Nghe thấy trong đám người phát ra từng tiếng hét chói tai, móng tay Hạ Mạt đâm vào trong da thịt.
Lúc trước cậu chính là bị bề ngoài ôn nhu của Laurent mê hoặc, nay sống lại một đời, thấy tươi cười của gã cậu chỉ cảm thấy ghê tởm! Bởi vì cậu biết bên dưới nụ cười ôn nhu này cất giấu một linh hồn ghê tởm đến thế nào!
Laurent đứng ở chính giữa đội ngũ, lấy tướng mạo cùng thân hình 1m85 của gã, nếu là ở cổ đại địa cầu tuyệt đối có thể xếp vào hàng người mẫu đứng đầu, thế nhưng nếu so sánh với Alpha có thân cao trung bình là 1m90 mà nói, vóc người vẫn là kém một khúc.
Trên mặt gã treo nụ cười thường trực, thân thiết phất tay với đám người, giơ tay nhấc chân tao nhã, nháy mắt mê đảo một số lớn nam nam nữ nữ.
Hiệu trưởng Frankie thủy chung đứng ở chỗ cũ, xung quanh là tiếng hét chói tai rung trời động đất, hắn lại bất vi sở động, ánh mắt cơ trí mà bình tĩnh thủy chung vẫn không hề mang theo một chút tia sợ hãi nào.
Laurent thực thông minh, sau khi đạt tới hiệu quả thân dân (được lòng mọi người) gã liền thu lại, gã đứng thẳng thân thể, thoáng sửa sang lại quần áo, thần sắc cung kính đi đến trước mặt hiệu trưởng, hạ thấp người nói:“Xin chào Frankie tiên sinh, em là Laurent, phi thường vinh hạnh trở thành học sinh của thầy.”
Frankie ngữ khí bình tĩnh,“Quá khiêm nhường.”
Laurent nhìn khắp bốn phía, cười tươi:“Xin hỏi Randall vương tử cùng Lance vương tử đến sao?”
Frankie nhìn thẳng về phía trước,“Hai vị vương tử tự có an bài, ta không dám phỏng đoán.”
Laurent vẫn tươi cười ôn hòa như trước,“Nếu còn chưa tới, vậy thì em sẽ ở chỗ này chờ với thầy.”
Frankie hiệu trưởng lúc này mới nhìn gã lần đầu,“Em lần đầu đi tới trường học hẳn là vẫn chưa đăng ký đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Thời gian bây giờ đã không sớm, em nhanh chóng đi chọn phòng đi. Phương chủ nhiệm.”
Người bị gọi tên lập tức tiến lên hai bước,“Hiệu trưởng.”
“Dẫn em ấy đi chọn ký túc xá.”
“Vâng.” Phương chủ nhiệm đáp ứng, lập tức xoay người cung nói với Laurent: “Các hạ, mời theo tôi.”
Laurent giật mình, tựa hồ không nghĩ tới hiệu trưởng cư nhiên sẽ không cho gã mặt mũi như vậy.
Mắt thấy Laurent liên tiếp khốn quẫn, trong lòng Hạ Mạt vô cùng thích thú, đừng nhìn trên mặt Laurent vẫn đeo tươi cười, kỳ thật trong lòng gã lúc này đã sớm bạo phát núi lửa đi! Không chừng còn đang nguyền rủa hiệu trưởng thông thái rởm!
Hạ Mạt nhấc lên khóe miệng, hừ! Bằng ngươi cũng muốn tranh quyền! Làm xuân thu đại mộng của ngươi đi thôi!
Laurent đương nhiên không vui trong lòng thế nhưng hiện tại cũng không dám tỏ vẻ, chỉ dám âm thầm ghi nhớ một bút, sau đó tươi cười đầy mặt theo Phương chủ nhiệm, ai ngờ đến khi gã sắp rời đi, đám người lại bộc phát ra tiếng hoan hô nhiệt liệt.
Hạ Mạt ngẩng đầu, xa xa nhìn thấy ngân quang lóe ra phía trên bầu trời xanh trắng.
Đến đây!
Lần này là thật sự đến rồi!
Hạ Mạt không tự chủ được đè lại ngực, cậu đứng ở trong đám người, cảm thụ được mọi người phát ra tôn sùng cùng kính trọng hoàng thất từ trong đáy lòng. Mấy ngàn người này rõ ràng là mới tập trung thế nhưng giờ phút này lại biểu lộ ra không khí trang nghiêm giống như quân nhân.
21 chiếc phi thuyền màu bạc nhanh chóng bay tới, bởi vì đội hộ vệ của Laurent lúc trước đã chiếm mất đất trống, chúng nó chỉ có thể tạm thời xoay quanh ở trên không trung. Nhưng dù vậy, đội ngũ phi thuyền vẫn bày ra khí thế bàng bạc cùng tư thái nghiêm cẩn, vẫn khiến cho tâm của các học sinh hướng tới như trước.
Hết chương 33.