Hạ Mạt thần sắc tự nhiên vén lên ống tay áo, cánh tay áo càng kéo càng cao, con mắt của nhóm Alpha càng mở càng lớn, ân, không hổ là Omega, cánh tay trơn bóng trắng nõn đường cong tươi đẹp, nhưng không đúng a, cánh tay áo chỉ một tí nữa là kéo lên đến vai, tại sao lại vẫn không thấy hình vẽ hình giọt nước như trong truyền thuyết?!
Mấy tên Alpha hậu tri hậu giác phát hiện…
“Cho nên, cho nên cậu ta không phải Omega?”
“Có lẽ, không phải, đi.”
“Vậy tại sao cậu ta lại thấp như thế?! Còn lớn lên dễ thương như vậy?! Lừa gạt tình cảm của Alpha sao?!”
“Ai biết.”
“Ai, thật xui xẻo mà! Vốn tưởng rằng thật vất vả phát hiện một Omega, hóa ra lại là sản phẩm giả mạo.”
“Đã trải qua kỳ sinh lý được một năm, còn không có tìm được Omega, chẳng lẽ tớ thật sự phải sống cô độc suốt quãng thời còn lại?”
“Tản đi, tất cả giải tán đi…”
Hạ Mạt đưa mắt nhìn bóng lưng uể oải của bọn họ đi xa, âm thầm nói một câu thật có lỗi trong lòng.
Học sinh đi lại càng ngày càng nhiều, Hạ Mạt mang bề ngoài như Omega mà lại không có hình vẽ giọt nước nhanh chóng trở thành đối tượng bàn luận của mọi người, mở ra quang não nhìn thời gian, sớm hơn ước định 10 phút, quả nhiên cậu quá tích cực rồi.
Cũng may xấu hổ cũng không tiếp tục quá lâu, phi thuyền của Trương Lợi liền đến.
Hạ Mạt tiến vào chủ khoang thuyền.
Trương Lợi thấy rõ trang phục của cậu, mắt hồ ly liền nhíu lại, “Ăn mặc rất có tinh thần.” Nhìn là biết không phải hàng vỉa hè, cố ý mặc cho Đại điện hạ nhìn sao, tiểu tử.
Được Trương Lợi khích lệ, Hạ Mạt luôn cảm thấy là lạ, “Coi như không tồi.”
Trương Lợi nhêch khóe miệng, cho cậu một nụ cười sâu xa làm cho cậu sởn hết cả gai ốc, “Uống chút gì không?”
Hạ Mạt hơi có vẻ câu thúc ngồi trên ghế mềm bằng da, trông thấy Trương Lợi đứng ở đằng sau quầy bar, bộ dạng kia giống như là muốn tự tay làm đồ uống.
Trương Lợi làm đồ uống…
Hạ Mạt hoài nghi mình không dám uống nó.
“Một ly nước ấm là tốt rồi.”
“Chỉ cần nước ấm?” Vẻ mặt của Trương Lợi có phần thất vọng.
“Đúng, chỉ cần nước ấm, cám ơn.”
“Được rồi.” Trương Lợi đưa cho cậu một chén nước bằng sứ xinh đẹp.
Hạ Mạt tiếp bằng hai tay, uống một ngụm nhỏ, hỏi: “Tại sao lại không thấy Trần Khiết cùng Vu Triết?”
“Cậu đi rồi, hai người bọn họ cũng trở về nhà.”
“Cho nên hôm nay bọn họ trực tiếp đi đến quán hải sản ở hoàng thành?”
“Ừm.”
—— ——
Tốc độ của phi thuyền rất nhanh, không đầy mười phút liền đến trong hoàng thành.
Trong thành tấc đất tấc vàng, chỉ có tiền còn chưa đủ để đứng vững gót chân, có thể mua được cửa hàng kinh doanh ở chỗ này không người nào là không có lai lịch lớn.
Phi thuyền dừng lại ở bến đỗ chuyên dụng của quán hải sản, Trương Lợi cùng Hạ Mạt một trước một sau đi tới, gót chân của Hạ Mạt vừa rơi xuống đất, phi thuyền lập tức liền bị ion hóa thu vào trong nhẫn không gian của Trương Lợi.
Một người bồi bàn tiến lên, thái độ rất quen, “Bốn vị khác đã tới, xin mời theo tôi.”
Hạ Mạt đi theo sau Trương Lợi, vừa đi, vừa đánh giá xung quanh.
Đời trước Laurent cũng từng dẫn cậu tới đây, thế nhưng khi ấy cậu chỉ ăn cơm ở khu vực khách quý, mà mục đích hôm nay tựa hồ là tầng cao nhất. Theo như cậu được biết, tầng cao nhất bình thường không được mở ra cho người ngoài, cũng không biết bên trong có bộ dạng như thế nào?
Hết chương 92.