Hôn lễ tinh tế long trọng theo lý thường trở thành đầu đề đứng đầu trên quang võng Lạp Hỗ trong vòng ba ngày, thậm chí còn sinh ra ảnh hưởng không thể đo lường trong toàn bộ liên minh.
Sau khi tiễn sứ đoàn của các tinh cầu đi, Edern, Ngọc Chương chủ động ôm đồm giải quyết toàn bộ công tác dọn dẹp sau đó, còn dùng toàn bộ công lực miệng lưỡi để thúc giục Randall và Hạ Mạt nhanh chóng bắt đầu tuần trăng mật của bọn họ.
Lannado, Vị Chinh cùng với Trần Tuấn Vũ vội vàng liên hệ giao lưu với các tinh cầu lớn. Sau buổi lễ này, địa vị của Hoàng thất vô cùng sáng sủa. Các tinh cầu liên minh sôi nổi chủ động bày tỏ hữu hảo, Lạp Hỗ nháy mắt từ một tinh cầu cửa lớn quạnh quẽ thành một nơi “hot” đến chạm tay là bỏng, trên quang võng thậm chí có thể thấy mấy chục tin tức liên quan đến hoàng thất mỗi ngày, hoặc là tin tức gặp gỡ tổng thống tinh cầu XX, hoặc là đi đến tinh cầu YY giao lưu học tập, tóm lại một câu, tin tức hoạt động của các thành viên Hoàng đảng không thể ngừng được.
Nhân dân toàn cầu đều vui mừng khôn xiết, cũng tỏ vẻ kiêu ngạo vì mình là người Lạp Hỗ.
Cùng lúc đó, dưới sự nhắc nhở của người có tâm, mọi người dần dần phát hiện một vấn đề vô cùng quan trọng, đó chính là dựa theo tình huống kết giao giữa Hoàng thất và các tinh cầu thì Lạp Hỗ hẳn là đã phải xác định hợp tác với mấy tinh cầu thân quen mới đúng, sao mà đến bây giờ các hiệp nghị hợp tác ký kết được lại thiếu đến đáng thương như vậy?
Một khi có người đưa ra nghi hoặc này thì dân chúng lập tức thanh tỉnh lên không ít, quay đầu nghĩ lại, đúng là vậy!
“Từ khi hôn lễ kết thúc đến bây giờ, ít nhất cũng đã có 10 tinh cầu đến chơi, xem tin tức trên đài quang võng hoàng gia thì kết quả giao lưu của hai bên hẳn là vô cùng vui vẻ, như vậy thì đương nhiên phải ký kết hiệp nghị gì đó chứ! Nhưng tại sao đến bây giờ cũng mới chỉ nghe nói Lạp Hỗ ký kết hiệp nghị hợp tác chiến lược với Fillet cùng Gammar, những tinh cầu khác lại không có một chút tin tức nào?”
“Nghe ông nói như vậy thì hình như quả thật có vấn đề. Nhưng mà không hợp lý nha. Dưới tình huống ông tình tôi nguyện thì ai lại không muốn đạt được quan hệ hợp tác?”
“Sách! Tôi đột nhiên nghĩ đến một nguyên nhân rất có khả năng.”
“Cái gì?”
“Nói ra sợ là không tốt lắm.”
“Có cái gì không tốt? Chỉ cần tốt cho sự phát triển của Lạp Hỗ, ai còn dám nói nửa câu không phải?”
“Được rồi, nếu các vị đều nói như vậy thì tôi đây cũng đành nói lên cái nhìn của chính mình. Chúng ta chỉ nhìn thấy hiệu suất ký hiệp định của Hoàng đảng thấp nhưng mà không nghĩ tới, nếu Hoàng đảng đã thành lập quan hệ vô cùng tốt đẹp với những tinh cầu này thì tại sao bọn họ lại không muốn thúc đẩy ký hiệp định? Chẳng lẽ Hoàng đảng không hy vọng Lạp Hỗ phát triển càng tốt?”
“Sao có thể?”
“Không sai. Hoàng đảng đương nhiên không có khả năng không hy vọng Lạp Hỗ phát triển càng tốt, cho nên phỏng đoán này chúng ta có thể vứt bỏ không nhìn. Vậy nếu nói là Hoàng đảng căn bản không có quyền ký tên lên các hiệp nghị hợp tác chính trị quan trọng thì sao?”
“Nói tiếng người!”
“Các vị nghĩ lại, Lạp Hỗ chúng ta theo chế độ quân chủ lập hiến. Cái gì gọi là quân chủ lập hiến? Nói trắng ra chính là hạn chế quyền lực của quân vương, thực hiện chế độ dân chủ cộng hòa trên thực tế. Vào khoảng ba năm trước Hoàng thất cơ hồ trở thành tượng trưng ở Lạp Hỗ, chân chính nắm giữ quyền lực chính là Nội các, cho nên nói, loại chuyện ký tên lên các hiệp nghị này nên để tổng lý Nội các đến làm, mà bệ hạ của chúng ta căn bản không có quyền lợi này.”
Nói đến đây, nhóm dân chúng ủng hộ Hoàng đảng đông đảo lập tức không vui.
“Hiện giờ Hoàng đảng còn không nắm giữ thực quyền đã có thể đưa đến thay đổi nghiêng trời lệch đất cho Lạp Hỗ, nếu Hoàng đảng nắm giữ thực quyền thì chẳng phải Lạp Hỗ sẽ nhảy vào top 3 các tinh cầu sao?”
“Xin cho phép tôi nói mấy câu bất bình. Ba năm này Hoàng đảng tận tâm tận lực vì sự phát triển của Lạp Hỗ, dù là bệ hạ, đế hậu, hai vị vương tử, Hạ đại sư hoặc là những người khác, không ai là không hết lòng hết dạ. Trái lại Nội các, Nội các đã làm những gì? Trừ bỏ gièm pha vẫn là gièm pha, nếu Nội các vô năng thì tại sao chúng ta phải giao quyền lực cho bọn họ? Tại sao lại không giao lại cho Hoàng đảng? Dù sao tôi cảm thấy Hoàng đảng càng có năng lực!”
Tiếng nói này vừa ra lập tức đã nhận được sự hưởng ứng đông đảo của tất cả mọi người.
“Nói đúng! Mọi việc phải để cho người có khả năng làm. Nếu Hoàng đảng có năng lực xúc tiến sự phát triển nhanh chóng của Lạp Hỗ thì tại sao chúng ta không thể kiến nghị tăng cường quyền lợi chính trị của các thành viên hoàng thất?!”
“Kiến nghị như thế nào? Kiến nghị với ai? Nội các cầm quyền mấy ngàn năm, bọn họ sẽ đồng ý phân quyền cho Hoàng đảng?”
“Gửi đơn kiến nghị, bằng không thì biểu tình, bãi công, hiện giờ internet phát đạt như vậy chỉ cần khiến cho toàn tinh cầu thậm chí là toàn liên minh chú ý thì không sợ không đạt được mục đích. Thế nhưng chuyện này không nhỏ, một người làm không tốt còn có khả năng ăn cơm tù, tôi đề nghị chúng ta tạo một nhóm trò chuyện riêng, liên hệ với tất cả những người cùng chung chí hướng, người nhiều dễ làm việc.”
“Được! Tôi sẽ đi tạo một nhóm…”
Khi Hạ Mạt biết đến chuyện dân chúng đề xuất tăng cao quyền lực của các thành viên hoàng thất thì đã là một ngày sau hôn lễ.
Sau khi hôn lễ kết thúc, Randall không chút do dự bế cậu lên phi thuyền, hai người thông qua nhảy không gian mà đến Lục Tinh, tiểu gia hỏa Mao Mao cũng đi theo bọn họ về quê thăm người thân.
Mao Mao đã có tầm hai năm chưa quay lại Lục Tinh, vừa rời khỏi phi thuyền đã vọt vào lùm cây như điên.
Hạ Mạt chỉ thấy lùm cây xao động mãnh liệt, động tĩnh này như cuộn sóng từ gần đến xa, lại từ xa đến gần, trong chớp mắt, Mao Mao nhảy ra ngoài, cả người đều là lá cây xanh biếc, nó vọt đến trước mặt Hạ Mạt, bám vào ống quần cậu leo vọt lên vai, đắc ý mà kêu mấy tiếng.
Thực nhanh, trong lùm cây bỗng nhiên dò ra một cái đầu xù xù nhỏ, kích cỡ không khác Mao Mao là mấy, thế nhưng nhan sắc lại là màu vàng nhạt. Vật nhỏ đặc biệt cẩn thận mà thò đầu ra, Mao Mao liền không ngừng phát ra tiếng kêu với nó, thậm chí còn vô cùng nhân tính hóa mà vẫy vẫy tay. Tiểu gia hỏa màu vàng như nghe hiểu tiếng kêu cùng ngôn ngữ tứ chi, nó chậm rãi dịch ra ngoài lùm cây, đại khái là do động tác quá chậm nên bị mấy quả cầu nhỏ đằng sau dùng móng vuốt đẩy ra.
Hoàng mao lăn trên mặt đất một vòng.
Mao Mao dùng móng vuốt nhỏ che miệng lại cười “chi chi”, cho dù Randall cùng Hạ Mạt không nghe hiểu tiếng kêu của nó thì cũng có thể nghe ra ý tứ cười nhạo.
Hoàng mao thẹn quá thành giận, bỗng nhiên hai chân dùng lực, bắn về phía Hạ Mạt như một viên đạn.
Randall phản xạ có điều kiện bảo hộ Hạ Mạt, không nghĩ tới mục tiêu của gia hỏa này chính xác như vậy, thẳng tắp đánh về phía Mao Mao, hai quả cầu lăn xuống cỏ theo hình parabol.
Nhìn đến chỗ này, Hạ Mạt hiểu rõ, hóa ra hai gia hỏa này chính là bạn xấu a.
Randall không tâm tình để ý đến chúng nó, ôm Hạ Mạt thật chặt “Chúng ta đi doanh trại?”
“Được.”
Trải qua hơn hai năm xây dựng, các loại cơ sở thiết bị trên Lục Tinh đã tương đối hoàn thiện. Đám ao hồ lúc trước càng là phạm vi đầu tiên được quy hoạch khai phá, hiện giờ 10% định mức rau dưa của Lạp Hỗ tinh cầu đều được sản xuất từ nơi này.
Hạ Mạt đi bên người Randall, cúi đầu nhìn cánh tay khoác lên vai mình, cũng không biết làm sao mà khó chịu trong lòng, giống như cái tay kia đang tỏa ra nhiệt độ bỏng người, làm lòng cậu có chút bài xích.
Lòng sinh ra bài xích?
Trong đầu nháy mắt hiện lên ý niệm có thể nói là không thể tin được, không kịp chờ cậu cẩn thận tự hỏi thì mấy người Alpha mặc quân phục, thân mang súng máy loại nặng đã đi về phía bọn họ.
Randall cùng Hạ Mạt đồng thời đứng yên.
Alpha mặc quân phục thiếu tướng tay phải chạm ngực trái, chân thành nói: “Cung chúc Randall điện hạ, Hạ Mạt vương tử phi tân hôn vui sướng! Chúng tôi đã thay các ngài chuẩn bị hôn phòng đơn sơ, hy vọng hai vị không chê.”
Randall chào hắn, thiếu tướng cũng vội vàng đáp lễ.
“Đã để cho các vị vất vả.” Randall buông tay, thanh âm rõ ràng ôn hòa hơn ngày thường rất nhiều “Chúng ta tới bên này cũng không phải để công tác, các vị cũng không cần câu nệ quá mức. Chỉ cần coi bọn ta như người thường là được.”
Thiếu tướng đứng nghiêm, lớn tiếng trả lời: “Rõ!” Sau đó tinh thần liền thả lỏng không ít.
Trao đổi qua với thiếu tướng xong, Randall chú ý tới sắc mặt của Hạ Mạt không quá tốt, liền nói với thiếu tướng: “Vẫn là nghỉ ngơi trước đi.”
“Vâng, mời đi bên này ạ.”
Thiếu tướng đưa bọn họ đến một phòng gác mái cách bờ hồ gần nhất.
Lòng Hạ Mạt đều là khả năng kinh người kia cho nên cũng không chú ý quan sát hoàn cảnh xung quanh, không cẩn thận nghe thiếu tướng giải thích, thậm chí ngay cả khi nào binh lính kia rời đi cũng không rõ lắm!
Cậu biểu tình hoảng hốt được Randall ấn trên ghế, ngón tay vô ý thức mà vuốt ve ngón tay mang theo nhẫn không gian.
Tuy chính cậu cũng cảm thấy khả năng vô cùng nhỏ, cơ bản không cần thiết phải kiểm tra, nhưng loại cảm giác này lại giống hệt như trước kia mang thai hài tử.
Nếu có nhẫn không gian thì cậu có thể nhanh chóng kiểm tra tình huống thân thể mình, nhưng hôm nay cậu và Randall lại không mang theo bất kỳ một vật phẩm không gian nào, tìm đâu ra thiết bị giám sát triệu chứng?
Mượn binh lính? Có phải quá làm lớn chuyện hay không? Sợ người khác không biết thân thể cậu có điều bất thường?
Vậy làm sao bây giờ?
Hết chương 416