Mục lục
Trọng Sinh Chi Lãng Tử Quay Đầu - Hạ Mạt (Truyện full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Yuri hiệu trưởng chú ý tới kinh ngạc khó có thể che giấu trong mắt mọi người, trong nội tâm không khỏi dâng lên cảm giác tự hào. Hắn giơ lên khóe miệng, thoáng nghiêng người, nói với Randall cùng Lance: “Hai vị điện hạ, mời; các vị lão sư, bạn học, mời.”

Randall cất bước đi ở đằng trước.

Lance từ trước đến nay ở trước mặt người ngoài vẫn luôn giữ được hình tượng, lúc này cũng vô cùng cao quý mà đi bên người Randall.

Yuri hiệu trưởng thì đi ở phía sau nửa bước để tỏ lòng tôn kính.

Vu Triết nghiêm mặt, mặc dù trên mặt nhìn không ra quá nhiều biểu tình thế nhưng từ tròng mắt không ngừng quay tròn kia vẫn có thể nhìn thấy hắn vô cùng tò mò với tất cả mọi thứ ở đây.

Trương Lợi cùng Trần Khiết theo sát phía sau, thuần túy dùng thân phận người xem để nhìn xung quanh,.

Hạ Mạt cùng Trần Tuấn Vũ đều là chế tạo sư, đều không hẹn mà cùng phóng thích xúc giác tinh thần, muốn hiểu rõ cấu tạo bên trong của tòa nhà này, gia tăng hiểu biết cùng giác ngộ đối với chế tạo cơ giáp.

Mười người Laurent đi tuốt ở phía sau.

Trên mặt Laurent vẫn là nụ cười như trước, nhưng mà cũng chỉ có những người quen biết với gã mới hiểu trong nội tâm của gã bất mãn với chuyện bị làm vắng vẻ đến mức nào.

Một đoàn người tiến vào thang máy dưới sự dẫn dắt của Yuri hiệu trưởng.


Lance vô cùng hứng thú với tạo hình thiết kế của loại thang máy này. Thang máy càng lên cao, tầm mắt của y càng thêm rộng, y khách khí nói với Yuri hiệu trưởng: “Đi thang máy như vậy thực sự khiến người ta vui vẻ thoải mái.”

Yuri hiệu trưởng cười híp mắt nói: “Nhận được sự khích lệ của Lance điện tạ, tôi sẽ truyền đạt lại lời của ngài cho người thiết kế thang máy, hắn nhất định sẽ cảm thấy vô cùng vinh hạnh.”

Lance cùng Yuri hiệu trưởng lại trò chuyện rất nhiều.

Hạ Mạt đứng ở trong đám người, theo thang máy quấn thang lầu xoay tròn, cậu vậy mà sinh ra cảm giác buồn nôn, giống như toàn bộ thế giới đều đang lay động vậy, cậu không tự chủ được đưa tay khoát lên bờ vai của Vu Triết, dùng cái này ổn định trọng tâm.

Vu Triết quay đầu, thấy cậu sắc mặt trắng bệch, vì vậy có chút nhíu mày, lo lắng hỏi: “Không thoải mái?”

Âm lượng của lời này tuy nhỏ nhưng không thể thoát được Randall có thính giác nhạy bén, huống chi hắn luôn cẩn thận chú ý Hạ Mạt. Nghe thấy Vu Triết nói, hắn lập tức đi đến bên người cậu, thấp giọng hỏi: “Làm sao? Khó chịu?”

Hạ Mạt lắc đầu, tỏ vẻ mình không có chuyện gì

Yuri hiệu trưởng thấy thế, nói: “Là chúng tôi cân nhắc không chu toàn, xoay thang lầu theo kiểu xoay tròn mặc dù có lợi cho việc ngắm cảnh nhưng quả thực có khả năng làm cho người ta có cảm giác buồn nôn, chắc hẳn cảm giác không khỏe của vị bạn học này là do thang máy gây ra. Cũng may chúng ta đã đến địa điểm ăn cơm, các vị, mời.”

Trên vách tường trong suốt của thang máy bỗng xuất hiện một cánh cửa, mấy người lục tục tiến vào nhà lớn.

Nhân viên công tác đã sớm đứng chờ ở chỗ này trong thấy bọn họ, lập tức tiến lên đón, nói: “Các vị xin mời đi theo tôi.”

Đợi đến khi đi qua vách tường khắc hoa, mọi người lúc này mới trông thấy tình huống bên hành lang

Đại đường ước chừng 200 m², khoảng 20 cái bàn được xếp đặt chỉnh tề. Lúc này bên trong truyền đến tiếng nói chuyện huyên náo, người đã ngồi đầy một nửa.

Yuri hiệu trưởng nói: “Những người này đều là tuyển thủ cùng nhân viên hộ tống của giải thi đấu lần này, vị trí của các ngài ở bên cạnh.”

Bởi vì bọn họ có tầm 30 người cho nên bảy người Randall cùng với hai vị lão sư dẫn đội ngồi cùng một bàn, mười người Laurent một bàn, còn mười tên binh sĩ thì ngồi cùng một bàn.

Đám người Randall ngồi ở vị trí gần cửa sổ, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh rộng lớn có thể trông thấy toàn cảnh của thành phố.

Đợi đến khi mọi người ngồi xuống, Yuri hiệu trưởng nói: “Những món ăn hôm nay đều là đồ ăn đặc sắc của Airwolf, các vị nhất định sẽ phi thường hài lòng. Tôi đi xuống tiếp đón khách đến từ các trường học khác, các vị mời chậm dùng, đợi cơm nước xong xuôi sẽ có người dẫn mọi người đến Đại Hội đường.”

Người ba bàn đều đứng dậy chào tạm biệt hắn, chờ Yuri hiệu trưởng rời khỏi mới ngồi xuống.

Bên phải Randall chính là Hạ Mạt, hắn thấp giọng hỏi: “Hiện tại khá hơn chút nào không?”

Hạ Mạt cười cười, “Cũng chỉ có lúc nãy mới xuất hiện tình huống đó.”

Randall vẻ mặt nhu hòa, “Đợi cơm nước xong xuôi sẽ bảo Lance làm kiểm tra toàn diện cho em.”

“Không cần.” Hạ Mạt cự tuyệt, “Cũng không phải bệnh nặng gì, cần gì tốn công sức như vậy? Nếu như để cho người khác nhìn thấy còn tưởng rằng Exxon thực sự không còn ai mới phái một cây non như em đến.”

“Không ai nói…”

“Em biết, anh yên tâm đi, em thực sự không sao.”

Randall nhìn Lance.

Lance hiểu ý, cũng gia nhập vào hàng ngũ khuyên bảo, “Cho dù cậu không muốn làm kiểm tra toàn thân thì lấy máu cũng được đúng không? Làm cái đấy rất nhanh, chỉ cần lấy vài giây đồng hồ, lại nói người bên ngoài cũng sẽ không chú ý tới.”

“Nhất định phải lấy sao?” Hạ Mạt vẻ mặt đau khổ nhìn Randall, nét mặt rất đáng yêu.

Bàn tay đặt ở trên đầu gối của Randall hơi động, nếu như không phải bây giờ có rất nhiều người ngoài đang nhìn, hắn thật sự muốn sờ hai má của Hạ Mạt. Hắn cưỡng ép xúc động trong đầu xuống, mặt lạnh nói: “Đúng.”

“Được rồi.” Hạ Mạt cúi gằm đầu. Mặc dù lấy máu với cậu mà nói thì cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng cậu vẫn có chút ít bài xích, có lẽ là do những ký ức không tốt đời trước tạo thành.

Mấy người ngồi xuống chưa đầy hai phút, từng loại đồ ăn tinh xảo đã được bê lên

Trương Lợi mở ra quang não, giới thiệu từng loại đồ ăn, mọi người vừa ăn vừa làm giới thiệu, vô cùng ngon.

Hạ Mạt nếm thử mỗi loại đồ ăn mấy lần, tuy nói không phải đều thích, nhưng ít ra vẫn có thể tìm ra hai ba món thích.

Đồ ăn lên gần một nửa, Lance luôn luôn vô cùng rụt rè khắc chế đột nhiên hỏi Trương Lợi, “Tại sao không có cái món da thú nướng như cậu nói?”

Trương Lợi cười cười, “Căn cứ vào giới thiệu, da thú nướng thuộc vào loại món ăn chính, nói cách khác, bình thường là đợi đến khi bữa ăn tiến hành được một nửa mới mang lên, có lẽ cũng sắp rồi.”

Vừa dứt lời, phục vụ viên liền bưng một cái khay vô cùng lớn đi tới, hắn để cái khay ở chính giữa bàn tròn, giới thiệu sơ lược: “Đồ ăn đặc sắc của Airwolf tinh, da thú nướng.”

Lance nghe xong tên món ăn, lập tức vô cùng hào hứng.

Hạ Mạt cũng chuyển lực chú ý lên món ăn đặt ở chính giữa kia.

Sức nặng của da thú nướng rất lớn, gần gấp hai những loại thức ăn khác. Da thú nướng màu nâu được đặt chỉnh tề trên cái đĩa sứ màu trắng, mặt trên là các loại tương đủ loại màu sắc, xung quanh còn có mấy bông hoa khắc xanh đỏ phụ trợ, khiến cho một món ăn vốn có tên vô cùng cổ quái lại trở lên vô cùng sang trọng.

Lance là người đầu tiên cầm đũa, kẹp lên một miếng trong đó bỏ vào bát quan sát cẩn thận, “Không nói cái khác, rưới nước tương lên trên rồi quan sát ở khoảng cách gần như vậy thực sự trông rất giống da thú, mặt trên hình như còn có lông tơ.”

“Lông tơ?” Sắc mặt của Hạ Mạt có chút nhăn nhó nhìn chằm chằm da thú nướng, lập tức liên tưởng đến phương hướng không tốt.

Trương Lợi giải thích: “Không phải là bộ lông giống như là các cậu tưởng, cái đó cùng loại với khuẩn lông hoang dại. Yên tâm tuyệt đối là có thể ăn.”

Lance nuốt nước miếng, cắn một miếng dưới sự chú ý của cả bàn. Hơi chút nhấm nuốt, lập tức con mắt tỏa sáng, sau đó ăn hơn phân nửa chỗ còn thừa, vừa ăn vừa nói không ngừng: “Tranh thủ thời gian tranh thủ thời gian, đặc biệt mỹ vị!” Nói xong, ngay cả lễ nghi hoàng thất cũng bất chấp, tùy tiện nhai nhai nhấm nuốt hai ba cái đã nuốt vào bụng, sau đó lại gắp một miếng khác, tiếp tục phấn đấu.

Tám người còn lại thấy thế liền nhao nhao hướng đũa về phía đĩa đồ ăn kia.

Hạ Mạt thầm nghĩ cậu thực sự muốn xem thứ mà khiến Lance khen không dứt miệng có vị như thế nào.

Không nghĩ tới ăn xong một miếng mắt liền sáng lên!

Da thú lớn lên mặc dù giống da thú, nhưng mà hoàn toàn không có mùi vị tanh tưởi hoặc đầy mỡ như trong tưởng tượng, vị gần giống như là nấm, lại có hương thơm vô cùng đặc biệt, quả thực thật tuyệt sắc!

Khẩu vị Hạ Mạt mở rộng ra, Randall thấy thế, yên lặng đem điểm này ghi nhớ.

Ăn uống no đủ, để xuống bát đũa, Hạ Mạt lúc này mới có thời gian nhàn hạ thoải mái quan sát đại sảnh

Bố trí bên trong đại sảnh mặc dù vô cùng giản dị nhưng toàn bộ chỗ trống cũng đã ngồi đầy.

Ánh mắt lướt qua người các tuyển thủ dự thi, trên cơ bản học sinh từng trường đều sẽ mặc một kiểu trang phục thống nhất, nhìn kỹ, toàn bộ nhà hàng tất cả đều là các loại màu sắc, vô cùng sặc sỡ.

Lance ưu nhã lau miệng, hỏi “Không phải ăn xong cơm sẽ có người dẫn chúng ta đến Đại Hội đường sao? Tại sao không thấy người tới?”

Trương Lợi nói: “Có lẽ là bên tổ chức định dẫn toàn bộ đội ngũ ăn cơm đều dẫn đi một lượt.”

“Như vậy ah…” Lance nhăn đầu lông mày, “Như vậy nhất định sẽ rất chen chúc, vạn nhất bị người dẫm lên thì làm sao bây giờ? Sự kiện dẫm đạp gì đó là kinh khủng nhất.”

Nghe thấy Lance nói, Hạ Mạt thầm nghĩ ai sẽ không có mắt mà dẫm lên ngài a? Thật sự là buồn lo vô cớ.

Không ngờ một câu của Lance lại thành lời tiên đoán, thế nhưng bị dẫm lên cũng không phải là Lance, mà là một vị Omega đến từ tinh cầu cấp thấp!

Tình huống lúc đó là như vậy.

Đợi đến khi tất cả mọi người đã ăn xong bữa trưa, hai gã Beta nam đứng ở cửa thang máy, nói qua loa phát thanh: “Mời mọi người hãy đi theo tôi.”

Nghe thấy lời này, mọi người nhao nhao đứng lên, chậm rãi đi về phía thang máy.

Vị trí của mấy người Hạ Mạt ở tương đối xa, nhưng mà bọn họ tuyệt không sốt ruột, thật kiên nhẫn theo ở phía sau. Lance thậm chí còn lợi dụng khoảng thời gian nhàn hạ này mà lấy một chút máu của Hạ Mạt.


Thế nhưng hiển nhiên không phải ai cũng có tâm tính tốt như của bọn họ


Sau khi xếp hàng chừng năm phút, một gã Omega liền ồn ào, “Phía trước rốt cục là xảy ra chuyện gì? Không thể nhanh lên? Chậm muốn chết!”


Hết chương 251.


.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK