Randall ngửa đầu hô hấp dồn dập, ngực kịch liệt phập phồng, nổi gân xanh tay nắm lấy cánh tay của Hạ Mạt, bắt buộc chính mình kéo cậu ra xa.
“Mạt Mạt…”
Thanh âm này cực kỳ trầm thấp, như là từ lồng ngực nặn đi ra, khàn khàn trầm trọng rồi lại mang theo gợi cảm chí mạng.
“Điện hạ?”
Sau khi cảm giác tích tụ trong lòng đã lâu bùng nổ, Hạ Mạt rốt cục thoáng thanh tỉnh, cậu sương mù mà nhìn Randall, tựa hồ còn chưa lấy lại tinh thần.
Randall nhẹ nhàng mà vuốt ve đôi má của Hạ Mạt, trên tay truyền đến xúc cảm tinh tế và bóng loán, đầu ngón tay lưu luyến nơi khóe mắt của Hạ Mạt, hắn nhẹ nói: “Ta rất yêu em.”
“…” Hạ Mạt chấn động, đây là lần đầu tiên trong cả hai đời cậu nghe thấy Randall nói yêu cậu, cậu thực sự muốn dùng quang não ghi âm lại lời nói này, rồi lại sợ hãi hành động của mình đánh vỡ bầu không khí tốt đẹp như vậy.
Randall chậm rãi nhắm mắt lại, lúc mở ra, cặp mắt xanh lam kia nhìn đi nơi khác, không nhìn Hạ Mạt nữa, “Chính là bởi vì yêu em, mới không thể khinh suất như vậy mà chiếm hữu em. Ta muốn cho em một sinh hoạt tốt nhất, muốn cho em cả đời vô ưu vô lự, nhưng mà bây giờ ta cũng không đủ năng lực… Em, có thể tha thứ cho sự nhu nhược của ta sao?”
“Điện hạ…”
Hạ Mạt nhất thời không nói gì.
Đời trước đến khi gần chết cậu mới triệt để hiểu được Randall yêu chuyên tâm đến cỡ nào, sống lại một đời, mặc kệ đã trải qua cái gì, có thể cùng Randall quen biết hiểu nhau yêu nhau cũng đã là chuyện có ý nghĩa nhất trên đời, nhưng mặc dù như vậy, cậu phát hiện mình vẫn chưa đủ hiểu biết Randall!
Randall yêu thâm trầm như vậy, thâm trầm đến làm cho lòng người đau.
Trong nhận thức của Hạ Mạt, Randall là một tồn tại kiêu ngạo đến nỗi không người nào có thể sánh nổi, chưa từng có lúc sa sút như vậy?
Nhìn thấy áy náy cùng tự trách trong đôi mắt xinh đẹp kia, nhớ tới những điều tốt đẹp mà mình đã bỏ qua đời trước, tâm tình càng ngày càng trầm trọng!
Đến lúc rồi đúng không?
Đem bí mật của cậu nói cho Randall.
Hạ Mạt nhẹ nhàng mà nằm ở trên người Randall, lồng ngực dán sát, cậu có thể cảm thấy trái tim của người dưới thân nhảy lên.
“Điện hạ, ngài biết không?”
Môi của cậu dán trên hầu kết nam nhân, hôn một cách vô cùng thành kính không hề mang chút tình dục nào.
“Tình yêu là lẫn nhau. Cũng không chỉ là ngài muốn bảo vệ em, em cũng muốn dùng hết khả năng của mình để bảo vệ, quan tâm ngài. Nếu cần thiết, em có thể hy sinh tính mạng vì ngài.”
“Ta không cho phép…”
Hạ Mạt đánh gãy lời của hắn, “Điện hạ, nếu như em không nói, thì chỉ sợ vĩnh viễn ngài cũng không biết trong lòng em ngài quan trọng đến mức nào. Xin hãy tin tưởng, tình cảm của em đối với ngài còn sâu sắc hơn trong tưởng tượng của ngài.”
Ánh mắt của Randall dừng lại trên người Hạ Mạt.
“Em có thể nói một bí mật sao?” Hạ Mạt nhắm mắt lại, mặt chôn ở chỗ cổ của nam nhân.
“Ta nghe.”
Hạ Mạt hít sâu một hơi, ngữ khí tận lực nhẹ nhàng: “Thật ra, em là người đã chết qua một lần.”
Mặc dù không nhìn thấy mặt Randall, Hạ Mạt cũng có thể biết hắn đang nghĩ gì, cậu trào phúng nở nụ cười, “Ngài tin tưởng người khác có thể trọng sinh sao?”
Randall không biết trả lời như thế nào.
“Đời trước em cũng không tin.” Hạ Mạt nhắm mắt lại, trong bóng tối không ngừng thoáng hiện hình ảnh cậu và Randall cứ một lần rồi lại một lần bỏ qua, cho dù tâm tình đã chậm rãi bình tĩnh lại sau nửa năm điều chỉnh, nước mắt vẫn không khống chế được rơi xuống như cũ.
Làn da trên cổ rất mẫn cảm, Randall thấy được cảm giác ẩm ướt, lập tức xoay người khẩn trương ôm Hạ Mạt.
Hạ Mạt lấy tay che mắt, “Hãy nghe em nói hết được không? Hãy nghe em nói hết, có lẽ ngài sẽ không yêu em một cách thuần túy như trước nữa.”
Randall sửng sốt một chút, cánh tay vốn đã nâng lên lại hạ xuống.
“Mặc kệ anh tin tưởng hay không, em vẫn nhớ ký ức kiếp trước của mình.” Hạ Mạt ôm lấy khóe miệng, cười gian nan, “Khi đó, em thật quá ngu, cũng quá ngây thơ, giống như bị mù mà yêu Laurent. Ha ha, em vẫn cho rằng gã cũng yêu em, thậm chí bởi vì gã mà xảy ra quan hệ với ngài, cũng bởi vì gã mà làm mù mắt ngài.
Thẳng đến sau này, gã càng ngày càng mất kiên nhẫn với em. Sau khi giá trị lợi dụng của em hoàn toàn hết, bị nhốt trong lồng giam, em mới hoàn toàn tỉnh ngộ…” “Có lẽ anh sẽ cảm thấy em điên rồi, vậy mà có thể bịa đặt ra một chuyện không thể tưởng tượng như vậy.” Hạ Mạt nhìn Randall từ giữa kẽ tay, “Em nói đều là sự thật, em đã hối hận. Khoảng thời gian ở trong tù, mỗi một ngày đều dài bằng một năm, em đã từng nghĩ đến chuyện tự sát nhưng lại không đủ dũng khí.
Về sau, em đã tìm được động lực để sống, em bắt đầu thám thính tin tức của anh từ trong miệng của những người sau này bị nhốt vào nhà giam, em biết anh đang tìm em, em biết trên thế giới này, ngoại trừ ba ba, còn có anh thật lòng với em. Nhưng anh lại bởi vì em, bởi vì em…”
Hạ Mạt nghẹn ngào, khóc không thành tiếng.
Ngọc Chương cùng Randall là nỗi đau mà cậu vĩnh viễn cũng không quên được.
Trong đoạn trí nhớ lạnh như băng màu đen kia, hai người kia là nguồn ấm duy nhất của cậu.
Randall kinh ngạc nhìn cậu, hắn không biết nên hình dung tâm tình phức tạm bây giờ như thế nào. Hắn có thể cảm giác được Hạ Mạt không lừa gạt hắn, nhưng lý trí lại làm cho hắn không thể tin tưởng được chuyện ly kỳ như vậy.
Hạ Mạt xoay người, mặt vùi ở trong gối.
Cậu muốn nói: Điện hạ, ngài biết không? Em hại chết không chỉ là ba ba cùng ngài, thậm chí còn có hài tử chưa ra đời của chúng ta.
Cậu không muốn nói ra những lời này, bởi vì cậu thủy chung cố chấp cho rằng, đời này đứa bé kia sẽ vẫn đến với cậu.
Sau khi trầm mặc trọn vẹn năm phút, Randall rốt cục đã có phản ứng.
“Cho nên, từ khi mới nhập học em đã luôn dùng ánh mắt phức tạp như vậy nhìn ta, là bởi vì đời trước mà em nói?”
“Ừm.”
“Vậy sở dĩ em ở cùng với ta, là vì chuộc tội?”
Hạ Mạt không rõ ý của hắn.
“Em thích, là ta của đời trước?”
Trông thấy vẻ buồn bã trong mặt Randall, Hạ Mạt rốt cuộc mới phản ứng, “Không không không, em thích anh của đời trước, cũng thích anh của đời này.”
Lông mày có chút nhíu lên của Randall chậm rãi thả lỏng ra, “Mặc kệ trước kia xảy ra chuyện gì, chỉ cần em thích ta bây giờ là tốt rồi.” Randall cúi đầu hôn chóp mũi của cậu, “Ta rất yêu em, em cũng rất yêu ta. Em chỉ cần nhớ rõ chuyện này là được rồi, những chuyện khác để sau này tính sau.”
“Ừm.” Hạ Mạt duỗi ra hai tay ôm chặt lấy vòng em thon gọn của đối phương, hấp hấp cái mũi, ngập ngập ngừng ngừng nói: “Điện hạ, em thật muốn có thêm một bước tiếp xúc với anh…”
Randall ôm sát cậu vào trong lồng ngực, cái đùi rắn chắc kẹp hai chân của cậu vào giữa, hỏa diễm vốn đã được làm lạnh lại một lần nữa bị đốt lên, bắt đầu không chút kiêng kỵ thiêu đốt lý trí của hắn.
Randall một tay nắm cái cằm của cậu, nhẹ nói: “Biết không?”
“Cái gì?”
“Trao đổi nước bọt cũng có thể tạm thời làm giảm xuống bài tiết tin tức tố.” Nói xong, không chờ Hạ Mạt đáp lại, liền cường thế hôn môi của cậu.
Ngày hôm sau, sáu giờ sáng.
Hạ Mạt còn đang trong giấc mộng, Randall liền rón ra rón rén rời giường.
Hắn mặc quần áo tử tế, hôn một cái trên khóe miệng Hạ Mạt, sau đó đi ra phòng ngủ, trực tiếp tiến vào thư phòng.
Hắn ngồi trên ghế dựa, trong đầu hồi tưởng lại những lời Hạ Mạt nói, chậm rãi đánh hai chữ “Sống lại” trong mục tìm kiếm.
Ấn nút Enter, trong trang web lập tức xuất hiện một số lượng kết quả kiểm tra rất lớn, hắn nhanh chóng xem một lần, đại bộ phạn trong đó là tiểu thuyết trên internet, chỉ có duy nhất một đầu đề làm cho hắn chú ý.
Đây là blog tư nhân của một nhà khoa học nào đó, hắn viết trong blog:
Từ thời Trái Đất xa xưa, nhân loại đã nghiên cứu đến vấn đề linh hồn con người sau khi chết sẽ đi đến đâu. Kiếp trước rốt cục là cái gì? Sau khi người chết thì linh hồn sẽ ra sao?
Ta cho rằng, trong một điều kiện nhất định, sau khi một người chết có thể mang theo trí nhớ đi vào đời sau, cho dù suy đoán này chưa đạt được chứng minh, thế nhưng ta vẫn tin chắc…
Randall nhìn dòng chữ này ngẩn người, chợt nhớ tới nhiều điểm đáng ngờ tồn tại trên người Hạ Mạt.
Ví dụ như tại sao lần đầu tiên cậu nhìn thấy Laurent đã không có sắc mặt tốt; ví dụ như tại sao cậu lại tìm mọi cách tiếp cận mình, tuy nói mục đích không tinh khiết cũng tuyệt đối không có ác ý, lại nói ví dụ như tại sao cậu biết rõ Laurent cấu kết với Hắc Vương tinh…
Nếu như Hạ Mạt nói là sự thật, thì dựa theo con đường phát triển đời trước, kết cục sau này của bọn họ sẽ vô cùng thê lương.
Mọi thứ luôn có thể thay đổi trước khi kết quả xấu nhất xảy ra.
Nếu như vậy, hắn thì phải tranh thủ thời gian tìm phương pháp để tránh tất cả mọi chuyện.
Hết chương 155.