Không đến nửa phút, trước cửa tiệm tạp hóa mộc mạc liền đứng đầy người.
Ngọc Chương đi vào từ cửa sau.
Tiếu Cường thấy y, vội vàng nói: “Những người này đều muốn ăn đồ ăn nhanh.”
Ngọc Chương nhìn thoáng qua, thầm nói hôm nay lỗ ít nhất là mấy ngàn Lạp Hỗ tệ, thế nhưng trước mắt y cũng không nghĩ được nhiều như vậy, chỉ muốn nhanh chóng đuổi những người này đi rồi đóng cửa không bán hàng nữa.
Tiếu Cường hỏi: “Ông chủ, chúng ta phát cho từng người một sao?”
Ngọc Chương gật đầu, “Người quá nhiều, nếu như chúng ta để cho từng người chọn thì chiều nay cũng đừng mong được nghỉ ngơi. Cho bọn họ mỗi người một gói cháo đi, phát xong chúng ta trở về phủ nguyên soái.”
“Được!”
Phân phó xong, Ngọc Chương liền ngồi sau quầy thu ngân nhìn quang võng, mà Tiếu Cường kéo một thùng cháo gói đến trước cửa phát cho từng người một.
Lúc này, các thành viên của đội Bảo Hạ cùng với phóng viên đều không vào được, không còn cách nào! Thế nhưng nghĩ lại, tuy không thể lấy được tin tức từ chỗ Ngọc Chương, nhưng bọn họ có thể nhìn y cách cửa kính, ai u uy, chỉ bằng giá trị nhan sắc này cũng đáng giá!
Tiêu phí suốt một giờ cuối cùng cũng có thể đuổi hết những người bên ngoài tiệm tạp hóa đi.
Tiếu Cường phát cháo đến mỏi tay, dùng chân đẩy thùng trống vào sau kệ hàng, chạy đến trước mặt Ngọc Chương nói: “Ông chủ, người bên ngoài đã hết, khi nào chúng ta đi?”
Ngọc Chương nhìn hắn một cái, “Hiện tại đi.”
“Được! Có cái gì cần mang không?”
Ngọc Chương nghĩ nghĩ, “Mang theo cá cùng đồ ăn trong nhà bếp trên tầng đi, lúc trước chưa kịp làm, chờ đến phủ nguyên soái thì làm.”
“Tuân mệnh!”
Tiếu Cường vui sướng chạy lên lầu, chưa đến hai phút lại lao xuống dưới, trong tay cầm một túi nilon, lộ hàm răng trắng “Ông chủ, đã chuẩn bị xong!”
“Xuất phát đi.”
“Ai!”
Tiếu Cường đi theo Ngọc Chương ra ngoài, đợi khóa kỹ cửa xong thì tiến vào chiếc phi thuyền đầu tiên bên trái.
Đợi đến sau khi phi thuyền cất cánh, mười chín chiếc phi thuyền còn lại đều bay ở hai bên trái phải, xếp thành hình chữ H rời đi.
Tốc độ của Vinh Quang 3000 cực nhanh, không mấy phút đã đến phủ nguyên soái.
Thân phận hiện tại của Ngọc Chương đã được công nhận là nam chủ nhân của phủ nguyên soái, vệ binh ngoài cửa nhìn thấy y lập tức kính cẩn chào.
Ngọc Chương hơi mỉm cười với bọn họ, “Vất vả.”
Đám lính lưu loát buông tay, chủ động báo cáo: “Nguyên soái đã trở lại!”
“Cảm ơn.” Ngọc Chương bước về phía cửa chính
Tiếu Cường cầm theo hai túi đồ ăn theo sát phía sau.
“Trước tiên để đồ ăn ở phòng bếp lớn, tí nữa tôi sẽ qua xử lý.”
“Được!” Tiếu Cường vui sướng dẫn theo hai túi đồ đi về phía phòng bếp.
Trước khi Ngọc Chương vào ở phủ nguyên soái thì phòng bếp lớn rất ít khi nổi lửa, bởi vì Vị Chinh rất ít ở trong phủ ăn cơm, mà đám người hầu trong phủ lại nấu cơm ở trong phòng bếp nhỏ. Nhưng từ khi Ngọc Chương tới thì phòng bếp lớn rốt cục cũng đã có mùi vị khói lửa.
Tiếu Cường đi vào phòng bếp, vừa mới buông đồ vật xuống đã thấy quang não lập lòe, cúi đầu nhìn lại, người gọi có nick name là Tiện Tiện, hắn lập tức không chút do dự ấn xuống nút nghe.
Video được kết nối, một Beta nam trẻ tuổi lập tức xuất hiện trong hình chiếu ba chiều, “Khảo sát năng lực các tinh cầu sắp kết thúc, ông định khi nào quay lại?”
Thanh âm của nam Beta lạnh như băng, lại không thể ảnh hưởng được tâm tình kích động sung sướng của Tiếu Cường, “Khảo sát năng lực quân sự của Lạp Hỗ tinh cầu còn chưa kết thúc, làm sao ta có thể trở về được?”
“Khảo sát xếp hạng đều có thời hạn cố định, toàn liên minh đều như thế, sẽ không đặc biệt để ý đến tiến độ bên ông.”
“Tính không xác định của Lạp Hỗ tinh cầu quá nhiều!” Tiếu Cường kích động đến không kiềm chế được, “Ta đến hôm qua mới biết chuẩn vương phi Hạ Mạt của Lạp Hỗ tinh cầu rất có khả năng chính là đại sư X! Trời ạ, con có biết điều này có ý nghĩa như thế nào không?! Chế tạo sư cơ giáp trẻ tuổi nhất toàn liên minh! Quả thực quá uy phong! Ta hiện tại rất thân thiết với ba ba Ngọc Chương tiên sinh của cậu ấy, nói không chừng còn có thể phát hiện chân tướng từ đó!”
Beta nam lạnh giọng nói: “Một người chưa đến 20 tuổi sẽ là đại sư X? Ông cảm thấy có khả năng sao?”
Tiếu Cường căn bản không nghe thấy hắn trào phúng, vẫn mặt mày hớn hở như trước “Không lâu trước đây bọn họ còn phát hiện một tinh cầu nguyên thủy, hiện giờ báo cáo khảo sát đã được trình lên, phỏng chừng mấy ngày nữa sẽ có kết quả! Chờ tinh cầu nguyên thủy trở thành thuộc tinh của Lạp Hỗ thì thực lực kinh tế cùng độ vừa lòng của dân chúng cũng sẽ tăng lên rất nhiều, đến lúc đó cho dù bên ta không kéo dài tiến độ liên minh cũng cần phải tiến hành khảo sát một lần nữa!”
“Ông đã lãng phí quá nhiều thời gian……”
“Ai nói là lãng phí! Những điều ta làm đều là việc có ý nghĩa có được không?!”
“Làm công cũng coi như có ý nghĩa?”
“Tiểu hài tử biết cái gì?”
Những lời nói này của Tiếu Cường vừa mới ra khỏi miệng thì biểu cảm hờ hững của Beta nam rạn nứt trong nháy mắt, sau đó đã nhanh chóng khôi phục bình thường.
Tiếu Cường đương nhiên cũng chú ý tới câu nói vừa rồi của mình quá vô tâm, xấu hổ vài giây, lúc này mới nói: “Tóm lại con cứ yên tâm đi, ta tin tưởng 100% lần này ta sẽ quật khởi bằng Lạp Hỗ tinh cầu! Đến lúc đó nhất định sẽ làm những tên gia hỏa mắt chó mọc trên đỉnh đầu kia hối hận chết!”
Beta nam mặt lạnh trầm mặc hồi lâu, rốt cuộc nghẹn ra hai chữ, “Tùy tiện”, nói xong, lập tức cắt đứt video.
“Ta……” Tiếu Cường nhìn biểu hiện “Video đã cắt đứt” trên màn hình, biểu tình vô tâm vô phổi dần dần trở nên thương cảm.
Hắn chọc chọc chân dung 3d của nam Beta trong màn hình, lầm bầm lầu bầu: “Lời còn chưa nói xong đã treo, đúng là càng lớn càng thối. Bộ dáng khi còn nhỏ dính người rõ ràng đáng yêu như thế……”
Hồi tưởng lại chuyện cũ, Tiếu Cường bỗng nhiên dùng sức kéo tóc, “A! Đừng nghĩ đừng nghĩ! Chính sự quan trọng! Mau hồi phục lại tinh thần!”
――――
Ngọc Chương tiến vào thư phòng.
Lúc này Vị Chinh đang đoan chính ngồi trên ghế xem quang não, nghe thấy động tĩnh từ phía cửa, chóp mũi hơi động đậy, lập tức ngẩng đầu, thấy rõ người tới thì ánh mắt sắc bén trở nên nhu hòa hơn rất nhiều, “Nhạc phụ số một quốc dân đại giá quang lâm không nghênh đón được từ xa.”
“Nói cái gì vậy?” Ngọc Chương bị hắn chọc cười.
Cánh tay dài của Vị Chinh duỗi ra ôm Ngọc Chương vào lòng, “Trên quang võng đều nói em như vậy a.” Nói xong hắn phóng to hình chiếu ra.
Ngọc Chương tùy tiện nhìn nhìn, “Đều là nói bậy, anh còn tưởng thật?”
“Phải không?” Vị Chinh nghiêm trang nói: “Em là ba ba Mạt Mạt, nam nhân của Vị Chinh ta, danh hiệu nhạc phụ số một quốc dân này quả thực danh xứng với thực.”
“Nói không lại anh, đã ăn cơm trưa chưa?”
Vị Chinh nhìn Ngọc Chương một lúc lâu, mặt không đỏ khí không suyễn mà nói dối, “Không có.”
Ngọc Chương tức cười, vỗ vỗ gương mặt hắn, “Lừa ai đâu?”
“Không lừa em.”
Ngọc Chương đứng dậy, “Ở trước mặt em còn muốn nói dối?”
Vị Chinh vội vàng túm chặt cánh tay y, Alpha từ trước đến nay vẫn thị huyết hung ác lộ ra biểu tình lấy lòng, “Không muốn lừa em, chỉ là muốn ở chung với em.”
“Vậy anh chờ, em đi nấu cơm.”
“Không, cùng đi.”
“Anh đi phòng bếp làm cái gì? Có em là đủ rồi.”
Vị Chinh ôm eo y không chịu buông tay, “Ta muốn ở chung với em.”
“Được được được, không lay chuyển được anh.”
Vị Chinh nắm tay Ngọc Chương đi về phía phòng bếp, nửa đường đột nhiên hỏi: “Người kia còn ở sao?”
“Tiếu Cường?”
“Đúng vậy.”
“Còn ở.” Ngọc Chương trả lời xong, lại hỏi: “Như thế nào, đã xác nhận được thân phận của hắn?”
“Vẫn không thể xác định như cũ, thế nhưng……” Vị Chinh do dự trong chốc lát, “Khảo sát xếp hạng ba ngày nữa sẽ kết thúc, năm ngày sau sẽ công bố kết quả mới nhất.”
“Vậy…….” Ngọc Chương hỏi: “Nếu sau khi kết thúc khảo sát mà hắn vẫn không rời đi thì có phải có thể chứng minh hắn không phải thành viên đoàn khảo sát?”
“Quy tắc của khảo sát xếp hạng được lập ra từ bảy thành viên chủ chốt, đã được sử dụng hơn một ngàn năm nay. Thời gian bắt đầu cung kết thúc đều có yêu cầu cứng ngắc, tuyệt đối không thể bởi vì một người nào đó mà phát sinh thay đổi. Cho nên, nếu sau khi kết thúc khảo sát xếp hạng mà hắn vẫn không rời đi thì khả năng hắn không phải thành viên đoàn khảo sát phi thường lớn.”
“A?” Ngọc Chương không quá rõ ràng, “Chẳng lẽ cho dù sau khi có kết quả khảo sát mà hắn vẫn chưa rời đi thì cũng vẫn có khả năng hắn là thành viên đoàn khảo sát?”
“Đúng vậy.”
“Sao lại như thế?”
Vị Chinh trầm mặc trong chốc lát, giải thích: “Hiện giờ Lạp Hỗ tinh cầu đang trong giai đoạn thay đổi kịch liệt, không nói đến những chuyển biến mà đại sư X mang lại, chỉ nói đến giá trị kinh tế của chuyện Lục Tinh sắp trở thành thuộc tinh của Lạp Hỗ cũng đủ để cho chúng ta tăng lên ít nhất 20 hạng. Cho nên……”
Ngọc Chương nói nốt những lời còn lại của hắn: “Kỳ hạn khảo sát xếp hạng tinh cầu rất có khả năng sẽ kéo dài vì Lạp Hỗ?”
“Không sai!”
“Vậy, nếu như đúng thật thì ba ngày sau mặc dù Tiếu Cường không rời đi, cũng……”
“Suỵt.” Vị Chinh chỉ chỉ phòng bếp lớn cách đó 10 mét, hạ giọng nói: “Cứ kiên nhẫn, sẽ có kết quả nhanh thôi.”
Hết chương 336.