Đôi mày thanh tú của Ngọc Chương nhăn lại, hắn dừng lại cước bộ, kỳ quái nhìn khuôn mặt hưng phấn của Hạ Mạt,“Tại sao con lại biết nhiều như vậy?”
“A?” Hạ Mạt sửng sốt phát hiện ra mình suýt chút nữa lòi đuôi, vội vàng cười ha hả giải thích: “Cái đó, không phải là do con dùng quang não tìm hiểu nhiều vấn đề sao? Mấy thứ con vừa nói là do con thấy trong quang não đó.”
“Phải không?”
“Đương nhiên. Nếu không chẳng lẽ con biết đoán trước tương lai sao?” Hạ Mạt xấu hổ nở nụ cười hai tiếng, vừa lúc đối diện bay tới một chiếc phi thuyền taxi, lập tức vẫy tay gọi taxi lại đây.
Hai người ngồi lên phi thuyền, Hạ Mạt lấy ra thẻ từ quét vào khung tính tiền,“Đi trường học quân sự Exxon.”
Hệ thống trí năng trên phi thuyền phát ra thanh âm: “Mục đích, trường học quân sự Exxon, thu phí 25 Lạp Hỗ tệ, xác nhận thỉnh ấn 1, hủy bỏ thỉnh ấn 2.”
Hạ Mạt trực tiếp ấn xuống “Nút xác nhận”, chỉ nghe “Sưu” một tiếng, phi thuyền biến mất tại chỗ.
Tốc độ của phi thuyền cực nhanh, không đến 5 phút bọn họ liền đến mục đích của chuyến đi này – Trường học quân sự cao cấp Exxon.
Trường học quân sự Exxon là trường học cao cấp nhất ở trên tinh cầu này, hàng năm đều có sinh viên từ khắp mọi nơi tiến vào, trong đó tự nhiên không thiếu người giống như Hạ Mạt tiến vào nhờ quan hệ.
Phụ tử hai đứng ở trước cửa lớn bằng đá.
Bên kia đường, đối diện với cửa lớn to 100 thước của trường học là khu chung cư cao sáu tầng.
Nghe nói lúc ấy công ty xây dựng lựa chọn nơi này để xây chung cư là vì suy xét đến hàng năm đều sẽ có học sinh đến từ khắp các tinh cầu, có một số người nhà đến trường sớm, trường học lại không cung cấp nơi ở, công ty xây dựng có thể cho thuê nơi này để lấy tiền.
Mặt khác, học sinh trong trường Exxon rất đông, khoảng cách tương đối xa với nội thành, trừ một bộ phận học sinh có tiền có phi cơ, đại bộ phận học sinh mua sắm chuẩn bị đồ dùng sinh hoạt đều cần đi khu náo nhiệt. Dưới loại tình huống này, nếu có người có thể mở một tiệm tạp hóa ở đối diện trường học, có phải sẽ được rất nhiều học sinh yêu thích hay không?
Ý tưởng của nhà đầu tư bất động sản phi thường tốt đẹp, thế nhưng trong hiện thực lại luôn thiếu người đi đầu làm chim đầu đàn.
Hạ Mạt quan sát không bao lâu liền phát hiện vài chỗ thích hợp mở cửa tiệm,“Ba ba, chúng ta đi bên kia đi.”
Ngọc Chương quay đầu, còn chưa nói liền bị Hạ Mạt tha đi.
Hai người đi đến sảnh lớn, bên ngoài sảnh có một bảng hiệu nhấp nháy với dòng chữ đỏ –“Giảm giá lỗ vốn, 500 mức cao nhất!”. Trong phòng rất lạnh lùng, chỉ có một nữ beta ngồi ở sau bàn tiếp tân, nhàm chán lật xem phim truyền hình.
Ngọc Chương không quá lý giải hành vi hạ vốn gốc mua phòng ở này của Hạ Mạt, dưới con mắt của hắn, phòng ở mà người khác không muốn thì cho dù giá rẻ, mua vào cũng không có tác dụng gì…… Này
Không phải loạn tiêu tiền sao?
Nhân viên bán nhà hai mắt vô thần nhìn chằm chằm màn hình máy tính, yên lặng khóc than cho chính mình: Cao ốc xây dựng xong hơn nửa năm, một bộ phòng ở cũng chưa bán đi, mỗi tháng nàng chỉ dựa vào mấy trăm Lạp Hỗ tệ sống dè xẻn. Nếu như còn tiếp tục như vậy, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày mình bị đói chết……
Ngoài cửa truyền đến thanh âm “Hoan nghênh quang lâm” của người máy, mắt liền sáng lên, hai đại! kim! chủ?!
Hết chương 21.