“Cơ giáp cấp sáu lúc trước đưa cho con Phá Thiên Hào đã báo hỏng, cả chế tạo sư chế tạo ra nó cũng không thể cứu vãn.”
Laurent hổ thẹn và nhục nhã mà cúi thấp đầu, “Con cũng không biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, chờ phản ứng lại độ tổn hại của Phá Thiên Hào đã vượt qua 50%.”
“Con đến bây giờ vẫn không biết nguyên nhân?”
Laurent lắc đầu.
Locke cười cười, “Nếu như ta phỏng đoán không sai, như vậy lúc ấy Randall nhất định có thiết bị phân giải cơ giáp.”
“Thiết bị phân giải cơ giáp?”
Locke gật đầu, “Thiết bị phân giải cơ giáp mô phỏng quá trình chế tạo sư phân giải ion, có thể đem cơ giáp đã thành hình trở lại trạng thái ion. Thế nhưng trước mắt trình độ của Lạp Hỗ tinh cầu vẫn chưa làm được đến trình độ này.”
“Vậy thì Randall lấy được từ chỗ nào?”
“Vậy thì chỉ có thể hỏi bọn họ.” Locke quay đầu, nói ra: “Phá Thiên Hào của con có thể bị phân giải trong thời gian ngắn, ngoại trừ nguyên nhân Randall có thiết bị phân giải cơ giáp ra thì màng chắn tinh thần lực của Phá Thiên Hào khá thấp cũng là một nguyên nhân.”
Laurent không phải rất tán thành lời của hắn, “Cha, đây chính là cơ giáp khổng lồ cấp sáu, năng lực phòng ngự tinh thần lực…”
“Đừng quên, Minh Vương Hào mà Randall dùng cũng là cơ giáp hình người cấp 6. Minh Vương Hào cùng Phá Thiên Hào không có sự khác biệt về đẳng cấp. Nói cách khác, công kích do Minh Vương Hào tạo thành đối với Phá Thiên Hào cũng không lớn.”
“Vâng…”
Locke trông thấy Laurent gục đầu xuống, tiếp tục nói: “Thế nhưng, bây giờ ta sẽ cho con cơ giáp hình người cấp Vô Tận Hào…”
Vô Tận Hào?!
Chính là Vô Tận Hào?!
Ánh mắt Laurent sáng lên! Đến nay, mới chỉ có cơ giáp cấp S do Hắc Vương Tinh buôn lậu tới, trong tay Nội các chỉ có vẻn vẹn 8 khung cơ giáp cấp S, mà Vô Tận Hào chính là một trong số đó! Trình độ trân quý nghĩ là biết! Lại không nghĩ cha lại muốn cho gã?!
Trông thấy Laurent khó có thể che giấu kích động, Locke tiếp tục nói: “Ngoại trừ cái này, các thành viên tiểu đội của con ta đều sẽ cho trang bị cơ giáp cao cấp”
Mỗi một người đều có một cơ giáp cao cấp, mạnh tay như thế chỉ sợ là chưa từng đi! Mặc dù trong nội tâm kích động đến chết, nhưng mà Laurent vẫn là thu liễm vẻ mặt, ý đồ cự tuyệt, “Cha…”
“Thứ ta yêu cầu cũng không nhiều.” Locke vỗ vỗ bờ vai của gã, “Chỉ cần con có thể hấp dẫn đủ ánh mắt trong giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu, như vậy cha chuyện bên này sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Vâng! Cha! Hài tử sẽ cố hết sức!”
——
12:00 thứ 2, báo danh vòng loại chính thức kết thúc
Giữa trưa thứ 3, sáu người Hạ Mạt cộng thêm Trần Tuấn Vũ mới trở về từ chỗ quân bộ, bảy người cùng nhau ăn cơm trưa, thuận tiện trao đổi chuyện ngày hôm sau.
Trương Lợi thuần thục giải quyết đồ ăn, để dao xuống, nói: “Vòng loại bắt đầu từ 9 giờ sáng mai, địa điểm là rừng rậm mô phỏng. Thế nhưng lúc này…” Trương Lợi nhìn Vu Triết, “Nhân viên nhà trường đưa ra yêu cầu đặc biệt, không cho xuyên tạc mật mã gốc.”
Vu Triết chu mỏ, cúi đầu xuống tiếp tục ăn đồ vật.
Trần Tuấn Vũ ngược lại là kinh ngạc nhìn thoáng qua cái đầu nhỏ nhỏ Vu Triết.
Randall đối với cái này bày tỏ không dị nghị, “Nhân viên nhà trường đưa ra yêu cầu này rất hợp lý, dù sao trong giải thi đấu giữa các tinh cầu sẽ không có mật mã gốc cho chúng ta lợi dụng.”
Trương Lợi gật đầu, “Tiếp theo tớ sẽ nói về nhiệm vụ của cuộc thi này.” Hắn hạ giọng, “Cho tới giờ, nhân viên nhà trường còn chưa có một lời giải thích cụ thể về nhiệm vụ của vòng tuyển chọn này. Thế nhưng căn cứ vào phỏng đoán của tớ, tám chín phần mười là sẽ dựa theo quy tắc của giải đấu chính thức. Bởi vì ngày mai chỉ là tư cách thi đấu, cho nên thứ mà chúng ta phải chuẩn bị không nhiều lắm, nguyên nhân tất cả mọi người có thể hiểu được, nếu như lúc này liền triệt để lộ ra át chủ bài thì sẽ cực kỳ bất lợi đối với chúng ta. Cho nên, trước mắt chúng ta chỉ cần chuẩn bị một chút, đó chính là cam đoan giấc ngủ sung túc, bảo đảm ngày mai tinh lực dồi dào!”
“Vâng!”
Sau một buổi giao lưu ngắn ngủi, Trần Tuấn Vũ dẫn đầu rời khỏi.
Sáu người Hạ Mạt đi ra nhà hàng.
Vu Triết nói: “Người kia thật có thể tin được không?”
Hạ Mạt hỏi: “Cậu nói Trần Tuấn Vũ?”
“Đúng.”
Hạ Mạt nhìn thoáng qua Lance, hồi đáp: “Đương nhiên.”
Vu Triết cổ quái theo dõi cậu, “Anh với hắn rất quen thuộc?”
“Cũng không coi là quen thuộc. Chỉ là có chút hiểu rõ hắn mà thôi.”
Lance chen đến giữa Vu Triết cùng Hạ Mạt, “Hắn cùng Trần Tuấn Vũ làm sao có thể rất quen thuộc? Hắn chính là nam nhân của hoàng huynh của bổn cung.”
Hạ Mạt xấu hổ nhìn thoáng qua Randall đi ở phía trước, bóng lưng của nam nhân cao ngất và kiên nghị, tựa hồ bất luận bất cứ lúc nào đều là như vậy. Nhớ tới thái độ gần đây của mình với hắn, trong nội tâm Hạ Mạt không khỏi buồn buồn.
Lance cùng Vu Triết đấu hai câu, quay đầu chú ý tới sắc mặt của Hạ Mạt không vui, vì vậy ôm lấy bờ vai của cậu, “Làm gì a, sao lại không vui như vậy?”
“Không có.” Hạ Mạt cười cười, “Đang nghĩ tới chiều này không có khóa thì làm gì.”
“Điều đó còn không đơn giản? Cậu chính là người đã có gia thất, cùng với hoàng huynh nói chuyện tình cảm không phải là xong? Đừng quên, sau giải thi đấu giữa liên minh các tinh cầu chính là lễ đính hôn của cậu với hoàng huynh!”
“Đúng vậy a.”
Nhắc tới đính hôn, Hạ Mạt luôn cảm thấy thấp thỏm không yên, nội tâm của cậu là vô cùng chờ mong nghi thức đính hôn, nhưng lại sợ hãi không rõ nghi thức này
Đến đường rẽ, Trương Lợi cùng Trần Khiết tạm biệt trước tiên, kế tiếp Vu Triết cũng đi, một đám người rất nhanh cũng chỉ còn lại có Hạ Mạt, Randall cùng Lance.
Lance ở một phương diện khác đã có được cảm giác nhạy cảm không giống người thường, y bỗng nhiên nói: “Ah! Tớ nhớ ra rồi! Không phải tớ đã hẹn Vu Triết ở chỗ chơi trò chơi sao?! Ha ha ha ha! Suýt nữa là quên! Hai người các cậu chậm rãi trò chuyện, tớ đi trước!”
Lance nhảy lên phi thuyền chạy nhanh như một làn khói. Hạ Mạt cùng Randall ở tại chỗ, hai người đều không nói chuyện, không khí lúng túng không thôi.
Cuối cùng vẫn là Randall nói trước: “Về xưởng chế tạo cơ giáp sao?”
“Ừm.” Hạ Mạt gật đầu.
Randall phóng xuất ra Vinh Quang 3000, hai người sau khi ngồi vào phi thuyền, Hạ Mạt liền kiếm cớ đi đến khoang nghỉ.
Tiến vào khoang nghỉ, Hạ Mạt trông thấy Randall không có theo vào, nhẹ nhàng thở ra nhưng trong lòng cũng có cảm giác thất lạc nhàn nhạt
Cậu ngồi phịch bên cạnh giường, đầu chạm vào đầu giường cứng rắn, hơi kém không có đau đến khóc lên!
Ah!
Hạ Mạt xoay người, nằm ngửa ở giường.
Con mắt nhìn chằm chằm vào thành kim loại, trong đầu không khỏi suy nghĩ lung tinh
Từ khi trọng sinh đến nay, mỗi một ngày đều bị các loại sự việc làm cho bận bịu, tựa hồ cũng không tìm được thời gian rảnh rối để mà sợ hãi như đời trước.
Đối mặt cuộc sống như vậy, có đôi khi cậu cũng sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng càng nhiều lại là thỏa mãn cùng hạnh phúc từ trong nội tâm phát ra
Hạnh phúc?
Hạ Mạt sững sờ vì từ mà mình dùng, thì ra bận rộn cũng là một niềm hạnh phúc?
Tuy hạnh phúc, chỉ là…
Cậu như trước vẫn cảm thấy áy náy với Randall
Gần đây, cậu với Randall vẫn ở trong trạng thái không lạnh không nóng, thậm chí còn sinh ra ý niệm đáng sợ là tránh xa Randall.
Cậu dám cam đoan chính mình không có đứng núi này trông núi nọ, cũng không có có mới nới cũ, nhưng chính là không giải thích được muốn tránh đi Randall.
Cánh tay đặt ở trên mắt, vừa vặn che khuất ánh sáng phát ra từ phía trên.
Cậu thật sâu thở ra một hơi, sau đó chậm rãi sửa sang lại suy nghĩ, cậu muốn làm rõ nguyên nhân mình tránh né Randall, nhưng còn chưa có nghĩ ra đáp án, cậu liền đã ngủ rồi.
Cửa kim loại “Tick” một tiếng, mở.
Đầu tiên đạp vào là một bắp đùi thon dài, ngay sau đó, nửa người cao lớn của Randall lộ ra.
Hắn nhìn chằm chằm Hạ Mạt nửa ngày, xác định cậu đã ngủ rồi, lúc này mới rón rén đi tới, như một pho tượng. lặng yên nhìn cậu.
Trong lúc ngủ mơ Hạ Mạt vẫn có rất nhiều chuyện phiền lòng như trước, cau mày, ánh mắt di chuyển nhanh chóng.
Randall nhìn một lúc lâu, cuối cùng vươn tay, nhẹ nhàng mà đặt cánh tay ở bên ngoài của cậu vào trong chăn, sau đó nửa quỳ trên mặt đất, cúi người hôn một cái lên mặt của cậu.
——
Chờ Hạ Mạt tỉnh lại, đã là 5 giờ chiều.
Nhìn rõ thời gian trên quang não, cậu lập tức nhảy dựng lên từ trên giường, có lẽ là bởi vì biên độ động tác quá lớn, trước mắt xuất hiện ngắn ngủi quầng sáng, cậu một tay chống đỡ vách tường, thị giác rất nhanh liền khôi phục.
Hạ Mạt mở cửa phòng đi ra ngoài, cúi đầu trông thấy Dương Xuân Hoa trong nhà ăn, còn không đợi cậu nói chuyện, Dương Xuân Hoa liền chủ động nói: “Ai ôi!!!, ngài đã tỉnh. Vừa rồi bệ hạ tự mình sang đây xem ngài, nghe nói ngài đang ngủ, liền đi ra ngoài trước.”
“Thật sao?” Hạ Mạt chậm rãi đi xuống lầu dưới, “Cái kia, Randall điện hạ đâu? Cô trông thấy anh ấy không?”
“Điện hạ a, sau khi đưa ngài đến đây liền rời đi, lúc đi còn đặc biệt dặn dò tôi, để cô chăm sóc ngài”
“Thật sao?” Dương Xuân Hoa che miệng cười trộm, “Lại nói, điện hạ thật là quan tâm ngài a”
Dáng cười của Hạ Mạt rất miễn cưỡng, người khác càng nói Randall đối tốt với cậu thì áy náy cùng bất an trong lòng cậu càng dày. Cậu kéo khóe miệng cười cười, “Vậy thì buổi tối điện hạ sẽ về sao?”
“Cái này điện hạ cũng không có nói. Theo tôi suy đoán, có lẽ có đi. Ngài xem trong khoảng thời gian này điện hạ không phải vẫn luôn ngủ cùng với ngài sao?”
“Đúng vậy a…” Hạ Mạt gục đầu xuống, ngồi ở trước bàn ăn.
Bàn ăn cũng không lớn.
Còn nhớ rõ ngay từ đầu, cậu luôn luôn chủ động kéo ghế đến bên người Randall, ngồi cạnh hắn; càng về sau, chính là tự mình kéo ghế ra xa…
Ah!
Cậu che mặt thống khổ nghĩ: Loại trạng thái phiền muộn khó hiểu này mau biến đi, cậu thực sự muốn khôi phục trạng thái tốt đẹp lúc trước với Randall!
Hết chương 243.
.