Randall nghiêng người nằm trong phòng nghỉ của phi thuyền, từng hình ảnh trước kia xẹt qua trong mộng. Cảnh trong mơ quá mức tốt đẹp, ngay cả Randall tính cách kiên nghị đều cầm lòng không được mà khát vọng sa vào trong đó, nhưng cố tình cuối cùng hình ảnh dừng lại ở thời khắc Hạ Mạt bị cuốn vào bão không gian!
Lớp mây đen nhánh không ngừng xoay tròn, khe không gian không thể nhìn thấy đáy, còn có phi thuyền như chim trong bão không ngừng giãy dụa…… Hình ảnh phi thường chân thật, thật giống như chính bản thân Randall lâm vào cảnh này! Hắn nhìn phi thuyền chậm rãi bị cuốn vào trong khe nứt không gian, lại bất lực! Trong lòng vô cùng loạn.
Trong hiện thực, Randall nhắm nghiền hai mắt, mày nhíu chặt, hai tay nắm chặt lại, toàn bộ thân thể đều đang run rẩy!
“Mạt Mạt, Mạt Mạt……”
“Đinh……”
Quang não phát ra tiếng vang.
Cả người Randall giật mình, đột nhiên bật dậy giơ tay vuốt mặt một cái, đều là mồ hôi. Hắn thở ra một hơi, dùng sức nhắm mắt, cưỡng bách chính mình phải bình tĩnh, năm giây sau đợi đến khi tâm tình thoáng hồi phục mới ấn nút nhận cuộc gọi.
Trương Lợi xuất hiện trong hình chiếu 3d “Điện hạ, qua nửa giờ nữa chúng ta sẽ đến tinh cầu nguyên thủy đầu tiên.”
“Đã biết.” Randall cắt đứt video đứng dậy, không chút cẩu thả mà sửa sang lại quần áo, sau đó mở cửa kim loại đi ra ngoài.
Trương Lợi cùng Vu Triết đang chờ ngoài cửa.
Randall thẳng tắp đứng trước mặt bọn họ, mặt vô biểu tình, thanh âm lạnh lẽo, “Đứng ngoài làm gì?”
Vu Triết trộm xem Trương Lợi một cái, Trương Lợi chủ động nói: “Căn cứ suy đoán đầu tiên, tinh cầu nguyên thủy này tạm thời không xuất hiện sinh mệnh thể trí tuệ, cho nên……”
“Có chuyện nói thẳng.”
“Tớ cho rằng có thể cho nó vào trong phạm vi quản lý của Lạp Hỗ tinh cầu.”
Randall không hé răng, chậm rãi đi đến trước cửa sổ.
Bên ngoài thủy tinh công nghiệp trong suốt, một tinh cầu xanh biếc đang chậm rãi tới gần.
Ba người Trương Lợi, Vu Triết cùng Trần Tuấn Vũ lặng lẽ trao đổi ánh mắt, ai cũng không thể đoán được Randall đang nghĩ cái gì trong đầu.
Ngay khi bọn họ cho rằng Randall muốn cự tuyệt thì bỗng nhiên nghe thấy hắn nói: “Ý tưởng đương nhiên tốt nhưng các cậu có nghĩ tới chuyện không có phi thuyền loại nhảy không gian thì cho dù chúng ta có chiếm được viên tinh cầu nguyên thủy này thì cũng có thể làm thế nào?”
“Tốc độ của phi thuyền bình thường tuy nhanh nhưng muốn xuyên qua tinh tế thì cũng tiêu phí thời gian rất dài.” Trần Tuấn Vũ đi ra từ phòng điều khiển, tùy ý dựa vào mặt tường kim loại “Ví dụ như chiếc chiến hạm loại to mà chúng ta đang ngồi, tuy nói việc bổ sung nguồn năng lượng không có vấn đề, thế nhưng mức tiêu thụ năng lượng quá lớn, thời gian tiêu phí quá dài. Trả giá như vậy mà chỉ dùng để vận chuyển đồ ăn từ tinh cầu nguyên thủy sợ là không có lời.”
Lời nói của Trần Tuấn Vũ không phải không có đạo lý.
Chính là nếu muốn Trương Lợi dễ dàng từ bỏ tinh cầu nguyên thủy này thì trong lòng của hắn thật sự cảm thấy đáng tiếc, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể không cam lòng nói: “Hiện trạng của Lạp Hỗ tinh cầu không cần tớ nói mọi người cũng biết. Đồ ăn thiên nhiên khan hiếm, bá tánh bình dân mỗi ngày ăn cái gì? Dịch dinh dưỡng. Đồ vật đó chỉ có thể thỏa mãn nhu cầu sinh lý cơ bản của thân thể. Ngoài điểm này thì mức độ vừa lòng của người dân đối với sinh hoạt hàng ngày cũng là một tiêu chí đánh giá của bảng xếp hạng thực lực các tinh cầu. Tớ không tin các cậu thỏa mãn với việc Lạp Hỗ chỉ là một tinh cầu hạng hai!”
Lời này làm Randall, Trần Tuấn Vũ cùng Vu Triết đều trầm mặc.
Thân là con dân của Lạp Hỗ tinh cầu, không ai mong muốn hành tinh mẹ chỉ là một tinh cầu loại hai.
Chỉ là sự thực lại ở trước mắt bọn họ, Lạp Hỗ vẫn chưa nghiên cứu ra kỹ thuật nhảy không gian, cho nên……
Trương Lợi thấy biểu tình của bọn họ có chút buông lỏng, lập tức không ngừng cố gắng, “Việc khuyết thiếu phi thuyền loại nhảy không gian không phải là không thể giải quyết, chỉ cần tìm được Hạ Mạt chúng ta liền có rất lớn hy vọng tự chủ hợp thành phi thuyền loại nhảy không gian. Huống chi, bằng vào quan hệ giữa chúng ta cùng Gamma tinh cầu, Airwolf tinh cầu thì nhập khẩu phi thuyền cũng không phải là không thể.”
Nhắc tới Hạ Mạt, biểu tình của Randall lại một lần nữa quay trở lại trạng thái băng sơn, hắn nhàn nhạt mà nhìn Trương Lợi một cái, trong ánh mắt không có bất luận cảm tình đặc thù gì, lại làm cho trái tim của Trương Lợi đột nhiên co rụt lại, “Tóm lại, tất cả đợi đến khi tìm được em ấy rồi nói sau.”
Trương Lợi căng da đầu nói: “Điện hạ, tận dụng thời cơ……”
Randall dừng lại bước chân, “Viên tinh cầu nguyên thủy này có sinh mệnh thể trí tuệ hay không còn cần khảo sát thêm một bước. Chẳng lẽ cậu chuẩn bị báo cáo loại suy đoán đơn sơ này cho phụ hoàng và Nội các sao?”
“Điện hạ?!” Trương Lợi vui vẻ.
“Suy xét của cậu ta hiểu, chỉ là trước khi làm chuyện này thì có phải hẳn là nên làm xong công tác cơ bản không.”
Nhận được sự đồng ý biến tướng của Randal, Trương Lợi không che giấu được vui sướng trên mặt, vội vàng lớn tiếng trả lời: “Vâng! Điện hạ!”
Randall xoải bước đi vào phòng điều khiển.
Tinh cầu xanh biếc cơ hồ chiếm một phần hai màn hình.
Nhân viên kiểm tra không gian Vương Hạo Văn thấy hắn, thân thiện hỏi: “Điện hạ, ngài nghỉ ngơi tốt?”
“Cảm ơn đã quan tâm.” Randall lễ phép gật gật đầu với hắn, “Các ngài vất vả.”
“Không tính là vất vả, chúng tôi có phân ca.” Vương Hạo Văn nói tiếp: “Căn cứ suy đoán ban đầu viên tinh cầu nguyên thủy này phi thường thích hợp sinh mệnh thể tồn tại.”
Thích hợp sinh mệnh thể tồn tại, cũng liền có ý nghĩa nếu Hạ Mạt rơi xuống đây thì cũng không quá khó để sinh tồn.
“Tỉ lệ Hạ Mạt bị đưa đến viên tinh cầu này có thể xác định sao?”
“Cái này……” Vương Hạo Văn có chút khó xử, “Nói thật ra, rất khó xác định, thế nhưng nếu nhất quyết muốn so sánh cùng với hơn 300 viên tinh cầu còn lại thì tỉ lệ thuộc tầm trung bình thiên về cao.”
Randall gật đầu, tỏ vẻ mình đã hiểu.
Biểu hiện của Randall sảng khoái như thế làm Vương Hạo Văn cảm thấy ngoài ý muốn, vốn tưởng rằng Randall sẽ truy vấn, không nghĩ tới cứ đơn giản như vậy?
Hắn không tự chủ được nhìn hai mắt của Randall, từ lần đầu tiên nhìn thấy Randall đến giờ vẻ mặt của hắn vẫn lãnh lãnh đạm đạm, giống như cho dù gặp được vấn đề lớn thế nào thì hắn vẫn có thể thành thạo gánh vác.
Đây là biểu hiện của tâm trí kiên cường đi?
Trong lòng nghĩ như thế, Vương Hạo Văn chần chờ một lát, lại bổ sung: “Điện hạ cũng không cần quá mức lo lắng, chúng ta tuần tra mỗi tinh cầu một lần thì sẽ luôn có một ngày nào đó tìm được chuẩn vương phi.”
Randall nhẹ giọng nói: “Cảm ơn.”
“Vì tình hữu nghị giữa Lạp Hỗ tinh cầu cùng Gamma tinh cầu việc nhỏ này làm gì cần phải cảm ơn.”
Randall hơi hơi khom người, ngồi trên ghế chỉ huy, hai mắt nhìn thẳng phía trước.
Tinh cầu màu xanh biếc thật lớn vô cùng bắt mắt trong bóng đêm, cả người của nó đều tản ra ánh sáng của sự sống.
Bàn tay đặt trên đầu gối hơi động, trong lòng Randall bỗng nhiên nảy sinh ra một cảm giác khó hiểu: Có lẽ ở trên cái tinh cầu này bọn họ sẽ tìm được dấu chân của Hạ Mạt!
―――――
Ven hồ Lục Tinh.
Hạ Mạt ngồi trong mẫu xuyên qua không gian, không ngừng hấp thụ kiến thức tìm được từ trong hộp đen của phi thuyền. Đối với cậu mà nói, chiếc phi thuyền này giống như một bảo tàng thật lớn, cậu có thể thông qua bảo tàng này mà nhận được rất nhiều đồ vật có ích cho bản thân.
Cậu không biết mệt mỏi mà hấp thụ tri thức, thẳng đến khi bụng vang lên tiếng “Rột rột” mới đột nhiên hoàn hồn, nhìn quang não, thì ra đã trễ thế này?! Cậu nhanh chóng mở đai an toàn, nhảy xuống ghế chỉ huy, ly tử hóa phi thuyền rồi thu vào trong nhẫn không gian.
Phi thuyền hóa thành một chùm sáng ly tử rồi biến mất, làm cho Mao Mao đang tránh ở trong lùm cây không khỏi khiếp sợ!
Mao Mao lùi nhanh về phía sau, lại quên mất phía sau đều là cành cây cùng với lá, lực đánh vào chuyển hóa thành lực bắn ngược, trực tiếp bắn nó ra khỏi lùm cây giống như sao băng. Cũng may mặt cỏ đủ mềm mại, tiểu gia hỏa quăng ngã ở trên cỏ theo hình parabol, lăn vài vòng, trừ bỏ choáng váng đầu óc thì cũng an toàn chạm đất!
“Chi?” Mao Mao trợn to đôi mắt ngập nước, nghiêng đầu, nghi hoặc nhìn đại quái vật.
Hạ Mạt chú ý tiểu gia hỏa bỗng nhiên bay đến, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Mao Mao lảo đảo đứng lên, lắc lắc đầu vài cái, thật vất vả thanh tỉnh một ít liền chạy xung quanh Hạ Mạt, như là khó hiểu vì sao siêu cấp đại quái vật không thấy.
“Muốn ăn cá sao?” Hạ Mạt một bên đi về phía hồ một bên hỏi.
Mao Mao thấy Hạ Mạt kéo lưới đánh cá, ngay từ đầu còn không phản ứng lại, chờ đến khi thấy có mấy con cá bị mắc vào lưới mới lập tức hưng phấn kêu chi chi, sau đó rón rén bước lên, ngồi xổm ở chỗ cách Hạ Mạt tầm hai mét, hưng phấn liếm mồm.
Hạ Mạt thấy biểu tình không tim không phổi của nó mà cảm thấy đáng yêu muốn chết, cậu run run lưới đánh cá trên tay.
Đôi mắt của Mao Mao di động trên dưới theo lưới đánh cá.
“Mày ăn cá nhỏ, tao ăn cá lớn.” Hạ Mạt lấy ra một con cá nhỏ bằng ngón tay, đặt lên mặt cỏ.
Mao Mao kích động nhảy trên nhảy dưới, chỉ là khoảng cách cá con quá gần đại quái vật, luôn cảm thấy rất nguy hiểm! Vì thế nó vô cùng lo âu!
Hạ Mạt chú ý tới biểu tình của nó, liền săn sóc mà đi sang bên cạnh hai bước, quả nhiên, sau khi đi tới phạm vi mà tiểu gia hỏa cho là an toàn, nó liền lập tức không màng tất cả mà xông lên, tinh chuẩn vô cùng ngậm lấy con cá lui sang một bên, nhấm nuốt ngon lành.
Hạ Mạt thấy nó ăn vui vẻ liền mang đầy ý cười mà thu hồi ánh mắt, lấy ra dụng cụ nướng đồ và gia vị giản dị, sau đó chọn một con cá to bằng bàn tay, không nhanh không chậm mà sát vảy bỏ nội tạng. Công tác sát vảy đối với một sát thủ phòng bếp như Hạ Mạt thì có chút khó, cũng may cậu cũng không gấp, từng chút từng chút cạo vảy thì cũng không phải quá khó như vậy.
Công tác chuẩn bị xong xuôi, cậu bôi dầu ăn và muối lên bên ngoài của cá rồi đặt lên giá nướng.
Mao Mao ăn xong cá con, cảm thấy mỹ mãn liếm liếm móng vuốt nhỏ, quay đầu nhìn về phía đại quái vật.
Đại quái vật đang mân mê cái gì đó, nó nghiêng đầu xem một lúc lâu cũng không hiểu, dứt khoát nghiêng người nằm xuống, thích ý nghỉ ngơi.
Hạ Mạt một bên chuyển động giá nướng, một bên hồi tưởng lại những tri thức mà mình đã tiếp thu được.
Hơi nước bên ngoài thịt cá dần dần bị nhiệt độ cực nóng làm bốc hơi, mùi thơm đặc trưng của cá bắt đầu bay ra xung quanh Hạ Mạt.
Mao Mao mở to mắt, đặc biệt chuyên chú mà nhìn đại quái vật, đại quái vật rốt cuộc đang làm cái gì?
Hạ Mạt thật ra không có tâm tư để ý đến Mao Mao.
Cậu không chuyên tâm nướng thịt cá, chờ đến khi đã có một mảnh cháy đen thì mới luống cuống tay chân nhảy dựng lên, gỡ con cá cháy đen xuống đặt trên bàn ăn.
Ai……
Hạ Mạt nhìn thịt cá đen tuyền trên đĩa sứ trắng, rơi nước mắt ròng ròng: Cậu quả nhiên không thích hợp nấu cơm sao?
Mao Mao cũng thấy thành phẩm của đại quái vật, thế nhưng cái thứ đen thùi này là cái gì? Chóp mũi thoáng kích thích, lập tức hung hăng mà đánh hai cái hắt xì: Hương vị thật kỳ quái!
Hạ Mạt nhìn chằm chằm thịt cá than cốc một lúc lâu, cuối cùng gian nan mà vươn ra ngón tay, vê một mảnh nhỏ thịt cá không quá đen, thử bỏ vào miệng, nhấm nuốt một chút mà trong miệng đầy vị chua đắng.
“Phi phi phi!”
Hạ Mạt vội vàng nhổ miếng thịt trong miệng ra, ngã xuống đất thở ngắn than dài: “Những ngày không có Randall phải sống như thế nào?!”
Mao Mao đoan đoan chính chính ngồi ở trên cỏ, kỳ quái nhìn chằm chằm Hạ Mạt, trên khuôn mặt lông xù xù tràn đầy khó hiểu, đại quái vật đang làm cái gì? Vì cái gì muốn biến thịt cá thành vừa xấu lại khó coi?
Cùng lúc đó, chiến hạm lớn đã xuyên qua tầng khí quyển.
Thiết bị trí năng dò quét sự sống nhanh chóng quét qua Lục Tinh, thực mau, trên màn hình màu xanh nhạt xuất hiện một điểm màu đỏ.
Randall nhìn chằm chằm không chớp mắt, chỉ vào điểm đỏ “Đây là cái gì?”
“Không đúng a, chẳng lẽ tinh cầu nguyên thủy này đã có người phát hiện đầu tiên?” Vương Hạo Văn đầy nghi ngờ, quét lại lần thứ hai, thế nhưng điểm đỏ vẫn như cũ tồn tại trên hình chiếu 3d, nói cách khác đây cũng không phải do trục trặc máy móc!
Không nhận được câu trả lời xác thực, tâm tình của Randall càng thêm cấp bách, trong đầu không ngừng có một thanh âm kêu gào: Đây có thể là Hạ Mạt hay không?! Có thể là Hạ Mạt hay không?!
Bình tĩnh!
Nhất định phải bình tĩnh!
Hắn cưỡng bách bản thân kiềm chế cảm xúc khẩn trương, tận lực bảo trì vững vàng, “Cái này là cái gì?”
Hết chương 317.