anh quả thật nhàn hạ đến mức ngu luôn rồi!

Hoàng Ngân đợi Cao Dương Thành nói, nhưng mãi vẫn không thấy anh mở lời, chỉ nhìn mình chằm chằm, lúc này cô mới hoang mang mà bổ xung thêm một câu, định bụng làm dịu cái bầu không khí gươm súng sẵn sàng này.

“Em không có ý trách anh đến không đúng lúc.”

Cô giải thích: “Em chỉ là hợp đồng 500 tỷ bị hủy bỏ đi như vậy, ít nhiều cũng có chút đáng tiếc! Rượu này của em cũng coi như uống không rồi…”

Hoàng Ngân có hơi bất lực mà nhún vai, thấp giọng. “Em cảm giác như em đã làm hỏng hợp đồng này!”

Cô ngẩng đầu nhìn Cao Dương Thành trước mặt, buông thõng tay, có chút áy náy: “Xin lỗi! Còn nữa, cảm ơn anh…”

Xin lỗi vì đã làm hỏng hợp đồng.

Cảm ơn anh đã kịp thời xuất hiện, cứu cô ra khỏi hoàn cảnh quẫn bách.

Cao Dương Thành tất nhiên không ngờ tới Hoàng Ngân sẽ nói xin lỗi và cảm ơn với mình, trong chốc lát vẫn chưa lấy lại được cảm xúc.

Đôi mắt hơi nheo, lúc lâu sau, mới yếu ớt nói ra từng chữ: “Em tưởng em chỉ làm lỡ một hợp đồng 500 tỷ thôi ư?”

“Chẳng lẽ vẫn chưa hết?”

Sống lưng Hoàng Ngân lạnh toát.

Cao Dương Thành nhấc tay, xem đồng hồ trên cổ tay.

Vừa đúng lúc, Lý Nam Vũ mở cửa xe, ngồi vào ghế phó lái: “Tổng giám đốc Cao, nhân viên trong bộ phận ngoại giao đã được sắp xếp đưa về nhà rồi.”

“Ừm…”

Cao Dương Thành thở dài một tiếng, lại dặn dò. “Cậu gọi điện thoại giải thích với bên kia lí do tôi đến muộn, nói là tôi lập tức đến ngay.”

“Vâng!”

Hoàng Ngân chớp mắt, khó hiểu mà nhìn Cao Dương Thành bên cạnh.

Cao Dương Thành không để ý cô, chỉ nghiêng đầu nhìn cảnh đêm bên ngoài, sắc mặt rõ ràng đã dịu hơn lúc nãy vài phần.

Hoàng ngân chỉ nghe được Lý Nam Vũ giải thích với bên kia qua điện thoại: “Thật sự xin lỗi, thư kí Lâm, phiền cô giải thích với Tổng giám đốc Hồng một chút, nói chúng tôi bên này hơi tắc đường, ngại quá…đúng đúng đúng, cảm ơn…”

Lúc này Hoàng Ngân mới chợt nhớ ra, Cao Dương Thành có nói buổi tối phải tới tham dự một bữa tiệc quan trọng.

Đến cả đồng 500 tỷ cũng không đích thân tham dự, nên có thể tưởng tượng ra được, bản hợp đồng này quan trọng hơn hợp đồng mà vừa nãy bọn họ đàm phán rất nhiều.

Nhưng anh chỉ vì đuổi đến bữa tiệc này mà bỏ lỡ thời gian rồi...Hoàng Ngân kéo kéo ống tay áo sơ mi của mình.

Cao Dương Thành hơi nhíu mày, đường nhìn chuyển từ ngoài cửa sổ vào bên trong, đặt lên người cô, sâu sắc nhìn cô.

“Sao bỗng nhiên anh lại qua đây vậy?”

Sóng mắt Hoàng Ngân khẽ động, lớn gan đoán “lẽ nào anh là vì giúp em nên mới tới sao? Bởi vì anh biết Hồ Minh Thành là một tên háo sắc?”

Vấn đề này, Cao Dương Thành cũng đang muốn biết đây. Rốt cục vì sao anh đột nhiên lại vứt lại hợp đồng quan trọng như vậy, vội qua giúp cô.

Càng huống hồ, anh hoàn toàn không xác định được Hồ Minh Thành có làm khó cô hay không!

Chỉ vì hai chữ “có thể” đơn giản này, mà anh lại rộng rãi đến nỗi không tiếc làm trái quy định quan trọng nhất trong kinh doanh - đúng giờ.

Cao Dương Thành hừ lạnh một tiếng: “tiện đường đi qua.”

Sau đó, quay mặt ra chỗ khác.

Hoàng Ngân biết anh đang nói dối.

Ánh mắt lay động, cố gắng giả vờ mình bình tĩnh, nhưng không dám nhìn cô, tất cả hành động và lời nói của anh đều là biểu hiện của nói dối.

Hoàng Ngân không vạch trần anh, lòng vẫn thấy ngọt ngào, chỉ ngồi đó im lặng mỉm cười.

Cao Dương Thành nghe thấy tiếng cười nhẹ của cô, nghiêng đầu liếc cô một cái, bỗng nhiên có chút ngẩn ngơ…nụ cười đó, rõ ràng không phải nụ cười đẹp nhất, nhưng dường như đã hòa vào tim anh, ở nơi trái tim hóa thành một đóa hoa rực rỡ, làm mờ đôi mắt anh, trái tim anh…Cao Dương Thành híp chặt mắt: “em vừa rồi cũng cười như vậy với Hồ Minh Thành sao?”

Cứ nghĩ đến việc cô có thể cũng cười như vậy với cái tên háo sắc đó, trong lòng lẫn lộn, cảm giác vô cùng cùng khó chịu.

“Cất ngay nụ cười đấy của em đi!”

Anh bá đạo đến nỗi có hơi cuồng vọng.

“Lát nữa trên bàn ăn, em dám cười như thế với bất cứ ai xem!”

“…”

“Này! Cao Dương Thành, người ta cười tí thôi mà đã cản trở việc của anh rồi?”

Hoàng Ngân hơi bực, người đàn ông này có hơi bá đạo quá rồi không?

“Cười không cản trở việc gì cả, nhưng cười lên làm người khác muốn cởi quần ra, thì thành cản trở rồi!”

“…”

Lời hạ lưu vô sỉ như vậy, Cao Dương Thành lại có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không đập.

Mà Hoàng Ngân.

Thật sự suýt nữa bị anh dọa cho hộc máu!!

Lý Nam Vũ ngồi đằng trước càng không nhịn được mà phụt cười.

Nghe thấy tiếng cười của Lý Nam Vũ, hai má đang ửng đỏ của Hoàng Ngân càng nóng hơn, cô xấu hổ mà đánh một cái lên cánh tay Cao Dương Thành: “Đây rõ ràng là vấn đề của anh, thế mà anh…còn không biết xấu hổ mà nói ra như thế…”

Hoàng Ngân cố hạ giọng nói ra câu cuối.

Cô dù sao cũng ngại bị người khác ngoài Cao Dương Thành nghe thấy.

Cao Dương Thành đưa tay qua xấu xa mà véo má cô cảnh cóa: “Lát nữa em mà dám có tín hiệu gì với bất kì một thằng đàn ông nào trong bữa tiệc, thật sự được một tên đàn ông không có mắt nhìn nào đó thích em, tôi sẽ tặng em cho hắn lên giường luôn!”

“Anh dám……”

Hoàng Ngân bắt lấy bàn tay đang không kiêng kị gì trên mặt mình.

Tên khốn này!

Cao Dương Thành miết mặt Hoàng Ngân đến đỏ cả lên, vẫn không quên dọa cô: “Em đoán xem anh dám không!”

Hoàng Ngân đương nhiên biết anh chỉ đang đùa cô thôi, cô tin anh ít nhất vẫn còn một chút tiết tháo.

Cao Dương Thành sờ thỏa rồi, mới buông khuôn mặt cô ra: “Thế nên tốt nhất em an phận cho anh!”

Ai ngờ vừa dứt lời, cả người Hoàng Ngân chồm lên, giống như con sư tử cái nhỏ vồ vào người Cao Dương Thành.

“Anh sờ mặt má em sờ sướng chưa…”

Cô đưa tay bắt lấy khuôn mặt đẹp trai kia của Cao Dương Thành, véo mạnh, còn mang theo nụ cười xấu xa, định trả lại anh chút thiệt thòi cô vừa chịu.

Cao Dương Thành không ngờ Hoàng Ngân sẽ công kích như vậy, gương mặt sa sầm, u ám đến có phần khó chịu.

Phải biết rằng, uy nghiêm của Cao đại BOSS trước mặt nhân viên có thể triệt để vỡ tan tành chỉ vì một cái bổ nhào này của cô.

Cao Dương Thành đang cố gắng khống chế cảm xúc của mình.

“Đỗ Hoàng Ngân, em đúng là tìm chết!”

Dám véo mặt anh!!

Cao Dương Thành cắn chặt hàm răng, mập mờ nói, giơ tay một cái bắt lại hai tay đang làm càn của cô.

Vốn định đẩy cô ra, nhưng kết quả…

Hoàng Ngân định đặt hai tay trên ngực anh, để chống đỡ trọng lực cơ thể mình…nhưng cuối cùng, bị hai tay của anh kéo ra, cơ thể ngã xuống, cả người cô vì mất trọng lực mà trượt xuống dưới…sau đó không có báo trước mà cả gương mặt cô đập sang…

Lúc đập xuống, lực có hơi mạnh!

Rất nhanh sau đó…

Hoàng Ngân nghe thấy trên đầu vang lên, một tiếng hít hơi lạnh lẽo…

“ Đỗ - Hoàng – Ngân!!”

Tên của Hoàng Ngân bị người đàn ông trên đỉnh đầu mình cắn răng từ trong miệng phun ra từng chữ.

Tư thế đó, giống như muốn xé cô ra ăn vào bụng.

Cả người Hoàng Ngân không kìm được mà run rẩy.


Ngẩng mạnh đầu lên…


Đợi đến lúc cô nhìn rõ cái thắt lưng Hermes kia, Hoàng Ngân mới đột nhiên tỉnh ngộ, giây tiếp theo, ngương mặt nhỏ của cô nóng đến đỏ hồng.


Đúng vậy!


Cô thế mà…đập vào đâu không đập, lại cứ thế, vừa vặn mà, trực tiếp đập vào cái chỗ đó đó của Cao đại BOSS anh!!!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK