Rõ nhất là, vết thương của cậu lành không bao lâu thì trong nhà xảy ra một sự kiện lớn: Phụ thân của cậu Hạ Khoa trung sĩ cùng nha hoàn của nhị phu nhân yêu đương vụng trộm, kết quả bị nhị phu nhân bắt kẻ thông dâm tại giường. Cậu cùng với nhị phu nhân liên thủ đem nha hoàn kia đuổi đi, phụ thân cũng bởi vậy mà bực mình một khoảng thời gian rất lâu.
Hạ Mạt hơi hơi gợi lên khóe miệng, khuôn mặt tái nhợt tràn đầy trào phúng, tính tính ngày cũng nên đến đi, cậu phải nhanh chóng khỏe lại, loại chuyện lớn này làm sao lại có thể thiếu sự có mặt của cậu được!
Sau đó, còn có một sự kiện cơ hồ cải biến toàn bộ vận mệnh của cậu, đó chính là tiến vào trường học quân sự cao cấp Exxon. Ở nơi đó, cậu gặp bề ngoài lạnh lùng nội tâm ôn nhu Randall, cùng với…… cừu nhân lớn nhất cuộc đời này, Laurent.
Đời trước thiếu Randall quá nhiều, đời này, cậu sẽ dùng hết khả năng của mình ủng hộ hắn, giúp hắn, trả lại những tội nghiệt từng mắc phải.
Buổi sáng ngày hôm sau, trời còn chưa sáng, cậu đã nghe thấy thanh âm cửa phòng mở ra.
Người vào rất cẩn thận, giống như sợ làm cậu tỉnh, có thể để ý cậu như vậy không cần đoán cũng biết đó là ba ba – trong nhà này chỉ có một mình ba ba là thật lòng đối đãi với cậu.
Nam nhân rón ra rón rén đi vào, đứng ở bên giường nhìn trong chốc lát, giống như đang quan sát xem cậu có xuất hiện bệnh trạng nào không, chỉ chốc lát sau liền lặng lẽ ly khai.
Đợi cho nam nhân rời đi, Hạ Mạt bỗng nhiên mở to mắt, sinh hoạt trong quân giáo dài đến 4 năm đã triệt để thay đổi thói quen sinh hoạt nghỉ ngơi của cậu, cậu đã sớm tỉnh lại. Xốc lên chăn mỏng ngồi dậy, đầu xuất hiện mê muội ngắn ngủi. Áo ngắn tay cơ bản đã đầy mồ hôi, điều hòa trong phòng là nhị phu nhân thừa bỏ ra, hiệu quả làm lạnh không rõ ràng, còn nhớ rõ lúc trước cậu phải phí một phen miệng lưỡi mới có thể có được từ chỗ của nhị phu nhân.
Hạ Mạt tự giễu cười cười, lấy quần áo để thay rồi đi vào nhà tắm. Phòng tắm lớn chuyên để cho người hầu dùng, chủ tử chính quy như là nhị phu nhân cùng phụ thân sẽ không tắm ở trong này.
Trước kia có lẽ cậu sẽ oán giận một phen, thế nhưng hiện tại, chỉ cần có thể sớm phá đổ cái nhà này, sớm đưa ba ba ra khỏi cái nhà giam này, cậu cảm giác hết thảy đều không quan trọng.
Nước ấm bên trong nhà tắm lớn đều là tự mình đi đến nhà bếp đun rồi mang vào, Hạ Mạt cảm giác thời tiết như vậy dùng nước lạnh cũng không sao, đơn giản tắm rửa, thay áo ngắn tay sạch sẽ cùng quần ngoài, lại thuận tiện giặt quần áo, đem đến máy sấy hong khô.
Chờ cậu chậm rãi đi trở về phòng, lại va phải Ngọc Chương đang sợ hãi chạy ra khỏi phòng cậu.
Đối với nam nhân sinh cậu nuôi cậu thương cậu này, Hạ Mạt từ trong đáy lòng tỏ vẻ cảm kích,“Ba ba, con đi tắm rửa một cái.”
Phát hiện biểu tình của nam nhân thực kinh ngạc, nói đến cũng đúng, trước kia cậu chưa bao giờ dùng ngữ khí ôn hòa nói chuyện với ba ba, thậm chí ngay cả kêu một tiếng “Ba ba” đều vạn phần gian nan. Nghĩ đến đây, trong lòng áy náy càng sâu, cậu đi lên trước hai bước, tận lực ôn hòa nói: “Ngài tìm con có chuyện gì?”
Ngọc Chương hồi lâu mới phản ứng, nói:“Ta làm chút gì đó cho con ăn, thấy con không ở trong phòng, cho nên……”
Hạ Mạt đỡ lấy khuỷu tay của Ngọc Chương, cậu có thể cảm thấy thân thể của Ngọc Chương trong nháy mắt cứng lại, cậu ở trong lòng hối hận không thôi,“Ba ba, đừng lo lắng, con không có việc gì.”
Hết chương 2.