Lý Hoa mang thai hài tử ít nhất cũng hai tháng, thời gian dài như vậy Laurent thế mà còn có thể làm bộ hoàn toàn không biết gì cả, cũng tận tâm tận lực hoàn thành mỗi một công việc mà lão giao cho, chỉ riêng lòng dạ cùng tâm tính này cũng đã đủ làm da đầu lão tê dại!
Mọi việc đều nghĩ theo chiều hướng xấu nhất.
Nếu như Laurent thật sự biết tính toán của lão, lại cố ý lén gạt đi không biểu hiện ra cái gì, như vậy gã muốn cái gì?
Chẳng lẽ….
Là vị trí tổng lý Nội các này?
Bốn chữ “Dưỡng hổ vì hoạn” (Nghĩa là nuôi cọp để hoạn lại sau. Cọp ấy thường hiểu là người gian ác, nếu làm ơn cho nó, hay là nuôi dưỡng lấy nó, thì nó sẽ dĩ ân báo oán) giống như thái sơn áp đỉnh (nghĩa là chịu áp lực như có núi lớn đè lên)!
Locker đỡ lấy vách tường khắc hoa, mạnh mẽ trấn định tâm thần.
Có cái gì đáng sợ?
Chỉ là một tiểu tử miệng còn hôi sữa, nếu Laurent thực sự sinh ra tâm tư đoạt quyền thì nhất định không giữ gã được nữa!
Nghĩ như thế, Locker yên tâm không ít, giơ tay đẩy ra cửa hợp kim bước nhanh vào.
Trong phòng kéo kín rèm, không gian âm u tràn đầy hương vị đặc trưng của thuốc nước. Lão không tự giác nhíu chặt mày, đi đến mép giường.
Lý Hoa co cả người trong chăn, khóc không thành tiếng.
Một giờ trước, nữ nhân này mới mất đi hài tử của mình.
Nghĩ đến đây, cho dù Locker có phiền chán ứng phó nữ nhân khóc thút thít thì cũng không thể không hít sâu một hơi, nhẫn nại ngồi xuống, vươn tay nhẹ nhàng đặt trên cái chăn run rẩy, an ủi: “Được rồi, đừng khóc.”
Thanh âm nữ nhân im bặt, ngay sau đó lại như là hồng thủy không thể vãn hồi, ả xốc chăn lên chui ra ôm lấy Locker khóc thút thít.
Locker bị ả ồn ào đến đau đầu, vài lần chịu đựng xúc động đẩy nữ nhân này ra, ôm ả nhẹ giọng an ủi: “Không có việc gì, không có việc gì, đều đã qua.”
“Nhưng mà, hài, hài tử chúng ta…”
Sinh dục của Lạp Hỗ khó khăn như vậy, nếu như không cẩn thận sinh non thì gần như đoạn tuyệt khả năng có được hài tử của mình đời này. Cho dù bác sĩ có luôn mãi an ủi ả rằng chỉ cần yên tâm tĩnh dưỡng, thả lỏng tâm tình là vẫn còn khả năng mang thai, ả cũng biết đó chỉ là lừa dối mà thôi!
Những ôn nhu chăm sóc giữa ả và Locker cũng chỉ vì có hài tử, hiện giờ hài tử không còn thì bọn họ sao có thể có tương lai?
Locker vỗ lưng ả, lật đi lật lại cũng chỉ một câu “An tâm tĩnh dưỡng.” Kỳ thật lúc này nữ nhân khát vọng nhất cũng không phải câu nói bảo ả an tâm tĩnh dưỡng này, mà là một câu bảo đảm. Nhưng từ khi Locker vào phòng đến khi rời đi cũng chưa từng nói qua một câu mà ả muốn.
Lý Hoa khóc mệt mỏi, thật vất vả ngủ.
Locker liếc mắt nhìn nữ nhân hai mắt sưng đỏ, lại chán ghét nhìn quần áo bị dính đầy nước mắt của mình, chuẩn bị đứng dậy rời đi, bỗng nhiên cảm thấy vạt áo bị kéo một cái, cúi đầu nhìn lại, nữ nhân này ngủ rồi mà còn túm vạt áo của lão.
Locker nhíu mày, tận lực cẩn thận gỡ tay nữ nhân ra – nếu nữ nhân bị đánh thức thì không tránh khỏi lại một trận khóc thút thít, lão từ trước đến nay phiền chán nhất chính là nước mắt nữ nhân. Huống chi, Lý Hoa cơ hồ đã không còn khả năng sinh dục, đối với lão bây giờ mà nói thì một nữ nhân không có khả năng sinh dục không có bất kỳ ý nghĩa tồn tại nào.
Thuyền số 1.
Sau khi Locker rời khỏi, sứ thần của Fillet và Thạch Sư không thể bình tĩnh nổi, bọn họ đứng ngồi không yên mà uống nước trái cây, liếc thấy Laurent đứng dậy đi vào phòng vệ sinh liền lập tức đuổi kịp.
Lannado một bên đùa Bình Bình một bên không dấu vết mà quan sát hành động mấy người kia.
Edern chú ý tới ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: “Bọn họ quả thật có liên hệ.”
Lannado cười tủm tỉm nhìn Bình Bình, không chút để ý mà nói: “Có liên hệ thì làm sao? Căn cứ vào phán đoán của ta thì Locker cùng Laurent sớm hay muộn cũng sẽ đối nghịch.”
Edern trừng mắt liếc hắn một cái “Anh đã biết.”
Lannado nắm lấy tay Edern, không nặng không nhẹ mà nhéo nhéo, ôn nhu nói: “Trước mặt em ta làm sao dám nói mình hiểu? Lời em nói chính là chân lý.”
Edern phì cười, đáp lại câu “miệng lưỡi trơn tru”, không nghĩ tới lời này lại bị Bình Bình học tập, tiểu gia hỏa nghiêng đầu nhìn Lannado, mồm miệng không rõ mà lặp lại “miện nưỡi chơn chu”.
Thanh âm này vừa vang vừa lớn, cả một bàn đều nghe thấy. Mọi người không hẹn mà cùng nhìn về phía Bình Bình, trong lúc nhất thời không phản ứng kịp bọn họ vừa nghe cái gì.
Ngược lại Edern cười ra tiếng đầu tiên, ngay cả nước mắt cũng chảy ra.
Bình Bình nghi hoặc nhìn hoàng gia gia cười to, sau một hồi sửng sốt thì lại hô với Lannado: “miện nưỡi chơn chu”.
“Phốc! Ha! Ha ha ha!”
Lúc này mọi người đều nghe được rõ ràng, thì ra là miệng lưỡi trơn tru?! Tiểu bảo bảo Bình Bình thế mà lại nói hoàng gia gia của mình là miệng lưỡi trơn tru?!
Nhóm khách mời nghe thấy chỗ ngồi chính bên kia truyền đến từng trận tiếng cười thì không khỏi nghiêng đầu nhìn lại, người ngồi xung quanh bàn đó đều cười vô cùng vui vẻ, quả thực chính là một gia đình lớn hạnh phúc vui sướng. Cảm tình thật là tốt, mọi người không hẹn mà cùng cảm khái.
Sau khi Lance nghe rõ Bình Bình nói, lập tức liền không ngồi im được,y chạy chậm đến giữa Lannado và Edern, mặt dày đoạt Bình Bình qua, nhìn đôi mắt to của nhóc hỏi: “Bình Bình nói ai miệng lưỡi trơn tru?”
Đầu nhỏ của Bình Bình nghiêng sang hai bên, nhìn Lannado rồi lại nhìn Edern, cuối cùng dừng lại trên người Lannado, vươn cánh tay nhỏ mập mạp trắng nõn như củ sen, chỉ vào Lannado nói: “miện nưỡi chơn chu”.
Cả bàn cười ầm lên.
Lance trực tiếp chôn mặt vào trong ngực Bình Bình, cả người đều run rẩy, chờ y thật vất vả cười đủ rồi liền ngẩng đầu nói với Lannado: “Phụ hoàng, Bình Bình còn nhỏ, đừng có dạy hư cháu được không?”
Lannado gặp biến không đổi, duỗi tay sờ sờ khuôn mặt trơn mềm của Bình Bình, kiêu ngạo nói: “Cái này có thể nói phụ hoàng dạy hư Bình Bình? Chỉ có thể nói là năng lực bắt chước và học tập của Bình Bình nhà chúng ta siêu mạnh, nghe một lần liền nhớ rõ.”
“Ngài tự an ủi mình đi thôi.” Lance nâng lên tiểu thí thí của Bình Bình “Đi, đến ngồi cùng thúc thúc, đừng nghe hoàng gia gia nói hươu nói vượn.”
Hai cánh tay nhỏ của Bình Bình ôm cổ Lance, cằm gác trên vai y, miệng hơi chu lên, ánh mắt trông mong mà nhìn Lannado, như là vô cùng luyến tiếc.
Lannado bị đôi mắt nhỏ của nhóc nhìn đến lòng tan chảy, nói với Lance: “Bình Bình còn luyến tiếc rời khỏi hoàng gia gia đó!”
“Ai nói? Bình Bình đương nhiên càng thích chơi cùng với thúc thúc. Tuổi của gia gia quá lớn, khác biệt lớn đến chừng nào chứ?” Lance một bên cãi lại một bên ngồi bên người Trần Tuấn Vũ, đặt Bình Bình lên đùi của mình.
Tiểu gia hỏa phát hiện ra gia gia còn ở trong tầm mắt liền không hoảng hốt nữa, ngẩng đầu nhìn trái phải, bởi vì đầu quá nặng còn thiếu chút nữa là rơi xuống.
Trần Tuấn Vũ tay mắt lanh lẹ mà nâng sau lưng nhóc.
Sau khi Bình Bình ngồi ổn liền nhìn về phía Trần Tuấn Vũ, thấy là gương mặt quen thuộc liền lập tức mơ hồ không rõ mà kêu “thú thú”, tay chân cùng sử dụng mà bò về phía Trần Tuấn Vũ.
Lance không khống chế được nhóc, chỉ đành để nhóc bò.
Ngày thường Trần Tuấn Vũ rất ít ôm bảo bảo, bình thường vẫn là Lance ôm, hắn ở bên cạnh đùa nghịch. Hôm nay Bình Bình chủ động chạy đến trong ngực hắn, trong kinh hỉ còn có thêm một chút khẩn trương. Thân thể của tiểu gia hỏa vô cùng mềm, giống như hắn chỉ cần hơi dùng sức là đã có thể xúc phạm đến nhóc vậy. Hai tay hắn khoanh lại Bình Bình, tùy ý tiểu gia hỏa víu tay hắn tò mò nhìn xung quanh.
An An ngoan ngoãn ăn xong canh trứng liền nháo muốn đến chỗ Bình Bình chơi.
Hai tiểu gia hỏa thực nhanh đã tụ tập lại cùng nhau, một người ngồi ở trên đùi Lance, một người ngồi trên đùi Trần Tuấn Vũ, ê ê a a nói chuyện với nhau, biểu tình vô cùng nghiêm túc, nhưng trừ bỏ chính bọn nhóc thì đại khái ai cũng không rõ mấy đứa đang nói cái gì.
Trong phòng vệ sinh.
Laurent bị hai nam nhân trung niên tinh cầu khác vây ở giữa.
Nam Beta tóc đỏ vô cùng tức giận, một tay kéo căng chỉ vào chóp mũi Laurent, mồm mép nhanh chóng khép mở,không cần phiên dịch cũng biết hắn chẳng nói lời nào hay.
Nam Beta tóc xám tuy chưa nói gì nhưng xem sắc mặt cũng biết tâm tình hắn giờ phút này vô cùng không xong.
Laurent từ đầu đến cuối sắc mặt ôn hòa, cho dù cảm xúc hai người này có kịch liệt cơ nào thì gã trước sau vẫn không một chút thiếu kiên nhẫn. Đợi hai người này rốt cuộc phát tiết xong oán khí trong lòng Laurent mới nói: “Trên thực tế, tôi cũng vô cùng không đồng ý cách làm đó của phụ thân. Tôi tuy rằng là con ngài ấy nhưng ở trong những chuyện quan trọng này lại không thể làm quyết định thay. Cho nên, cho dù tôi vô cùng mong muốn thực hiện kế hoạch lại cũng chỉ có thể bất lực.”
Hai người này nghe thấy gã nói thì cảm xúc bất mãn giảm bớt không ít.
Tóc đỏ khoanh tay trước ngực, thần sắc kiêu ngạo “Nếu Nội các vẫn dùng loại hiệu suất làm việc này để hồi báo hy vọng của chúng tôi thì chúng tôi không thể không một lần nữa suy xét người hợp tác.”
Nam nhân tóc xám cũng nói “Chúng tôi hy vọng đồng bọn hợp tác có thể càng thêm tin cậy, mà không phải nuốt lời vì lợi ích cá nhân như phụ thân cậu.”
“Phụ thân quả thật đã suy nghĩ không chu toàn trong việc xử lý chuyện này.” Laurent vẫn tươi cười không đổi “Thật không dám giấu giếm, sắp tới bởi vì loạn trong giặc ngoài nên cả tâm thần và thể xác của phụ thân đều đã mệt mỏi, căn bản không rảnh để bận tâm cái khác.”
“Loạn trong giặc ngoài?”
“Đúng vậy.”
“Có ý tứ gì?”
“Hoạ ngoại xâm, tức áp lực mà Hoàng đảng mang đến cho ngài ấy, điều này hai vị hẳn là vô cùng hiểu rõ. Thế nhưng nội ưu….” Laurent cố ý làm bộ chần chờ, tạo cho người ta một ảo giác khó có thể mở miệng.
Hai người kia liếc nhau một cái, truy vấn: “Rốt cuộc là cái gì? Hà tất phải thần thần bí bí như vậy? Chúng tôi cũng không phải loại người chuyện gì cũng tiết lộ ra bên ngoài.”
“Nhưng mà…”
“Huống hồ, chúng ta là đồng bọn hợp tác, hẳn là phải có hiểu biết nhất định với đối phương.”
“Được rồi, nếu như vậy thì tôi sẽ nói cho các ngài, xin nhất định phải giữ bí mật.”
“Yên tâm.”
Laurent thận trọng nhìn hai người, sau đó hạ giọng nói: “Phụ thân…”
Vài phút sau, sứ thần của cả hai tinh cầu sau khi rời khỏi phòng vệ sinh thì run rẩy khóe miệng.
Bọn họ nghe được cái gì?
Locker thân thể già cả, sinh hoạt phu thê không hợp ý, đang cố gắng tìm cách chữa bệnh?
Thân là nam nhân, bọn họ đương nhiên biết chuyện đó có bao nhiêu quan trọng đối với nam nhân!
Nhưng mà Locker cũng không khỏi quá thảm! Ngay cả phản ứng cơ bản nhất cũng không có! Mà vừa rồi sở dĩ lão vội vã rời đi là để nhanh chóng tìm một nữ nhân chứng minh mình có phải đã khôi phục hay không?!
Bọn họ quả thực không biết nên nói những gì.
Cũng may Locker còn có một người nối nghiệp như Laurent, nếu không ngay cả hài tử cũng không có mà xảy ra chuyện này thì đúng là sống không bằng chết.
Hai người trở về đoàn đại biểu của từng người, truyền bá chuyện này trong phạm vi nhỏ, tức khắc có người nói: “Nếu Locker đã không có lòng để ý đến chính sự thì chúng ta có phải nên tìm người thay thế tiếp theo không?”
“Đương nhiên là vậy. Chỉ là nên tìm ai?”
Mọi người trầm mặc.
Hai người nam Beta vừa mới xả một trận bực tức lên người Laurent cùng không hẹn mà nói: “Theo tôi thấy, có thể bắt đầu dùng con trai của Locker ――― Laurent.”
Hết chương 415