Lông tơ cả người Laurent đều dựng thẳng lên, trái tim nhảy vô cùng nhanh, giống như tùy thời đều có thể nhảy ra khỏi cổ họng! Gã không ngừng hít sâu, ám chỉ mình không thể loạn, nhất định không thể loạn!
Trên mặt gã treo lên nụ cười khéo léo, điều chỉnh một lúc lâu mới cất bước đi về phía tập trung người bệnh của Nội Các.
Người bị thương tổng cộng có 27 người, tình trạng tương đối nghiêm trọng ngồi quây quần cạnh nhau, tình trạng nhẹ hơn thì hỗ trợ xây dựng doanh trại để ngừa xảy ra tình trạng này một lần nữa.
Mọi người thấy Laurent đi tới cũng không nói gì, tính tình thẳng một chút thậm chí phát ra một tiếng hừ lạnh từ xoang mũi, thiếu chút nữa làm Laurent tan vỡ.
“Thật đúng là dọa hư tôi, ngủ một giấc dậy cư nhiên long trời lở đất.” Nói xong câu đó xung quanh liền trở lên im lặng, không ai nói câu gì, Laurent cứng đờ, sau đó lại nói: “Cũng may mọi người đều không có việc gì. Đúng rồi, nhân viên của chúng ta có đủ không?”
Vì tận lực tránh đi Laurent dối trá, nhóm người bệnh trực tiếp nhắm mắt lại nằm ngơ.
Laurent đã hoàn toàn không thể ở lại nơi ở của người bệnh này được nữa, gã ha ha cười hai tiếng rồi xoay người đi về phía đám lính đang bận rộn.
Bọn lính đang vội vàng thu lại đồ vật trong lều vải, những cái này dù sao cũng là đồ vật nhân tại, nếu như ném bỏ tùy ý thì khẳng định sẽ tạo thành ô nhiễm môi trường. Đối với những binh sĩ không bị thương mà nói thì phản cảm của bọn họ đối với Laurent hơi thiếu một ít, nhưng điều này cũng không ngăn cản bọn họ hấp thụ giáo huấn từ chỗ đám lính bị thương.
Laurent đi qua, vì để lấy được hảo cảm từ chỗ đám lính gã thậm chí hỗ trợ sửa sang lại các mảnh vụn trên mặt đất. Nhưng cho dù như vậy vẫn không có người chủ động nói chuyện với gã như cũ.
Mọi người thật giống như đều coi gã là ôn thần, hận không thể ly xa một ít, làm sao có thể chủ động giao lưu với gã.
Không có biện pháp, không được chào đón trong đám binh sĩ, Laurent đành phải liên tục chiến đấu ở trên chiến trường đoàn học giả.
Có thể được Locker giao cho sứ mệnh quan trọng như thế, nhóm học giả nhóm đương nhiên đều là fan trung thành của Nội Các, quả nhiên, thái độ của bọn họ đối với Laurent không giống những binh lính kia.
Chỉ là cho dù thái độ của bọn họ tốt đến thế nào thì cũng không thể đối kháng được với hơn 50 binh sĩ còn lại.
Tầm mắt chuyển tới bên Hoàng Đảng.
Randall cố ý phân phó binh lính chuẩn bị thêm đồ ăn của mấy chục người.
Giữa trưa 12h, nhóm người thứ nhất bắt đầu đi ăn cơm.
Trưa hôm nay nấu canh cá, còn có rau xanh xào thịt thái, món chính là từ những thực vật được nghiền nát làm thành bánh.
Hoàng Đảng cùng Nội Các vẫn cách nhau hàng trăm mét, thế nhưng từ sau đêm hôm qua, thái độ của nhóm vệ binh đối với đội hộ vệ của Hoàng Đảng rõ ràng đã thân thiện hơn rất nhiều, thậm chí còn mang theo chút thần sắc lấy lòng.
Các thành viên của đội hộ vệ xếp thành một hàng thật dài, một sĩ binh sau khi lấy xong cơm liền đặt chén lớn lên trên bàn, nhưng lại không ăn ngấu nghiến giống như lúc trước, mà là nghiêng đầu nhìn nhóm vệ binh.
Nhóm vệ binh đang đứng ở một vị trí phi thường vi diệu, chỗ đó ở giữa Hoàng Đảng cùng Nội Các, bọn họ hâm mộ nhìn các món ăn tỏa ra hơi nóng, yết hầu liên tục chuyển động lên xuống.
Bị người nhìn như vậy các thành viên của đội hộ vệ làm sao có thể nuốt trôi? Nghĩ nghĩ, dứt khoát bưng lên hai cái bát lớn đi về phía nơi dừng chân của đội vệ binh.
Có mở đầu, những người còn lại lấy cơm xong cũng đi theo sau.
Nhóm vệ binh của Nội Các thấy tình huống này, trong lúc nhất thời không hiểu ra sao, mọi người hai mặt nhìn nhau, thầm nghĩ có phải ánh mắt của bọn họ quá nhiệt liệt làm ảnh hưởng đến các ân nhân cứu mạng dùng cơm, vì thế sôi nổi hậm hực mà thu hồi ánh mắt, quả thực không chỗ dung thân.
Ai biết đúng lúc này, trước mặt vậy mà bỗng nhiên xuất hiện một cái bát lớn chứa đầy đồ ăn.
Vệ binh kinh ngạc mà ngẩng đầu, liền thấy một người mặc đồng phục của đội hộ vệ nói: “Anh bị thương, nhanh ăn đi.”
Vệ binh kia sửng sốt một lúc lâu, quả thực không rõ loại chuyện tốt này vì cái gì sẽ rơi xuống đầu mình, lúc đầu hắn còn phi thường do dự — cho dù mùi đồ ăn phi thường mê người.
“Cầm.” Thành viên của đội hộ vệ hiển nhiên không có nhiều kiên nhẫn, sau khi mạnh mẽ đưa đồ ăn cho hắn liền xoay người trở lại đội ngũ thật dài, lại xếp hàng lấy cơm.
Có lần đầu tiên liền sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba ……..
Chờ Randall cùng Hạ Mạt đi ra liền thấy cảnh tượng như vậy.
Hơn hai mươi binh sĩ bị thương đều quay mặt về phía đội Hoàng Đảng, một đám ôm bát ngồi xuống, một bên ăn một bên rơi nước mắt, mà tốc độ ăn cơm của các thành viên đội hộ vệ Hoàng Đảng cũng chậm hơn ngày thường một nửa, vừa ăn vừa đánh giá vệ binh, sắc mặt cổ quái vô cùng.
Hạ Mạt chú ý tới đồ ăn của nhóm vệ binh đều là của đội hộ vệ, vì thế nhỏ giọng hỏi: “Là anh phân phó? Để cho bọn họ lấy cơm cho người bệnh?”
Randall nhẹ nhàng ôm bờ vai của cậu, bình tĩnh mà phun ra hai chữ, “Không phải.”
“A?”
“Ta chỉ bảo bọn họ nấu nhiều một chút, nhưng không bảo bọn họ làm đến bước này, quả thật vượt qua cả tưởng tượng của ta.”
Bên Laurent.
Trận chiến tối hôm qua với đại xà đã làm cho các binh sĩ bị thương nặng, hơn nữa lúc này cảm xúc của các binh sĩ với Nội Các đã không còn như cũ, cho nên Laurent không dám lại kích thích bọn họ, ngay cả cơm trưa đều không có yêu cầu đặc biệt.
Không có Laurent ra lệnh, vệ binh đương nhiên sẽ không ăn no rửng mỡ tìm việc để làm.
Kết quả là, đoàn khảo sát chỉ có thể uống nước ấm, ăn một ống dịch dinh dưỡng nhạt nhẽo.
Laurent ngồi cùng với bảy tên học giả, nhóm học giả một bên gặm dịch dinh dưỡng, một bên ghen tị nói chuyện với nhau.
“Những vệ binh này thật đúng là bạch nhãn lang a. Nội Các bỏ ra nhiều công sức bồi dưỡng bọn họ như vậy, hiện giờ chỉ cần Hoàng Đảng hơi sử dụng một chút thủ đoạn nhỏ đã bị mê đến thất điên bát đảo, không tiền đồ.”
“Tôi hoàn toàn không có hứng thú với suy nghĩ của bọn họ. Tôi cảm thấy hứng thú thứ trong bát bọn họ là cái gì? Tôi chỉ ngửi thấy mùi canh cá, còn những thứ khác ………”
“Nhất định vô cùng ngon đi? Nhìn biểu tình của đám vệ binh xem, ai cũng vô cùng hạnh phúc?”
“A, thật kỳ quái, tôi vậy mà cảm thấy vô cùng hâm mộ?”
“・・・・・・”
Laurent rũ đầu, hung hăng nhìn chằm chằm dịch dinh dưỡng mà mình đã ăn hơn phân nửa.
Còn không phải là không cứu tên lính kia sao?! Làm gì to tát lắm?!
Tại sao mọi người đều nhìn gã bằng ánh mắt như vậy?! Thật giống như gã là tội phạm giết người vậy!
Laurent nghĩ thầm, dư quang chuyển tới hai vị học giả ngồi bên cạng mình.
Không cần lo lắng, không cần lo lắng.
Chỉ cần thuận lợi hoàn thành nhiệm vụ kéo dài thời gian thì cho dù tất cả vệ binh đều đầu nhập vào Randall thì cũng sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với gã!
Như thế nghĩ, gã thoáng yên tâm, ném xuống bình không trở lại doanh trại.
Nhưng mà sự thật lại không được tốt như tưởng tượng của gã, bởi vì lực lượng của Hoàng Đảng lại lớn mạnh thêm một bước!
Buổi chiều 1h40, lại một chiếc quân hạm tới gần.
Laurent nghe thấy động tĩnh bên ngoài, vừa đi ra nhìn đã thấy bên dưới quân hạm có một chiếc phi thuyền đi ra đi ra.
Phi thuyền?
Là phụ thân phái tới trợ giúp gã sao?
Nhất định là đúng! Tối hôm qua gã đã gửi báo cáo cho phụ thân, phụ thân tỏ vẻ sẽ loại bỏ những người đó ra khỏi đội vệ binh của Nội Các. Đồng thời cũng bảo đảm sẽ lại phái một đám quân nhân lại đây bảo vệ bọn họ.
Chỉ là thời gian có chút không đúng a.
Gã mới gửi báo cáo được hơn hai giờ, trong thời gian ngắn như vậy làm sao đoàn chi viện có thể đến Lục Tinh? Trừ phi dùng kỹ thuật nhảy không gian. Thế nhưng điều này là không thể, bởi vì trước mắt Lạp Hỗ tinh cầu vẫn chưa khai phá ra kỹ thuật nhảy không gian.
Khi Laurent đang phân vân hoài nghi thì phi thuyền đã vững vàng đáp xuống khoảng đất trống ở giữa Nội Các cùng Hoàng Đảng.
Laurent đi ra khỏi doanh trại, đứng xung quanh đám học giả.
Cửa khoang mở ra, người đầu tiên đi ra chính là Chu lão bản bụng bia.
Ánh mắt Laurent sáng lên. Chu lão bản là thương nhân cung cấp vật tư lớn nhất của Nội Các, gã đương nhiên nhận ra!
Quả nhiên, chiếc phi thuyền này là phụ thân phái tới, cũng không biết Chu lão bản đến Lục Tinh có trợ giúp gì cho gã?
Sắc mặt Laurent mang theo tươi cười, làm bộ muốn đi lên đón, thế nhưng không ngờ sau khi Chu lão bản xuống khỏi phi thuyền lại không thèm nhìn gã mà đi thẳng tới vị trí của Hoàng Đảng, nhiệt tình nắm lấy tay Randall.
Laurent: “・・・・・・”
Đầu óc quả thực không phản ứng kịp! Gã hận không thể hóa thân thánh gào thét, lớn tiếng chất vấn thế giới này rốt cuộc là làm sao vậy! Nhóm vệ binh thân cận Randall thì gã còn có thể miễn cưỡng lý giải, nhưng tại sao ngay cả thương nhân cung cấp vật tư lớn nhất của Nội Các Chu lão bản đều đứng trên cùng một mặt trận với Randall?! Còn có Vương lão bản, Tạ lão bản, Trần lão bản!
Nhất định là giả đi?! Những người này nhất định là giả! Mang theo mặt nạ da người!
Đôi tay của Chu lão bản nắm lấy tay Randall, Randall không nóng không lạnh mà nói câu, “Hoan nghênh.”
Hạ Mạt đứng ở bên người hắn thấy thế, lo lắng để lại ấn tượng không tốt cho mấy vị đại lão này, vì thế giải thích: “Ý của điện hạ chính là vô cùng hoan nghênh các vị đến chơi, tương lai việc khai phá Lục Tinh còn dựa vào các ngài.”
Năm vị thổ hào đồng thời cười ha ha.
Chu lão bản còn nói: “Randall điện hạ từ trước đến nay tích tự như kim, chúng tôi đã sớm biết. Hôm nay tiến đến Lục Tinh chủ yếu là vì thăm chuẩn vương phi Hạ Mạt.” Nói xong bọn họ thay nhau lấy ra một chồng rồi lại một chồng quà tặng từ trong nhẫn không gian, chỉ trong vài chục giây ngắn ngủi mà đống quà tặng đủ màu sắc rực rỡ đã xếp thành một ngọn núi.
Hạ Mạt nhìn về phía những gói quà được đóng gói tinh xảo đấy, cứ việc còn chưa mở ra nhưng đã biết nhất định đều là đồ xa xỉ. Nghĩ vậy, cậu không thể không cảm khái ở trong lòng một tiếng: Thổ hào a! Có tiền chính là tùy hứng!
Randall thấy Hạ Mạt rõ ràng thất thần, vì thế chủ động tiếp lời, “Vài vị nếu không chê thì mời vào trong doanh trại ngồi nghỉ.”
“Được! Điện hạ, chuẩn vương phi, mời!”
“Mời!”
Đoàn người lục tục đi vào doanh trại của Randall, các thành viên đội Hoàng gia tuy rằng đều phi thường nghi hoặc với năm vị lão bản này, nhưng nếu Randall điện hạ đều ra cửa tiếp đãi thì bọn họ cũng không tiện hỏi nhiều.
Nhóm vệ binh của Nội các thấy thế liền thoáng liếc qua sắc mặt xanh lét của Laurent, trên mặt một đám tuy rằng không nhìn ra cái gì nhưng trong lòng lại âm thầm đắc ý, hơi có chút hương vị bỏ đá xuống giếng.
Laurent nổi giận đùng đùng đi vào doanh trại, một chân đá ngã ghế.
Bảy nhân viên đoàn khảo sát thấy thế đều trao đổi ánh mắt với nhau, cuối cùng vẫn là Trương Tiền Hoa dẫn đầu nói: “Các hạ, xin hãy trấn định. Hiện giờ mục đích của đám người Chu lão bản vẫn chưa được làm rõ, chúng ta còn không thể vội vàng phỏng đoán hành vi của bọn họ.”
“Chưa làm rõ?” Laurent bỗng chốc xoay người, một tay chỉ vào nơi của Hoàng Đảng, bởi vì quá mức kích động mà phần cổ còn hiện cả gân xanh “Quà tặng đều tặng một đống lớn còn chưa xác định! Mẹ nó chính là tới nịnh bợ Randall!”
“Các hạ xin bớt giận.” Trương Tiền Hoa thầm thấy Laurent càng ngày càng thiếu kiên nhẫn, thế nhưng hắn vẫn không biểu hiện ra bên ngoài mà tiếp tục nói, “Chuyện này thật sự là có chút kỳ quặc, lão hủ cho rằng chúng ta hẳn là lập tức liên hệ tổng lý đại nhân, nói lại tin tức quan trọng này cho ngài ấy.”
Laurent miễn cưỡng đè xuống tức giận, thoáng bình tĩnh trong chốc lát rồi ấn gọi quang não của Locker.
Thực mau, video đã được kết nối,
Locker thông qua hình chiếu 3D thấy được đám người trong doanh trại, thanh âm thoải mái nói: “Nha, đều đến đông đủ? Chẳng lẽ khảo sát có được ‘ tiến triển ’?”
Laurent lắc đầu.
“Không thì là cái gì?”
Laurent ngẩng đầu nhìn Locker một cái, sau đó lại rũ xuống mí mắt, gian nan nói: “Phụ thân, đám Chu lão bản đi đến Lục Tinh, ngài biết không?”
Tươi cười trên mặt Locker cứng lại, “・・・・・・”
Hết chương 326